Cùng lúc đó, ở vùng trung bộ của đại lục Thần Châu, Hạo Nhiên Tông.
Nam nhân mặc áo bào đen chân đạp phi kiếm, thất tha thất thểu trở về chủ điện Lạc Dương Phong, hắn ngồi ở đó từ mặt trời vừa mọc cho đến bóng xế chiều tà, bóng lưng câu lũ, hai bên tóc mai rũ xuống mấy sợi chỉ bạc.
Gương mặt tiều tụy, hốc má hõm sâu khiến hắn dường như già đi mấy chục tuổi.
Hai vị lão giả là Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão nghe tin hắn trở về liền gấp rút chạy đến, nhưng khi thấy bộ dạng của Quân Ẩn, hai người đồng thời kinh hãi ra tiếng:
"Thiếu chủ! Ngài làm sao vậy!?"
"Thiếu chủ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Quân Ẩn ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lỏn tỏn xuống nền đất, cặp mắt hắn đỏ ngầu như một con vây thú bị nhốt trong lồng sắt, hắn thì thào tự trách nói:
"Là ta không tốt! Ta không bảo vệ được nàng! Muộn rồi! Muộn thật rồi! Kết cục ở trong mộng thật sự đã diễn ra!"
Tam trưởng lão hít sâu một hơi, dè chừng hỏi:
"Thiếu chủ! Vận dụng lực lượng huyết mạch cũng không thể tìm được tiểu thư sao?"
Quân Ẩn siết chặt nắm tay, nở một nụ cười cay đắng, tự giễu nói:
"Lực lượng huyết mạch không có tác dụng! Lúc ấy ta đột nhiên nhớ tới trên người chúng ta còn có nguyền rủa.
Không nghĩ tới thứ trói buộc tự do của ta, khiến ta chán ghét cùng cực lại có một ngày làm ta sinh ra chút hi vọng nhỏ nhoi.
Ta nghĩ, giữa chúng ta đều bị hạ nguyền rủa, ta có thể lợi dụng nguyền rủa để cảm ứng được Đình nhi.
Vì thế ta lặn lội bôn ba đến Vô Cực Môn tìm Hằng Diệu tiên quân.
Nhưng tiên đồng lại nói cho ta hắn vừa mới bế quan.
Ta chờ đợi… chờ đợi suốt năm năm… hắn rốt cuộc xuất quan.
Nhưng ánh mắt đầu tiên gặp được ta, hắn lại chúc mừng ta bằng một câu.
Các ngươi có biết là câu gì không?"
Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão nghi hoặc hỏi lại, nhưng trong lòng hai người đã bị chiếm cứ bởi một mạt dự cảm chẳng lành.
"Là câu gì?"
Quân Ẩn cúi đầu, ngữ điệu thê lương và bi thiết:
"Hắn nói: chúc mừng lực lượng nguyền rủa trong người ta đã được chặt đứt hóa giải một phần ba.
Chúc mừng ta trọng hoạch tự do, không còn bị xiềng xích đau đớn trói buộc.
Nhưng các ngươi có biết, nguyền rủa giữa ta và Đình nhi giải trừ vậy đại biểu cho cái gì không?"
Hai vị trưởng lão đồng thời co rụt lại ánh mắt, luân phiên bật thốt ra tiếng:
"Thiếu chủ, thiếu phu nhân, tiểu thư và công tử đều bị hạ nguyền rủa liên kết.
Nữ Vu muốn cho phu thê các ngươi vĩnh viễn tương cách, thân duyên đứt đoạn, huynh muội tàn sát giết hại lẫn nhau.
Cho nên thiếu chủ mới mang theo tiểu thư hạ xuống đại lục Thần Châu, nhận lời cố nhân chưởng quản Hạo Nhiên Tông trăm năm, tìm kiếm danh vọng và tín ngưỡng chi lực để giảm bớt sự ăn mòn từ nguyền rủa."
"Nguyền rủa một khi hạ xuống, trừ phi là nữ Vu tự tay cởi bỏ.
Nếu không thì lời nguyền sẽ kéo dài cho đến khi người bị nguyền toàn bộ đều tử tuyệt.
Sự liên kết giữa thiếu chủ ngươi và tiểu thư chặt đứt, chẳng lẽ…"
Quân Ẩn tựa người vào lưng ghế, sức lực phảng phất như bị rút hết, hắn nói với giọng điệu chua chát:
"Ta vốn không tin đây là sự thật, cho nên cố ý vòng vèo đi Phổ Quang Tự gặp Hư Trần đại sư.
Năm năm trước hắn nói Đình nhi tuy mất tích nhưng còn một đường sinh cơ.
