Tầm Thần Ký

Tịch Thần mang tâm thái nghi hoặc và cảnh giác nhìn về phía cửa ra vào. Đầu ngón tay đã dự trữ sẵn ma lực và thuật pháp, chỉ cần phát hiện điều gì không đúng thì nàng sẽ lập tức phóng ra.

Thời gian chờ đợi không quá dài lâu, chỉ khoảng mấy giây sau đó, cánh cửa bị một lực đẩy từ bên ngoài, vang lên một tiếng “kẽo kẹt” rồi lộ ra khe hở.

Một bóng dáng thoăn thoắt vượt qua khe hở rồi bay vọt về phía giường nệm. Kèm theo âm thanh kêu gào đầy hớn hở khiến Tịch Thần tạm dừng lại động tác phóng pháp thuật.

“Chủ nhân! Chủ nhân! Ta đã trở về rồi!!!”

Nàng dùng tinh thần lực quan sát, không phải Cự Thạch Thú thì còn ai vào đây nữa!?

Chỉ thấy nó bay vọt về phía nàng, chưa đợi nàng có điều hành động thì nó đã dùng móng vuốt bấu vào vạt áo của nàng, sau đó nhanh nhẹn bò lên trên vai phải và yên vị ở trên đó. Âm thanh ồn ào của nó trực tiếp rót vào màng nhĩ của nàng, khiến nàng phải vì này mà sững sờ trong chốc lát.

Tuy rằng đôi mắt nhìn không thấy, nhưng mấy giây sau đó Tịch Thần vẫn xoay cổ và tinh chuẩn nhìn về phía Cự Thạch Thú, mỉa mai ra tiếng:

“Ngươi còn biết trở về đấy à? Ta vốn tưởng rằng ngươi định cuỗm mất khối Linh Mạch cực phẩm của ta rồi ở rể cho Yêu tộc đó chứ!”

Nghe thế, lông tơ trên người Cự Thạch Thú không khỏi dựng đứng lên, nó lắc đầu nguầy nguậy và ra tiếng biện minh:

“Không thể nào! Sao ta có thể là loại người vong ân phụ nghĩa đó chứ! Huống chi, giữa chúng ta còn có khế ước rằng buộc, ta có mà chạy đằng trời được!”

Tịch Thần hơi hơi mỉm cười, gắt gao đáp trả:

“Nói như vậy, ngươi vẫn có ý định trốn chạy, nhưng do sự ràng buộc từ khế ước nên không dám chạy chứ gì? Huống chi, ngươi lại không phải người, ngươi cần gì tuân thủ tín dụng đâu, vong ân phụ nghĩa mới là bản tính chân thật của yêu thú nha!”

Cự Thạch Thú: “…”


Nó vô ngữ một hồi, mới khinh bỉ trợn trắng mắt mà mắng:

“Nữ nhân, ngươi không cần vô cớ gây rối! Bản tiểu thú sở dĩ đi yêu tộc là vâng theo lệnh của ai, nằm gai nếm mật chiến đấu hăng hái đoạt lấy tài nguyên lại là cho ai? Nếu ta muốn chạy thì đã sớm chạy, cần gì chờ đến hôm nay!”

Tịch Thần đưa tay vuốt ve cái đuôi sắp sửa tạc mao của nó, cười tủm tỉm nói:

“Ta đùa ngươi thôi! Xem ra bản tính vẫn hoạt bát như cũ, không có bị Yêu tộc đánh thành ngu ngốc!”

Cự Thạch Thú tức muốn hộc máu nói:

“Nữ nhân chết tiệt! Ta ăn nói nhỏ nhẹ ngươi không chịu, ta mắng chửi người thì ngươi mới vui vẻ, ngươi có khuynh hướng chịu ngược phải không?”

Tịch Thần vừa vuốt nó vừa cười một cách sung sướng, lẩm bẩm lầm bầm nói:

“Có lẽ đi!”

Cự Thạch Thú hết chỗ nói rồi, nó phát hiện chỉ mới một thời gian không thấy thôi mà chứng bệnh của nàng lại nặng thêm rồi.

Một người một thú cãi nhau mấy câu, một màn này quá đỗi quen thuộc, dường như trước đó đã xảy ra trăm ngàn hồi. Quan hệ chủ tớ giữa bọn họ không vì cãi vả mà trở nên xa cách, ngược lại vì mấy câu đôi co mà không khí lại gần gũi hơn.

Tịch Thần thu hồi nụ cười, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa, ngữ điệu đầy khẳng định hỏi:

“Ngươi không phải trở về một mình, mà còn dẫn theo một phái đoàn?”


