‘Thiên Địa Thần Giám’, những dòng chữ cuối cùng còn ghi, nhưng chẳng còn ai có thể nhận ra nguồn gốc của thứ ngôn ngữ này.
Tân sinh Nhân hình Vị diện, tại nơi vũ trụ mà ‘chúng ta’ đang sống, non trẻ nhất trong toàn cõi Tam Thiên Đại thiên thế giới. Tuy sinh sau đẻ muộn nhưng cũng chính nhờ thế mà chúng ta lại được tiếp nhận đầy đủ tri thức của ‘Dòng Chảy Đại trí tuệ’, nên tiến hoá điên cuồng. Hiện ‘chúng ta’ đã đến giai đoạn quá độ, sẵn sàng để thăng hoa, nhưng vẫn thiếu đi điều kiện cuối cùng, mà đồng thời cũng là tiên quyết, đó là chờ đợi sự xuất thế của một Vị Diện Giới Chủ có khả năng lãnh đạo và thống nhất toàn bộ.
Trong suốt quá trình tích luỹ kinh nghiệm, chọn lọc tri thức của Dòng Chảy, thì Nhân Hình đang là bước tiến hoá cao nhất, tính tới thời điểm hiện tại, chỉ bởi vì khi đạt cấp bậc này mới phát huy được tối đa khả năng cảm ngộ và tu hành, thế nên ở vị diện mười lăm tỉ năm tuổi non trẻ của ‘chúng ta’ đây, nhân hình sinh mạng thể gần như thống trị.
Ai đã từng nghe qua, khái niệm ‘Tam Thiên Đại thiên thế giới’? Con số Ba Ngàn xuất hiện khắp nơi, cũng chẳng phải ngẫu nhiên, vì thuyết này cho rằng, vũ trụ đang sinh trưởng theo chế độ ‘định viên’, nên nếu một Thế Giới muốn tiến giai lên Đại Thiên thì cần phải có một Đại Thiên khác bị phá huỷ, thoái giai. Câu trả lời cho sự kỳ quặc đó, phải chăng là vì thiếu mất thứ gọi là ‘chìa khoá’ sinh mạng - Cơ Hồn Toả chi Hỗn Độn?
Khoa học công nghệ ở Trái Đất - mang mã hiệu ‘S.S Planet of TUE’ - thuộc Thái Dương Hệ đã phát triển đến mức độ, có thể phát hiện ra thứ vật siêu nhiên này, và các nhà khoa học đã công bố cho toàn thể nhân loại, ngay từ những năm cuối thể kỷ 20, dưới cái tên ADN.
‘ADN gốc’ (để phù hợp từ đây sẽ chỉ gọi là Cơ Hồn Toả) dưới sự luân chuyển của Dòng chảy, đã trải khắp Tam thiên Đại Thiên, các Tân Sinh thế giới... và đạt đến con số giới hạn hiện nay, tức chỉ ba ngàn Cường giả có cơ hội sở hữu mỗi vị một Cơ Hồn Toả, luyện hoá và ‘nuôi dưỡng’ nó, đột phá cảnh giới Vị Diện Giới Chủ, chưởng khống toàn bộ Giới Diện, cũng tức chính là đạt đủ điều kiện tranh đấu, để kéo Thế giới đó cùng xông phá lên Đại Thiên.
Cơ Hồn Toả? Thì giống như một ‘bộ nhớ ngoài’, chứa toàn bộ tri thức mới nhất của Dòng chảy, được ‘cập nhật’ đến thời điểm gần nhất mà Thế giới đó diễn sinh ra. Vì vậy, nghiễm nhiên Thế giới càng non trẻ lại càng chứa nhiều những kiến thức, kinh nghiệm cảm ngộ, tài nguyên hay thậm chí là những đoạn Cơ Hồn Toả vô chủ chưa tiến giai. Đồng nghĩa với việc, các bá chủ của các Tân Sinh Thế Giới hay thậm chí Tam Thiên Đại Thiên, đều đỏ mắt săn tìm, tranh giành hòng thâu tóm tới tay.