Nhưng lần này hắn lại nói, vận mệnh quỹ đạo của Đình nhi đã hoàn toàn biến mất, e là dữ nhiều lành ít! Một người không có mệnh hồn cùng quỹ đạo, thì chẳng phải đã chết hay sao?"
Hai vị trưởng lão há miệng, nỗi lòng như sóng lớn trào dâng, trong lúc nhất thời không biết nên khuyên nhủ như thế nào.
Ngũ trưởng lão nghĩ đến cái gì, có chút kích động hỏi:
"Thiếu chủ! Tiểu thư mất tích ở Ngạc Sơn bí cảnh nhiều năm, có khi nào là do kết giới cản trở chúng ta tìm kiếm và cho ra kết quả sai lầm hay không? Hai tháng sau Ngạc Sơn bí cảnh lại mở ra, các đại môn phái đều đang hừng hực khí thế cử hành tiểu bỉ, hòng lựa chọn ra đệ tử tiến vào thăm dò.
Chúng ta có thể cử người tiến vào tìm kiếm tiểu thư!"
Tam trưởng lão nghe thế, ánh mắt tức khắc sáng lên nhìn Quân Ẩn.
Mà Quân Ẩn lại phất tay, biểu tình đầy chán nản nói:
"Thôi! Ngay cả Hằng Diệu tiên quân và Hư Trần đại sư đều kết luận, ta hà tất gióng trống khua chiêng, quấy nhiễu linh hồn của Đình nhi không được an bình.
Chuyện này kết thúc ở đây đi, có ai hỏi tới Đình nhi, các ngươi cứ nói nàng đã trở về gia tộc tu luyện.
Nên làm gì thì cứ làm gì, đừng khiến người có tâm chú ý."
Không phải Quân Ẩn không màng nữ nhi sống chết, mà tình cảnh hiện nay thật giống trong mộng mà hắn từng nhìn thấy.
Nếu hắn cố chấp truy nguyên cái chết, sẽ khiến cho Hạo Nhiên Tông bạo loạn, khiến kẻ gây rối thừa nước đục thả câu.
Đình nhi đã ứng kiếp như trong mộng, nhưng Hạo Nhiên Tông còn có một tràng đại kiếp lớn hơn nữa.
Hắn đã hứa với cố nhân chấp chưởng môn phái trăm năm, cho nên hắn sẽ làm tốt chức vị tông chủ, đem sở hữu sâu mọt đều diệt trừ.
Như vậy trăm năm sau hắn mới không sinh ra tâm ma, toàn thân mà lui trở về gia tộc.
Còn có, lời nguyền tuy đã hóa giải một phần ba, nhưng liên kết tà ác giữa hắn và thê tử, và nhi tử vẫn còn tồn tại.
Hắn ở nơi này thu thập tín ngưỡng chi lực áp chế sự ăn mòn, có thể giúp bọn họ sống yên ổn được một đoạn thời gian mà không bị nguyền rủa giày vò.
Huống chi, ở chỗ này còn có vị kia, ngày sau tất sẽ khiến nhi tử của hắn rơi vào vạn kiếp bất phục, khiến Quân gia tiêu vong trong lịch sử sông dài.
Hắn nhất định phải nhìn chằm chằm nàng mới được.
Hắn cứu không được Đình nhi, nhưng hắn sẽ nỗ lực cứu lấy thê tử, cứu lấy nhi tử, cứu lấy toàn bộ tộc nhân.
Đình nhi! Nếu con ở trên trời có linh thiêng, nhất định cũng sẽ thông cảm cho ta, có đúng hay không?
Quân Ẩn cũng không biết, bởi vì hắn dừng lại hành động tìm kiếm, thậm chí phong tỏa tin tức của Quân Vãn Đình, làm cho toàn bộ manh mối đều bị chặt đứt, khiến Tịch Thần gặp trở ngại trong việc tìm lại thân thế.
Điều đó cũng gián tiếp khiến hai cha con lần lượt bỏ lỡ, lướt qua nhau mà không hề hay biết, làm bọn họ chia biệt gần ngàn năm.
…
Hoang Vực Giới, Đoạn Tiên Thành!
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn sụp xuống triền núi, màn đen nhanh chóng bao trùm cả thế giới, chỉ có ánh trăng treo giữa trời nghiêng chiếu xuống, khiến tường thành như được mạ lên một tầng mông lung, cô lãnh.
Tiếng côn trùng kêu rỉ rả khắp núi đồi, tiếng động vật bò sát ục ục thở phào nơi đáy nước, và cả tiếng rống giận của vô số yêu thú nơi rừng rậm thâm sâm càng khiến Hoang Vực Giới trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Mà trong thành lại kéo vang liên hồi từng tiếng kèn xô na trầm tịch mà bi thống.