Cự Thạch Thú cũng trở về bình thường, nghiêm túc nói:

“Không phải ngươi kêu ta đi Yêu tộc đàm phán sao? Bọn họ chấp thuận lời hứa một trăm năm không kéo bè kéo cánh công phá thành trì của nhân tộc. Nhưng bọn họ cũng có điều kiện, mỗi bộ tộc ra một ấu tể, nhiệm vụ của ngươi là mang đám ấu tể này an toàn đến đại lục Thần Châu, cho chúng nó chứng kiến việc đời.”

Tịch Thần hơi ngưng mi, tuy tinh thần lực đã bắt giữ đến mười mấy đạo hơi thở, nhưng tình hình thực tế như thế nào vẫn còn chưa biết, bởi vậy nàng nói với Cự Thạch Thú:

“Ngươi dẫn bọn họ vào cho ta nhìn xem!”

Cự Thạch Thú không nói lời nào, nhanh nhẹn nhảy xuống bờ vai Tịch Thần và bay vọt về phía cửa. Nó dùng móng vuốt sắc nhọn kéo then cửa bật ra đằng sau. Để lộ ra một đám yêu thú ấu tể đang đứng dàn hàng ở trước cửa.

Tịch Thần tập trung tinh lực nhìn ra, trong lòng không khỏi kinh hô một tiếng: hảo gia hoả!

Xà - trùng - chuột - kiến, động vật có cánh, động vật nhiều chân, động vật dưới nước vv… thô sơ giản lược có đến mười mấy chủng loại. Chúng nó chen chúc nhau chật ních không lộ khe hở, nhưng rồi không khí lại hài hoà đến cực điểm.

Tịch Thần: “…” Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng chứng kiến nhiều yêu thú tụ tập một chỗ như thế này, vậy mà chúng nó lại không có đánh lên tới.

Thật là việc lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều!

Cự Thạch Thú cùng chúng nó xì xào nói câu gì đó, chỉ thấy một con yêu thú thuộc họ mèo vằn uy vũ hùng tráng bỗng nhiên bước lên đầu hàng, cặp mắt nó tròn xoe thẳng lăng lăng nhìn Tịch Thần một hồi lâu, sau đó miệng phun nhân ngôn hỏi:

“Ngươi chính là người đại biểu cho Nhân tộc cùng Yêu tộc đàm phán đúng không?”


Tịch Thần thầm nghĩ, nàng không tính là người đại biểu cho toàn thể nhân tộc, nàng chỉ là người trung gian, lấy lợi ích làm giao dịch chu toàn cho cả hai bên. Nhưng chí ít thì hiện tại mấy nhân vật lớn của Hoang Vực Giới đều nghe nàng, vậy tính ra nàng cũng là người đại biểu đi?

Nghĩ như thế, Tịch Thần gật đầu đáp:

“Chính là ta!”

Cự Thạch Thú đã lui về bên người Tịch Thần, mèo vằn với tư cách là người đại biểu của Yêu tộc, nó nghiêm túc giới thiệu:

“Tự giới thiệu một chút, ta tên Miêu Yểu - là đại trưởng lão của Miêu thị nhất tộc. Ta biết được hậu thiên Nhân tộc sẽ khởi động truyền tống trận, cho nên hôm nay ta dẫn đám ấu tể đến đây, có đôi lời muốn nói với ngươi.”

Yêu tộc đã tiến đến bằng dáng dấp nghiêm chỉnh như thế, Tịch Thần cũng không thể để mình thất lễ, nàng đứng dậy mời Miêu Yểu ngồi vào ghế ở giữa phòng, vừa châm trà vừa nói:

“Tên của ta là Tịch Thần! Ngài có lời gì thì hãy cứ nói đi, ta nghe đây!”

Miêu Yểu nhận chung trà từ tay Tịch Thần, nó đưa lên miệng nhấp một ngụm, ánh mắt khẽ liếc qua đám ấu tể đằng sau, hắng giọng nói:

“Như trong khế thư mà ngươi đã đưa ra trước đó, Yêu tộc chúng ta không được cất bước đến địa bàn của Nhân tộc trong vòng một trăm năm. Trải qua bàn bạc thì sở hữu giống loài của Yêu tộc đều đồng ý. Nhưng chúng ta cũng có yêu cầu cần ngươi đi làm.

Kỳ thực yêu cầu này cũng không khó, đằng sau là các ấu tể được sở hữu thị tộc lựa chọn ra tới để đi theo ngươi đến thế giới bên ngoài. Ngươi có trách nhiệm bảo hộ sự an toàn của bọn họ trong vòng một trăm năm. Chỉ cần không có ấu tể tùy tiện mất đi sinh mệnh, ngươi muốn thả bọn họ xuống chỗ nào huấn luyện cũng được, Yêu tộc chúng ta hoàn toàn không can thiệp tới.