Tân Sinh Thế Giới trong vũ trụ còn tương đối lộn xộn, bao gồm hằng hà sa số vị diện song song không thể quản chế hết, bắt nguồn từ thuật toán Nhân Quả Thiên Diễn chi Đạo. Các vị diện song song này - gọi là Tự Thân Vị Diện - tồn tại đồng thời với Vị Diện Chính không thể tách rời.
Đại Thiên trong Tam Thiên, bởi đặc tính ‘Nhân Quả Tự Thân’ đã bị Vị Diện Giới Chủ hoàn toàn khống chế, khiến nó cùng họ liền trở thành một ‘Cõi Đạo’ riêng. Tức mỗi Thế Giới muốn trở thành Đại Thiên, mỗi Vị Diện Giới Chủ trước hết phải đủ khả năng gồng gánh ‘sức nặng’ Nhân-Quả, do chính các sinh linh thuộc quyền quản hạt của mình tạo thành.
Vậy những Vị Diện Giới Chủ làm thế nào để ‘đỡ’ lấy Nhân Quả đản sinh, hòng cùng Tân Sinh Thế Giới tiến giai đây? Cách đơn giản và trực tiếp nhất: Tân Sinh Thế Giới thuận theo Dòng Chảy mà truy tung những cá thể đặc biệt, coi đó như là ‘Nhân Quả Tham Biến’ cần phải có, rồi ‘đầu tư’ cho họ những ‘cơ hội’ truy rèn, người đời thường ghen ghét gọi là ‘cơ duyên’ hay ‘kỳ ngộ’; để Cơ Hồn Toả ‘lặn’ trong mỗi cá thể đó tăng trưởng đến mức siêu vượt tri thức hiện tại, tạo bước đạp đột phá lên cảnh giới Đại Thiên Chi Chủ. Thông qua sức mạnh của các vị cường giả này mà chưởng quản sinh tử, khống chế Nhân Quả chi Biến, vượt lên những tầng thứ cao xa hơn nữa.
Lý thuyết là vậy, nhưng thực tế, nếu muốn tính toán toàn bộ nhân quả cho tất cả các sinh linh trong một vị diện bất kỳ, thì nguồn năng lượng và cả cái cỗ ‘máy tính’ ấy phải toàn năng và mạnh mẽ khủng khiếp ở mức độ không thể đo lường, ngoài cả sức tưởng tượng của Nhân loại chúng ta.
Tuy nhiên, với sự xuyên suốt của Dòng chảy đại trí tuệ qua các Thế Giới, nhiệm vụ hỗ trợ tất cả các nơi hòng tìm ra cá thể đột biến, trao cho những cá thể ấy đặc quyền để bước vào tham vấn Dòng chảy một cách chủ động; và chính họ lại thúc đẩy cái Dòng chảy đó lấy thêm kinh nghiệm và tri thức, qua đó góp phần vào việc đa dạng hoá Nhân Quả, khiến nó lại càng vươn xa.
Những người này nếu không phải là Vĩ nhân cách mạng tư tưởng như Quân Mạc, Phụ Lão Tiên Sinh, thì cũng là Khoa Học Gia thay đổi lịch sử Nhân loại, dạng Nhĩ Cổ Lặc Tần La, Tiếu Dung Nhất Thạch, Tàn Công Tử Hàn Kính v.v... Ngoài ra, còn tồn tại những sinh linh đặc biệt khác, họ tự xưng Tu Chân Giả, ẩn mình vượt qua sinh tử, liều mình tham ngộ ‘Thiên Đạo’, liền thụ hưởng ‘đặc ân’ của Thế Giới nơi họ bắt nguồn.
Vị Diện Giới Chủ, vì thế mà thực lực khủng bố, trí tuệ tuyệt luân, nhưng vạn vật cân bằng, khả năng càng lớn, dĩ nhiên trách nhiệm càng cao. Họ đều cõng trên mình một số mệnh nặng nề, nhưng đồng thời vẫn phải tự thu thập hoặc tạo ra Nhân-Quả Tham Biến mới, hay ít nhất là Vô Tiền Tri Thức, phục vụ sự phát triển của Dòng chảy đại trí tuệ, hay chính xác hơn, là của toàn bộ vũ trụ.
Vũ trụ của ‘chúng ta’, đang sống, đang lớn lên, đang chết, và đang tái sinh trong từng ‘ksana’ (sát na), thế nên chính bản thân ‘chúng ta’, những sinh linh được ưu ái bẩm sinh, hân hạnh mang trong mình ‘Nhân Hình Cơ Hồn Toả’, đều có thể chính là vài cá thể đặc biệt mà Vị diện này đang tìm kiếm.
“Ai trong số chúng ta lại là kẻ này đây? Ừm, là ai đây...?”
(Trích lược - Thiên Địa Thần Giám - Tầm Thần Giả Lạc Phàm hạ bút.)
...
Tân Sinh Thế Giới, năm tuổi thứ mười tỷ, tại nơi sẽ là Thái Dương Hệ thuộc Giải Ngân Hà ngày nay.
Mặt trời cuồng bạo phun ra những lưỡi lửa, liếm vào không gian đen thẫm, kèm theo đó là bức xạ nhiệt nóng bỏng hàng ngàn độ, phát tán dữ dội, trực chờ nuốt lấy tới các hành tinh phụ cận.
Thương Khung thăm thẳm chợt rung lên từng chặp, ban đầu là dị động, chớp mắt sau đã kéo thành một ‘Xoáy Không Gian’ khổng lồ, kích thước đủ để nuốt gọn Mặt trời kia. Phía bên trong nó là các đồ văn kì dị, kéo dọc theo thân chạy về phía chóp đỉnh. Rồi lại cũng không rõ là bao xa, chỉ cảm giác cứ như từ hàng triệu năm ánh sáng, lao vun vút các luồng quang tử men theo đồ văn ẩn hiện, mà rõ ràng là dưới dạng các đường vi mạch phức tạp ngày nay, lập loè đều đặn có quy luật tương tự những tín hiệu vô tuyến.
Phía rìa Xoáy Không Gian chầm chậm loé lên ánh vàng kim rõ nét, tựa vành nhật hoa, sừng sững như đang cố khai mở một cánh cửa khổng lồ giữa thiên địa. Kèm theo thứ ánh sáng vàng kim càng lúc càng rực rỡ, là sức nóng cũng tăng lên không ngừng, khiến cả không gian bị giày xéo dữ dội mà vặn vẹo. Mọi vật chất gần đó như thể đang gào thét, dẫm đạp lên nhau để rời xa cái ‘miệng chết chóc’ kia.
Rồi lại không biết kéo dài bao lâu, theo cách chẳng ai đoán trước, Xoáy Không Gian bắt đầu chuyển động, chậm rãi, nhưng ẩn chứa sức mạnh bá đạo đến cùng cực. Thương Khung chấn động từng chặp đau đớn, từng vết nứt xuất hiện rồi lại nối liền, chồng chất liên tục. Nhưng mức độ phục hồi của không gian có hạn, còn tốc độ xuyên phá thì cứ tăng lên, ‘bụp’ một tiếng liền nứt toác như những mảnh gương, phiến hư không bên trong cái Xoáy cuối cùng cũng tới cực hạn mà vỡ tan. Từng tia sáng vọt ra, nhanh chóng hội tụ lại một chỗ, bùng lên chói mắt như một Tiểu Thái Dương.
Đột nhiên, một con mắt khổng lồ mở ra đầy quỷ dị bên trên quang đoàn, đồng thời Xoáy Không Gian cũng thu bé lại hút vào bên trong, biến mất ngay khi con mắt kì lạ vừa liếc đến.
Một thoáng trầm tư, tiếp theo chính là nét ngạc nhiên hiện ra trên cự nhãn, cùng với đó là tiếng cười khe khẽ.
“Cấu trúc đặc chất và vững chãi như vậy cũng để ta xuyên tới, cũng coi như không uổng con Hư Không Thôn Trùng làm vật dẫn thi triển Đại Na Di, hắc hắc!”
Tiếng cười tinh nghịch như hài đồng, thật chẳng hợp với cái Cự Nhãn vẫn đang sáng rực rỡ giữa tinh không một chút nào.
“Ra đây, Giới Bi!”
Sau tiếng quát khẽ, đồng tử bên trong liền trợn căng, nổi lên từng tia dị văn giống hệt của Xoáy Không Gian lúc trước. Đồng thời tại nơi ánh nhìn đang tập trung, nháy mắt hiện ra một vật thể dạng Tứ Diện, trơn láng hoàn mỹ, có màu đen tựa thương khung sâu thẳm phía sau, kích thước chỉ nhỏ cỡ nắm tay trẻ con, nhưng lại toả ra hấp lực khủng khiếp như Hắc Động, ánh sáng chiếu vào cư nhiên chẳng thể nào thoát ra.
Do dự giây lát, Cự Nhãn từ từ nhắm lại, nhẹ nhàng vỡ thành hằng hà sa số tinh điểm, lặng lẽ tiến đến rồi vây quanh bề mặt ‘Giới Bi’, dần hình thành tinh đồ.
Qua một tỉ năm kiến tạo tinh đồ, rồi lại mất thêm một tỉ năm nữa để những tinh đồ này hoàn toàn chìm xuống dưới bề mặt, dung nhập vào bên trong Giới Bi.
Khi những tinh điểm cuối cùng tan biến, Giới Bi lần nữa lại trở về màu đen lì lợm, hoà lẫn vào hư vô, im lặng ẩn nhẫn như chưa hề tồn tại.
“Hai tỉ năm duy trì để khai mở Giới Bi, thời gian quả thật suýt soát, không nghĩ ra, lại tiêu hao nhiều đến vậy...”
Tiếng trẻ con lầm bầm quanh quất, là thanh âm của Cự Nhãn hai tỉ năm trước đã từng phá không tới đây.
“Ừm, Cha đã dặn, ta cần hai tỉ năm bế quan hồi phục, sau đó là vừa vặn thức tỉnh để gặp ‘hắn’. Quả thật cũng không thể hiểu nổi ổng, xác suất thấp vậy còn bắt ta đi, khác gì coi ta là bình vôi cơ chứ? Lại nói, ván cờ cấp độ hoành tráng như vậy, nếu ta còn chẳng được lên sân, thì còn gì là thú vị, he he he”.
Nó lại cười gian xảo như trẻ con tìm được đồ chơi mới, đoạn đổi giọng, dõng dạc hô vang.
“Ta, Hỗn Thiên Mục, nhân danh Hỗn Độn Chân Thần, đặt cho nơi đây cái tên Thái Dương Hệ, và gieo mầm mống đầu tiên của Pháp Tắc. Ban xuống Cơ Hồn Toả tối tân nhất, để hỗ trợ sự sống sinh sôi”. Giọng nói trẻ con lại pha chút trịnh thượng, thật sự khá khôi hài.
“Thịch”. Ngay sau khi Hỗn Thiên Mục ngưng lời, một âm thanh trầm đục vang lên, mạnh mẽ và hoang sơ, đồng thời theo đó là một làn sóng xung kích như hư như thực lấy Giới Bi làm tâm, toả đều ra trong thương khung vô tận. Như một tiếng thở của Thiên Đạo, nó khẽ đẩy bánh xe sự sống bắt đầu quay những nhịp đầu tiên, chầm chậm, tĩnh mịnh.
“Xa Luân khởi, Tri Tuyền lai. Nhiệm vụ cơ bản hoàn thành bước đầu. Thời gian tới mà phải bế quan thì quả thật vô cùng buồn chán... mà Cha lại không cho phép ta can thiệp vào quá trình vận chuyển của Vị Diện Giới Bi trong hai tỉ năm này, ta thì không muốn cãi ổng, hừ...”.
Ký ức của cái lần Hỗn Thiên Mục làm trái ý Cha tràn về, khiến nó khẽ rùng mình, xua đi suy nghĩ ngu ngốc trong đầu.
“Bất quá, vẫn lại không làm khó được ta, hề hề. Cha bắt ta bế quan, hẳn là vì lo cho ta thì ít, phần nhiều sợ ta thiếu tự chủ mà táy máy vào vật này. Nhưng Cha cũng không có nói qua, rằng ta phải bế quan ở đâu. Ha ha, thật tò mò với cái đồ chơi này nha, Giới Bi à, ta đến đây...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...