Nhà nhà treo lụa trắng, tiếng khóc ấm ức và tuyệt vọng nức nở từng hồi, khiến người nghe u buồn, người nghe phải rơi lệ.
Nhưng phủ thành chủ ở đêm nay lại không giống bình thường.
Cả đại sảnh sáng trưng, cảnh vật trang trí tuy giản đơn nhưng không mất vẻ thanh nhã.
Tôi tớ chạy ngược chạy xuôi, bận rộn bưng lên thức ăn, trà rượu, hương phẩm để chiêu đãi khách nhân.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi thú triều rút lui về núi sâu rừng già.
Thành chủ Trình Thiên bận rộn dàn xếp hai ngày mới rút ra được thời gian mở tiệc đón gió tẩy trần.
Hắn ngồi ở ghế thái sư, trên bục cao của đại sảnh.
Bên phải, bên trái phân biệt là bốn vị gia chủ của Tứ đại cổ tộc: Phong Sách, Lâm Kiêu, Lăng Xích Vân và Lục Quyền.
Bên trái từ thượng đầu trở xuống là con cháu nhiều đời của Đoạn Tiên Thành, bất quá đều là đội trưởng hộ vệ, hoặc học giả có danh dự, có uy vọng, có quyền lên tiếng.
Trình Mặc là thiếu thành chủ, tuy không có nhiều thực quyền, nhưng vẫn may mắn được tham dự trận đón gió tẩy trần này.
Có điều ghế ngồi lại ở phía cuối, gần sát cửa ra vào, có lẽ là để dễ dàng điều động tôi tớ, tận tình phục vụ khách nhân.
Mà bên phải từ thượng đầu trở xuống, một trường xuyến đệm ngồi đã được bày biện sẵn, trước mỗi cái đệm có một trương bàn.
Trên bàn đã bày biện thức ăn, trái cây, trà rượu, bánh mứt.
Yến Thanh ngồi ở cái đệm thứ nhất, dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, thỉnh thoảng tung quả nho lên trời rồi đưa miệng hứng, híp mắt mèo nhìn vũ cơ đang nhảy múa ở giữa đại sảnh, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Tịch Thần ngồi cạnh Yến Thanh ở cái đệm thứ hai, tuy cặp mắt vẫn nhìn trân trân vào giữa sân, nhưng tinh thần nàng đã sớm đắm chìm sâu vào việc tu luyện.
Tiếng ca hát đàn vũ xung quanh bị nàng coi như không tồn tại.
Doãn Nguyệt ngồi ở đệm mềm thứ ba, chán đến chết trộm ở dưới bàn mài giũa Loan Nguyệt song đao, đôi khi sẽ chống cằm nhìn vũ cơ, làm bộ làm tịch khen ngợi một tiếng.
Hoàn toàn rước lấy ánh mắt xem thường của Yến Thanh và mấy người đồng đội.
So sánh với ba kẻ kỳ quái ở trên, bốn người Tiêu Nhạc, Cố Thành, Mẫn Lan, Mẫn Điệp mới chân chính là người bình thường.
Bọn họ ăn ăn uống uống, ánh mắt mới lạ nhìn xem ca vũ, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn luận.
Trong khi đó, tất cả những người có mặt trong đại sảnh đều dùng ánh mắt hoặc kiêng dè, hoặc âm thầm đánh giá nhìn về phía bọn họ.
Rốt cuộc, một khúc vũ kết thúc, Trình Thiêm phất tay cho các vũ cơ lui xuống, hắn ngồi đó giơ chung rượu lên, hướng về phía những người trẻ tuổi mà nói:
"Các vị thiếu niên anh tài! Đa tạ các ngươi ra tay đẩy lùi thú triều, cứu Đoạn Tiên Thành thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Lão phu tại đây kính các vị một ly!"
Dứt lời, không chờ đám người Yến Thanh, Tịch Thần đáp lời, hắn đã ngửa đầu nốc hết chung rượu.
"Trình thành chủ khách khí! Chúng ta cũng chỉ đi ngang qua, thuận tay mà làm thôi!"
Thấy hai người Yến Thanh - Tịch Thần không có ý tứ muốn uống rượu, Doãn Nguyệt bất đắc dĩ bưng chung rượu lên, cười nhẹ đáp lời.
Chưa đợi Trình Thiêm kịp hồi phục, gia chủ Lục Quyền cũng cười ha hả như lão hồ ly, bưng ly rượu lắc nhẹ, bao biện làm thay nói:
"Các vị tiểu hữu nói đùa, sự xuất hiện của các ngươi chính là niềm may mắn lớn nhất của Hoang Vực Giới chúng ta!"
Lăng Xích Vân cũng nói thêm vào:
"Đúng vậy! Một năm nay Can Mạch quá càn rỡ, không ai có thể trị được hắn.
Để xem lần này hắn còn dám bén mảng tới đây nữa không!"
Nghe thế, Yến Thanh dừng hẳn động tác lột quýt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên.
Tịch Thần cũng dừng việc tu luyện, đưa tay lên đầu vai, như có như không mà vuốt ve Cự Thạch thú.
Nó đi địa bàn của yêu thú hai ngày, mới vừa trở về lúc chạng vạng, mệt đến le lưỡi nằm thẳng cẳng.
Không biết từ đâu học được một bộ lý do thoái thác, nài nỉ nàng mát xa gân cốt cho nó.
Nàng một bên mát xa cho nó, một bên dùng tinh thần lực quan sát biểu tình của tất cả mọi người, chờ đợi thời cơ để tung ra điều kiện đàm phán.
Quả nhiên như dự tính của nàng, Yến Thanh chịu không được việc bị người tính kế, tức khắc lạnh lẽo ra tiếng:
"Ha hả! Đây mới là mục đích chân chính của các ngươi sao? Tứ đại gia tộc các ngươi thật không biết xấu hổ! Muốn cho chúng ta làm trâu làm ngựa giúp đỡ đối phó Can Mạch.
Đáng tiếc, cô nãi nãi ta cũng muốn đi ra thế giới bên ngoài.
Ta không cùng Can Mạch hợp tác đã là tận tình tận nghĩa, còn muốn đem ta đương thương sử, không có cửa đâu!"
Thấy không khí giương cung bạt kiếm, Phong Sách vội ra tiếng điều hòa không khí:
"Tiểu hữu bớt giận! Chúng ta không muốn lợi dụng ngươi.
Có điều sự tồn tại của Can Mạch lại khiến chúng ta chẳng thể nào yên tâm được.
Người này không có điểm mấu chốt, ta sợ hắn sẽ làm ra hành động điên cuồng tiếp theo, nên mới muốn nhờ các ngươi ra tay chèn ép một vài."
Lâm Kiêu cũng dùng ngữ điệu khắc nghiệt của mình để đáp lại:
"Lão phu cũng muốn đi ra nhìn xem thế giới bên ngoài là như thế nào.
Nhưng chúng ta không có phương pháp, không có thực lực."
Thấy thời cơ đã chín muồi, Tịch Thần tức khắc ra tiếng minh kỳ:
"Nếu ta có giải pháp vẹn cả đôi đường, vừa có thể cho con cháu các ngươi ra ngoài học tập, vừa có thể bảo hộ Hoang Vực Giới không hiển hiện ra trước mắt người khác.
Nhưng tiền đề là, các ngươi phải buông bỏ định kiến cùng thù hận, cùng Can Mạch hợp tác.
Các ngươi sẽ đồng ý sao?"
"Cái gì?"
"Sao có thể!?"
"..."
Trong đại sảnh tức khắc nổ tung chảo, mọi người bàn tán xôn xao, sở hữu ánh mắt nghi ngờ đều đổ dồn về phía Tịch Thần, hiển nhiên không tin tưởng lời mà nàng nói.
Yến Thanh, Doãn Nguyệt và bốn người Tiêu Nhạc, Cố Thành cũng há hốc mồm nhìn Tịch Thần.
Yến Thanh nắm chặt roi yêu cốt bên hông, lo lắng nói:
"Tiểu Thần Thần! Ngươi khoác lác quá trớn rồi! Ta chỉ sợ mấy người chúng ta hôm nay không thể nguyên vẹn mà đi ra khỏi nơi này."
Doãn Nguyệt cũng đưa tay sờ trán Tịch Thần, vẻ mặt quan tâm nói:
"Ba ngày trước còn khá bình thường, chẳng lẽ mấy hôm nay ngươi bị bọn họ hạ dược, khiến đầu óc hỏng rồi? Mẹ kiếp! Thật là vô sỉ hạ lưu!"
Tịch Thần: "..."
Tâm thật mệt!
Một người thần kinh thô điều, độ biến thái ăn sâu vào trong xương cốt, không thể dùng lý lẽ bình thường đi nhìn nhận sự việc.
Một người khác có chứng vọng tưởng bị hại, trực giác đâu đâu cũng có nguy hiểm, lý lẽ khác người cùng vị phía trên thua chị kém em, không nhường một tấc.
Ai… nàng như thế nào làm được cùng hai vị trên kết thành bằng hữu, còn đi cùng nhau đoạn đường dài như thế?
Tịch Thần tỏ vẻ hoài nghi cùng khó hiểu!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...