Nhưng mà, Khắc Lạp Ni lại trơ mắt nhìn Cửu Cung Khóa Linh chưa kịp bay đến gần Tịch Thần thì đã bị một đóa hoa đớp vào trong miệng.
Hắn muốn ra tiếng thì đã hoàn toàn muộn rồi!
Chỉ thấy, Ma Đằng nuốt vào Cửu Cung Khóa Linh không bao lâu thì các tán lá bắt đầu khô héo, hơn nữa xung quanh viền miệng của đóa hoa hiện lên những giọt bọt nước, chúng nó phồng rộp rồi vỡ ra thành những hạt huyết châu hồng đến chói mắt.
Ma Đằng giãy giụa kịch liệt, nó há chiếc mồm to như chậu máu rồi phun vật thể khiến nó khó chịu ra bên ngoài.
Phun xong, cả rễ cây và tán lá của nó đều trở nên uể oải không phấn chấn, màu sắc cũng chuyển từ đen thẫm sang đỏ sậm, từ trong miệng hoa liên tục toát ra từng làn khói trắng nóng rực.
Mà Cửu Cung Khóa Linh lại chễm chệ bay giữa không trung, từ trong cái khóa truyền ra thanh âm đầy chế nhạo:
"Hừ! Thật là nghé con mới sinh không sợ cọp! Một gốc hoa yêu tầm thường thế nhưng vọng tưởng nuốt được bổn tọa.
Nếu không phải bổn tọa bị thương nặng, xưa đâu bằng nay thì ngươi đã sớm hóa thành tro bụi!"
Cửu Cung Khóa Linh cười nhạo xong thì một thốc lửa đen đã đến trước mặt và đem nó vây quanh.
Nó chỉ hơi nhúc nhích một chút, một vầng sáng xanh hiện lên, sau đó đem thốc lửa đen kia đánh cho nát nhừ.
Nó nhìn về phía Tiểu Hắc và ba con khô lâu tiểu đệ, giọng điệu có chút rã rời mà nói:
"Bổn tọa thừa nhận thiên phú của ngươi lợi hại trên đời ít có.
Chỉ cần cho ngươi đủ thời gian và điều kiện, ngươi nhất định sẽ trưởng thành và vượt qua cả bổn tọa.
Nhưng ngươi của hiện tại vẫn chưa phải là đối thủ của bổn tọa đâu, đừng tốn công vô ít!"
Cửu Cung Khóa Linh tự nhận giọng điệu của mình đã được tính như thân thiện.
Thế nhưng Tiểu Hắc lại không mảy may dao động, hắn chỉ mang theo ba con khô lâu tiểu đệ chặn trước người Tịch Thần, rất có khí thế của một anh giữ ải - vạn anh khó vào.
Ngay cả Ma Đằng cũng thế, tuy rằng lúc này nó uể oải khó chịu, nhưng nó vẫn đứng song song cùng Tiểu Hắc với mục đích duy nhất là bảo hộ thiếu nữ gầy yếu phía sau này.
Cửu Cung Khóa Linh lâu lắm rồi mới gặp gỡ trường hợp cứng đầu khó chơi như thế này, nó bất đắc dĩ trầm mặc trong mấy giây, sau đó đáp lại Khắc Lạp Ni:
"Ngươi xem - bổn tọa muốn giúp các ngươi đi ra ngoài, nhưng bọn họ không cho ta tiếp xúc với nàng thì ta mang kiểu gì đây? Ngươi không thể trách bổn tọa được ha!"
Khắc Lạp Ni nghe vậy, có chút bất đắc dĩ nhìn sang một linh hồn và một Ma Đằng, nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Tiểu Hắc, Ma Đằng! Các ngươi đừng cản trở nữa được không? Nơi này sắp sụp đổ rồi, nếu chúng ta không ra ngoài được thì sẽ toàn bộ mà chết ở nơi đây đó.
Hơn nữa, chủ nhân của các ngươi đang ở giai đoạn mấu chốt, nàng cần rất nhiều năng lượng để thăng cấp.
Nơi này không có năng lượng, nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm!"
Một linh hồn mới xuất thế không lâu, một hoa yêu ban đầu đi sai đường bị đánh trở về nguyên hình.
Có lẽ bọn họ không hiểu cách đối nhân xử thế, không tường tận ý nghĩa trong mỗi câu nói của Khắc Lạp Ni, nhưng bọn họ lại cực kỳ mẫn cảm với hai từ "nguy hiểm".
Hiện tại chữ "nguy hiểm" lại gắn liền với hai từ cũng thập phần quan trọng trong sinh mệnh của bọn họ - đó là "chủ nhân".
Chủ nhân gặp nguy hiểm!!!
Ghép nối thành công mấy chữ này, Tiểu Hắc và Ma Đằng tức khắc trở nên do dự.
Trong khi Ma Đằng uốn éo xung quanh Tịch Thần không biết phải làm gì cho đúng thì Tiểu Hắc lại nhìn qua Cửu Cung Khóa Linh rồi lại nhìn chằm chằm Khắc Lạp Ni.
Hai thốc lửa đen cháy hừng hực trong ánh mắt, thanh âm hắn linh hoạt kỳ ảo nhưng ngữ điệu lại trúc trắc như trẻ sơ sinh mới tập tành biết nói:
"Nó… có… đáng… tin… cậy… không?"
Khắc Lạp Ni thấy Tiểu Hắc hơi có chút buông lỏng đề phòng thì liền ra tiếng bảo đảm:
"Ngươi yên tâm! Có ta ở đây nhìn chằm chằm, nó muốn giở trò cũng không được."
Còn một câu hắn không nói ra tiếng, nhưng trong lòng đã âm thầm làm quyết định.
Nếu Cửu Cung Khóa Linh không tuân thủ ước định thì cho dù phải hi sinh hơn phân nửa lực lượng của Vĩnh Sinh Thành, hắn cũng nhất định đem nó tiêu diệt triệt để, bảo hộ cho tánh mạng của Tịch Thần được an toàn.
Tiểu Hắc nghe vậy, ánh mắt lại dời qua cái khóa xanh lục trước mắt, biểu tình mờ mịt như suy tư gì.
Lần thứ n bị ghét bỏ và nghi ngờ về nhân phẩm, Cửu Cung Khóa Linh không thể nhịn được nữa, nó gầm lên một tiếng đầy táo bạo:
"Bổn tọa lặp lại lần nữa… tuy bổn tọa không phải hạng người hiền lành gì, nhưng bổn tọa cũng có nguyên tắc, một khi đã hứa hẹn thì nhất định sẽ làm được tới cùng.
Ngươi… ngươi không cần phải đề phòng bổn tọa như đề phòng cướp!"
Tiểu Hắc quan sát cái khóa một hồi, sau đó đáp lại Khắc Lạp Ni:
"Ta… nghe… ngài…"
So với cái khóa xanh lục rỉ sét toàn thân này, hắn càng tin tưởng Khắc Lạp Ni tiền bối.
Thứ nhất, bọn họ đều là linh hồn - xuất thân từ cùng một nơi.
Thứ hai, tiền bối cùng chủ nhân là đồng bọn hợp tác, hắn mơ hồ nhớ rõ có vài lần tiền bối đã từng giúp đỡ chủ nhân vượt qua khó khăn.
Cho nên, Khắc Lạp Ni tiền bối đáng tin cậy, cũng sẽ không hại chủ nhân.
Tiểu Hắc nói xong thì đứng sang bên cạnh Tịch Thần, ba con khô lâu tiểu đệ kiên định bất di đứng phía sau lưng hắn.
Ma Đằng thấy tiểu Hắc làm ra quyết định, vì thế nó cũng thu bản thể trở về lòng bàn tay Tịch Thần, vừa trấn an sự khó chịu khi nuốt phải đồ không nên ăn, vừa yên lạnh thủ hộ chủ nhân.
Thấy chướng ngại vật rốt cuộc được dọn dẹp sạch sẽ, Cửu Cung Khóa Linh lại lần nữa bay về phía Tịch Thần.
Không có sự cản trở, nó cực kỳ thuận lợi hóa thành một chiếc vòng tay rồi triền lên cổ tay gầy gò nhỏ nhắn của thiếu nữ.
Sau đó, nó ra tiếng nói với Khắc Lạp Ni:
"Hẳn là ngươi cũng có cách đem không gian này thu nhỏ lại đi? Ngươi thu nhỏ rồi ẩn nấp trên người tiểu nha đầu này, sau đó bổn tọa đồng thời mang các ngươi ra ngoài."
Khắc Lạp Ni biết thời gian chừa cho bọn họ không còn nhiều lắm, cho nên hắn ngay lập tức gật đầu, không chút do dự đưa tay kết ấn.
Tức thì, một luồng năng lượng mạnh mẽ bay về phía tế đàn rồi bao trùm những đường vẽ pháp trận dưới chân nó.
Lấy tế đàn vì trung tâm, không gian dần dần thu nhỏ lại hiện ra bản thể vốn có là chiếc khuyên tai màu bạc.
Chiếc khuyên tai quen thuộc đeo lên tai phải của Tịch Thần, sau đó thanh âm của Khắc Lạp Ni lại vang lên:
"Cửu Cung Khóa Linh, ta đã chuẩn bị xong!"
Mà Tiểu Hắc cùng ba con khô lâu tiểu đệ đều được Khắc Lạp Ni tạm thời giữ ở trong tế đàn, cho nên bên ngoài tức khắc chỉ còn lại một mình Tịch Thần ngồi xếp bằng trơ trọi giữa không gian hỗn loạn.
Nhưng mà ngay sau đó, một viền sáng màu xanh lục lại đem Tịch Thần bao quanh lại, hóa thành lưu quang nhanh chóng rời đi không gian hỗn loạn này.
Ầm!
Không bao lâu sau, Thiên Thu Họa hoàn toàn vỡ vụn, sở hữu sinh linh trong đó đều bị dập nát thành bột phấn, mà phiến "mảnh đất thời gian" này lại hoàn toàn biến mất trên bản đồ của Địa Hoang Chiến Trường, chỉ là trong lúc tạm thời không ai phát hiện mà thôi.
Vô số người rời đi Thiên Thu Họa, có người rớt xuống ngay bên bờ phân cách giữa Tử Vong rừng rậm và vùng đất thời gian, có người thì rớt xuống ở trung tâm rừng rậm với sương mù dày đặc chung quanh, mà có người lại đáp xuống các vùng đất khác nhau trên sa mạc của Địa Hoang Chiến Trường.
Cửu Cung Khóa Linh mang theo Tịch Thần rời đi Thiên Thu Họa, địa điểm đáp xuống là ở trung tâm của rừng rậm Tử Vong, nhưng nó không dừng lại mà tiếp tục di chuyển đến một chỗ bình nguyên trống trải rồi mới thả Tịch Thần xuống.
Nó từ trên cao đã quan sát qua, nơi này tạm thời không có các mối nguy hiểm tiềm tàng, đặc biệt là linh khí trong thiên địa dư thừa hơn so với những chỗ khác, thực thích hợp để tiểu nha đầu thăng cấp.
Quả nhiên…
Tịch Thần vừa mới rớt xuống không lâu thì phảng phất nắng hạn gặp được mưa rào, nàng điên cuồng mà hấp thu các nguyên tố xung quanh.
Dần dần mà, các loại nguyên tố đã đem thân thể nàng bao bọc thành một cái kén.
Ma Đằng lần đầu tiên được nhiều linh khí bao phủ như vậy, nó cảm thấy cực kỳ thoải mái, ngay cả sự khó chịu khi nuốt phải vật lạ cũng vơi đi phần nào.
Bởi vậy, nó cũng tranh thủ cơ hội khó được này mà hấp thu linh khí, nỗ lực luyện hóa đoàn lực lượng bất thường mà nó đã nuốt vào trong bụng…
Mà Cửu Cung Khóa Linh đâu, tuy rằng trong lòng ghét bỏ linh khí của thế giới này quá đỗi cằn cỗi, nhưng thân thể nó lại rất thành thật mà triền lên cổ tay Tịch Thần, cẩn thận từng chút một mà tu bổ thương thế của chính mình.
Nó không tranh linh khí với Tịch Thần và Ma Đằng, bởi vì lực lượng có thể chữa được thương thế cho nó, chỉ có pháp tắc được diễn luyện ra từ thiên đạo tối cao.
Cũng không biết tại sao… nó cảm giác thiên đạo của thế giới này tràn ngập ác ý với nó, hơn nữa lực lượng pháp tắc ít ỏi đến đáng thương và dường như còn bị ngăn cách bởi gông cùm xiềng xích, không cho pháp tắc buông xuống nhân gian…
Cửu Cung Khóa Linh đình chỉ câu thông pháp tắc để tu bổ bản thân.
Linh thức của nó uể oải nằm trong địa bàn bí mật của Cửu Cung Khóa, biểu tình ngưng trọng mà nhìn lên trời cao.
Xem ra… thế giới này còn có bí mật.
Lực lượng vừa xa xăm vừa quen thuộc kia nó đã không nhớ rõ là của ai… nhưng thông qua pháp tắc bạc nhược, nó đã biết một chuyện.
Thiên đạo của thế giới này gặp phiền toái rất lớn!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...