Sau một trăm năm bảo hộ, bọn họ muốn đi nơi nào, trưởng thành đến nông nỗi gì, là sống hay là chết thì cũng sẽ không còn can hệ với ngươi nữa.

Tịch Thần các hạ, ngươi thấy yêu cầu này như thế nào?”

Tịch Thần rũ mắt suy tư, nhưng cặp mày chau lại vẫn biểu hiện được trong lòng nàng không mấy vui vẻ.

Nàng cùng Khắc Lạp Ni làm giao dịch, tìm hồn lực củng cố Vĩnh Sinh Thành. Cùng Cửu Cung Khoá Linh hợp tác, cuối cùng bị nó ăn vạ quấn lên. Trước đó không lâu mới bị Thiên Đạo tìm tới giao cho nhiệm vụ giải trừ nguyền rủa. Mà hiện tại, lại tới lượt Yêu tộc yêu cầu nàng giữ trẻ cho bọn họ!?


Chẳng lẽ nàng là cái máy tiếp thu nhiệm vụ hay sao chứ?

Nghĩ vậy, Tịch Thần lạnh lùng mà đáp lại Miêu Yểu:

“Ta cảm thấy chẳng ra sao cả, không phải phía trước đã nói rõ ràng, ta chỉ đáp ứng mang bọn họ đến đại lục Thần Châu thôi. Hiện tại các ngươi lại nói khác, nhìn thử xem một đám ấu tể đông đúc như vậy, đừng nói ta có năng lực bảo hộ bọn họ một trăm năm, chỉ sợ vừa mới bước đến thế giới bên ngoài thôi thì ta đã trở thành cái bia ngắm di động rồi. Đến lúc đó bản thân ta còn chưa lo nỗi thì nói gì đến việc bảo hộ ấu tể cho các ngươi.”

Phảng phất đoán trước Tịch Thần sẽ nói như vậy, Miêu Yểu khẽ cười ra tiếng, sau đó mới ung dung thong thả mà móc ra một cái mô hình ngôi nhà nho nhỏ đặt lên trên bàn, cười ngâm ngâm nói:

“Sự lo lắng của ngươi, chúng ta đã dự tính sẵn cả rồi. Ngươi yên tâm, ngươi chỉ cần có trách nhiệm bảo hộ khi ấu tể đang huấn luyện ở bên ngoài. Về phần nơi ở, thức ăn, tài nguyên tu luyện của ấu tể thì Yêu tộc chúng ta đã chuẩn bị hết thảy và đặt ở trong này. Đây là Trân Thú Viên - một loại không gian pháp bảo do các trưởng bối của Yêu tộc cộng đồng chế tác, bên trong phân sẵn chín tầng, mỗi tầng là một hệ sinh thái khác nhau, hoàn toàn dựa theo tập tính của các ấu tể mà chế tạo nên.

Bình thường ngươi cứ đặt ấu tể ở trong đó, bọn họ sẽ tự biết tìm thức ăn, tự săn con mồi mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn. Ngươi không cần phải can thiệp nhiều vào lối sống của ấu tể. Mà bọn họ, cũng sẽ không trở thành gánh nặng của ngươi đâu!”

Tịch Thần nghe vậy, biểu tình thay đổi mấy lần, do dự một hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu đồng ý:

“Yêu tộc đã suy xét đến tận đây, ta có lý do gì mà từ chối nữa chứ!”

Miêu Yểu nghe vậy thì cười, lúc này mới nói một câu khẳng định:

“Yêu tộc chúng ta cũng không lợi dụng các hạ. Trải qua sự đồng ý của các bên, chúng ta còn đồng ý thêm một phụ gia phúc lợi cho các hạ. Chỉ cần thời gian trăm năm kết thúc, các hạ có thể lựa chọn hai con trong đám ấu tể để ký kết khế ước, thu làm chiến sủng. Ngoài ra, Trân Thú Viên các hạ cứ lấy mà dùng, không cần phải trả lại cho Yêu tộc!”

Tịch Thần hơi bất ngờ, không nghĩ tới còn có loại phúc lợi này. Nàng khẽ mỉm cười, chìa tay ra trước mặt Miêu Yểu, nói:

“Vậy nói định rồi! Hợp tác vui sướng!”

Miêu Yểu bắt lấy tay của Tịch Thần, mỉm cười gật đầu:

“Hợp tác vui sướng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận