Cùng lúc đó, ở thế giới phía ngoài Hoang Vực đang diễn ra một hoạt động năm năm mới có một lần của cả đại lục Thần Châu.
Tầm bảo thám hiểm - địa điểm là ngọn núi phía nam Thần Châu, danh gọi Ngạc Sơn bí cảnh!
Từ xa nhìn lại, ngọn núi có hình dáng năm bàn tay nhọn hoắt dạt ra nhau và chĩa thẳng lên trời, tạo cho người nhìn một sự chấn động mãnh liệt và hùng vĩ của thiên nhiên.
Tuy rằng tòa núi này có năm đỉnh khác biệt, nhưng thực chất lối đi vào chỉ có một, nó nằm ở trung tâm của tất cả, đất rộng mênh mông như một quảng trường, được khu rừng mang hình cánh cung bao bọc lại.
Tương truyền, trong núi có bí cảnh, bảo vật quý hiếm nhiều vô số kể làm cho người ta vừa nghe đến đã thèm nhỏ dãi, không chịu khống chế mà muốn đi vào.
Nhưng Ngạc Sơn này có một quy luật, hễ cứ năm năm thì mới mở ra một lần, mỗi lần mở sẽ có ba tháng cho phép người vào trong thám hiểm.
Kết thúc ba tháng sau, cấm chế ở cửa động sẽ hiện ra, ngăn cấm người từ ngoài vào và ngược lại - người đã vào bên trong cũng ra không được.
Không chỉ thế, mà cánh rừng hình vòng cung sẽ thu hẹp lại phạm vi, tựa như có một trận pháp khổng lồ chuyển đổi phương vị, người lạc trong khu rừng này sẽ không nhận ra được đâu là nam bắc, chết dần chết mòn ở bên trong đó.
Cho nên, người vào thám hiểm hay người thân chờ ở ngoài, đều phải trở ra trước khi bí cảnh đóng lại hoàn toàn.
Hiện tại, đã là ngày thứ hai đếm ngược, chuẩn bị kết thúc hành trình ba tháng dài đăng đẵng.
Bên ngoài cửa động tụ tập rất nhiều người, có kẻ thì cắm trại dựng lều, cũng có người đơn độc ngồi trên mõm đá chờ đợi.
Có đi theo đoàn thì cũng có người đơn lẻ, tuổi tác không giống nhau.
Nhưng có một nét tương đồng, là trên khuôn mặt ai cũng hiện đầy cảm xúc lo lắng, bất an, thấp thỏm và dư vị mong chờ.
Chờ đợi trong mỏi mòn, Ngạc Sơn bí cảnh cuối cùng có động tĩnh, ánh sáng thấp thoáng ẩn hiện, một người thiếu niên trẻ tuổi khoác trường bào xanh lam phiêu dật, khí chất điềm tĩnh bước ra.
Có người mắt tinh phát hiện thân phận của thiếu niên thì liền kinh hô:
“Nhìn kìa!Người đầu tiên ra sớm nhất vậy mà lại là tiểu tử nhà họ Tống, thật là không ngờ tới.”
Có người tiếc nuối thở dài:
“Cũng trong vòng dự đoán mà, thiên phú của Tống Thanh Dật vẫn luôn đi đầu trong lớp tiểu bối năm nay.
Người ta là thiên chi kiêu tử, chúng ta không thể so với, chỉ mong con cháu của chúng ta bình an ra tới là tốt rồi, thứ hạng không phải rất quan trọng”.
Giống như tự an ủi chính mình, nhưng trên mặt người nọ vẫn hiện lên vẻ mất mát.
Dần dần, người ở trong động đi ra càng nhiều, đa số là nam nữ còn tuổi trẻ, trên mặt hiện lên vẻ mỏi mệt đan xen chút nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn dáng vẻ, ai cũng đều có thu hoạch.
Mỗi lần có người đi ra, bên ngoài sẽ có một hồi thảo luận sôi nổi!
Trời mọc trời lặn, hoàng hôn rồi bình minh, chớp mắt đã là đêm cuối cùng.
Những thiếu niên thiếu nữ ra trước đều đã được người nhà đón về, cho nên quảng trường lúc này đây có phần vắng lặng đìu hiu, chỉ còn lại một số người chưa chấp nhận bỏ cuộc, vẫn một mực chôn chân chờ đợi người thân trở về.
Nhưng ánh mắt đã dần chết lặng, ỉu xìu ngồi lặng người đón gió lạnh.
Ở một góc khuất gần cửa động, có hai lão nhân đi qua đi lại, sắc mặt đồng thời hiện lên vẻ lo lắng và khẩn cấp.
Lão giả mặc trường bào màu xanh sẫm nói với vẻ nôn nóng:
“Tại sao tiểu thiếu chủ còn chưa ra tới? Đã là đêm cuối cùng rồi, người cũng đã ra gần hết, chỉ còn nàng vẫn bị kẹt trong đó, ta cảm thấy trong lòng cực kỳ bất an! Sẽ không phải là xảy ra chuyện rồi đi?”
Lão giả mặc trường bào xám tro cũng không kém phần lo lắng hơn người kia là mấy, thần sắc của hắn nặng nề như mây đen ấp ủ:
“Lão Ngũ, đừng nói chuyện quái gở, chờ một chút nữa đi! Chưa đến thời khắc cuối cùng thì đừng vội bỏ cuộc.
Chắc là tiểu thiếu chủ đang trên đường ra tới.”
Lão Ngũ nghe vậy thì chỉ biết đứng tại chỗ thở dài, ánh mắt vẫn đau đáu vào cửa động, mong chờ kì tích xuất hiện.
Nhưng cảm giác chẳng lành trong lòng hắn có muốn xua đi thế nào cũng không được.”
Hắn chỉ âm thầm cầu nguyện, đừng có chuyện gì xảy ra, nếu không thiếu chủ tuyệt đối sẽ róc xương của bọn hắn ra thành trăm mảnh.
Nghĩ tới ánh mắt sắc bén và hơi thở lạnh lẽo của thiếu chủ, tay hắn bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ đáng tiếc, ước nguyện của hắn chú định là không thể nào thực hiện được.
Hai lão nhân đón gió lạnh chờ cả một đêm, trời tờ mờ sáng cũng là lúc cấm chế Ngạc Sơn bắt đầu khởi động một lần nữa.
Lão Ngũ thấy vậy, cắn chặt răng bước ra một bước, dự định chui vào cửa động trước khi cấm chế hoàn toàn được hiện lên.
Lão giả mặc trường bào xám tro phảng phất biết được hắn muốn làm gì, vì vậy đã nhanh nhẹn kéo tay hắn lại, rời xa cửa động mười bước, hắn gầm lên:
“Lão Ngũ, ngươi điên rồi! Ngươi có biết bây giờ là thời khắc nào không?”
Lão Ngũ cũng gắt gỏng không kém, hừ lạnh:
“Ta đương nhiên biết! Nhưng thiếu chủ đến giờ còn chưa ra? Bảo ta làm sao không lo lắng cho được.
Trở về tay không, chúng ta báo cáo kiểu gì? Không lẽ ngươi định bỏ mặc sống chết của tiểu thiếu chủ sao lão Tam?”
Lão Tam trầm sắc mặt, ũ rũ thở dài:
“Lão Ngũ, ngươi quá nóng vội! Giờ mà chúng ta vào đó thì không chỉ tiểu thiếu chủ mất tích mà ngay cả chúng ta cũng ra không được.
Chúng ta không ai về báo tin thì thiếu chủ còn sẽ lo lắng đến nhường nào?”
Lão Ngũ nghe vậy thì nhướng mày cười lạnh:
“Nhưng còn tiểu thiếu chủ thì sao? Nàng còn nhỏ như vậy, chưa biết chừng bây giờ đã gặp phải chuyện không hay rồi.
Ta mặc kệ, ngươi trở về báo tin đi, ta đi tìm nàng.
Coi như là lấy công chuộc tội!”
Lão Tam ngẩng đầu nhìn ông bạn già mấy chục năm kề cận chưa từng rời xa, vung tay tức giận nói:
“Lão Ngũ, ngươi thật là nóng nảy đến đầu óc đều hồ đồ.
Tiểu thiếu chủ trên người có biết bao nhiêu bảo bối mà thiếu chủ đưa cho, cũng dư dả để ứng phó một đoạn thời gian rồi.
Việc quan trọng bây giờ là chúng ta cần thiết trở về báo cáo, rồi bàn bạc với thiếu chủ dùng biện pháp khác xâm nhập Ngạc Sơn cứu nàng ra.
Ngươi quên Quân gia chúng ta có huyết mạch lực lượng rồi à?”
Lão Ngũ nghe vậy thì bước chân mới khựng lại, sau khi suy nghĩ thiệt hơn thì cảm thấy lời của lão Tam nói cũng có lý.
Ngạc Sơn đóng lại, muốn tìm người đối với người khác là một việc khó, nhưng Quân gia có đặc thù truyền thừa, chỉ cần kích phát huyết mạch là có thể định vị được vị trí, mượn dùng vật dẫn tạo không gian truyền tống rồi đưa người trở về.
Lão Tam thấy lời nói của hắn đã thành công ngăn lại ý nghĩ điên cuồng nguy hiểm của ông bạn già liều lĩnh thì khẽ thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng trên thực tế, nội tâm của hắn không hề bình tĩnh như mặt ngoài biểu hiện.
Hắn đã nghĩ đến việc đối mặt với cơn lôi đình thịnh nộ từ thiếu chủ.
Dư quang ngắm nhìn hàng cây đầu tiên của khu rừng đã bứng gốc chuẩn bị di dời vị trí, hắn đập mạnh vào vai của Lão Ngũ rồi nói:
“Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, mau đi! Nếu không là không còn kịp nữa!”
Lão Ngũ cũng thấy khung cảnh xung quang đã xảy ra thay đổi, vì vậy trầm xuống sắc mặt, nặng nề gật đầu.
Hai lão nhân đồng thời bùng nổ linh lực, kích phát Thuấn Di Phù, nháy mắt vượt ra ngàn dặm bên ngoài.
Sau đó, hai người lại tức tốc đạp lên phi kiếm, giá không phi hành trở về Hạo Nhiên Tông.
Qua giờ Ngọ nửa khắc, hai người cưỡi sương gió phong trần trở về, một ngụm nước đều không kịp uống liền chạy lên Thanh Phong Đỉnh - chỗ ở của tông chủ Hạo Nhiên Tông.
Hai người thấp thỏm mà đem chuyện tiểu thiếu chủ mất tích một năm một mười nói ra.
Như trong dự đoán của hai lão nhân, nam nhân khoác trường bào đen nằm chống tay trên ghế dài, nghe xong báo cáo thì hơi thở lạnh xuống, âm thanh phiến hàn khí như là từ địa ngục ra tới, lạnh lẽo không chút cảm xúc:
“Tại sao lại mất tích? Các ngươi bảo vệ nàng kiểu này sao?”
Đầu của hai lão nhân càng cúi thấp hơn, tận lực tránh né ánh mắt băng lãnh thấu xương và vô cùng vô tận hắc ám của nam nhân.
Không khí trong phòng đình trệ đến khô cứng, uy áp tản ra ép đến hai người đều suýt nữa thì không thở nổi.
Lão Tam đứng mũi chịu sào, hít sâu một hơi để lấy can đảm rồi giải thích:
“Nghe người trong tông nói Ngạc Sơn bí cảnh mở ra, tiểu thiếu chủ liền nổi lên hứng thú xin một danh ngạch vào đó thăm dò, lão nô có khuyên can nhưng nàng một mực không nghe, bất đắc dĩ lão nô chỉ có thể đồng ý với nàng.
Trước khi vào bí cảnh, lão nô chuẩn bị rất nhiều thứ cho nàng, vốn cho rằng có thể an toàn đi ra, nào ngờ…”.
Nam nhân nghe vậy thì cười một cách âm dương quái khí khiến cho tiếng nói của lão nhân im bặt, thân mình không chịu khống chế run lên, lão giả chỉ cảm thấy từng trận hàn ý xông thẳng lên đầu.
Lão Tam không khỏi run lẩy bẩy, trong lòng nghĩ kể từ khi thiếu chủ bị thương tỉnh lại, hắn dường như cảm thấy người mà mình đi theo hầu hạ từ nhỏ tới lớn trở nên cực kì xa lạ, cảm xúc ngày càng âm tình bất định, ngay cả lão nhân sống mấy trăm tuổi đầu như hắn cũng không thể hiểu nỗi thiếu chủ nghĩ gì.
Cảm giác thiếu chủ ngày càng đáng sợ.
Nam nhân nằm nghiêng trên ghế dài, hai tròng mắt híp lại, sắc bén nhìn hai vị lão giả đứng trước mặt, lạnh lùng nói:
“Hai vị trưởng lão nói xem, ta nên xử lý các ngươi như thế nào đây? Dù sao cũng là người tiền bối chỉ dẫn ta từng chút một từ nhỏ đến lớn, ta làm sao có thể tuyệt tình đúng không? Như vầy đi, nhờ hai vị ngay lập tức đi tra danh sách những người đi ra và đi vào Ngạc Sơn bí cảnh lần này rồi đưa đến chỗ ta, xem như lấy công chuộc tội.
Còn nữa, đừng nói cho ai biết Đình nhi đã mất tích, nếu có người hỏi thì cứ nói nàng đang bế quan tu luyện.”
Hai vị lão nhân nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
Lão Ngũ nhịn không nổi, rốt cuộc hỏi ra tiếng:
“Thiếu chủ! Việc quan trọng bây giờ không phải nên là đi tìm và cứu tiểu thiếu chủ ra sao?”
Nam nhân liếc Lão Ngũ một cái, sâu trong ánh mắt là hố đen vô tận, chỉ cần nhìn vào là có thể bị hút cả hồn vào trong đó.
Nam nhân nhướng mày hỏi:
“Hai vị trưởng lão đối với chủ trương của ta có gì không vừa ý à?”
Lão Tam cả kinh, nháy mắt với Lão Ngũ ý bảo hắn đừng đâm vào họng súng nữa.
Thiếu chủ kêu làm gì thì đi làm vậy đi.
Lão Ngũ lĩnh hội ánh mắt này, nhanh chóng gục đầu phản bác:
“Thiếu chủ làm việc tự nhiên có ý đồ của ngài, lão nô không có ý kiến!”
Nam nhân thu hồi ánh mắt, phất tay đuổi người.
Hai vị lão nhân mang tâm trạng thấp thỏm đi ra ngoài điều tra sự việc.
Đợi hai người đã khuất dạng, nam nhân mới từ trên ghế ngồi dậy.
Nơi vạt áo che khuất, bàn tay đã siết chặt vào thành ghế, từng căn ngón tay run rẩy trắng bêch, nổi lên chi chít gân xanh.
Kết thúc mấy giây phẫn nộ cùng cực, hắn thả tay ra, để cho một nhúm bột phấn trôi tuột xuống chân ghế.
Nhìn kỹ lại thì thành ghế ngạnh sinh sinh bị hắn khấu mất một khúc, lúc này đang lõm sâu vào trong, thấy luôn cả mục gỗ.
Quân Ẩn cố nén lại cơn cuồng bạo nơi đáy lòng như muốn hủy diệt tất cả, nội tâm của hắn dâng lên ba đào mãnh liệt, từng hình ảnh xẹt qua trong tiềm thức dường như muốn chấn chìm hắn vào trong mộng ảo đau thương.
“Tại sao chuyện đó vẫn là sẽ xảy ra, còn sớm hơn dự tính, rốt cuộc là nơi nào xảy ra sai sót?”.
Hắn cấp thiết muốn biết nguyên nhân, nhưng hắn sẽ không lỗ mãng như trong mộng nhìn thấy, tạo nên kết cục khó vãn hồi.
Hiện tại hắn chỉ có thể ẩn nhẫn, giấu diếm tất cả sát khí của mình, âm thầm điều tra con rắn độc luôn gây chuyện trong bóng tối.
Mặc dù trong lòng lo lắng đến phát điên, nhưng hắn lúc này đây chỉ có thể ngồi một chỗ âm thầm cầu nguyện đứa con số khổ của hắn có thể bình an vô sự.
Nhưng hắn lại cười chua xót, có thể sao?
Nếu sự thật diễn ra y như những gì hắn nhìn thấy trong mộng, thì có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại.
Hắn thụp mặt vào lòng bàn tay, nước mắt cứ lăn dài chảy qua kẽ tay, rồi rơi “lỏn tỏn” xuống nền gạch.
Hắn hối hận! Hắn nên đưa nàng trở về Quân gia sớm hơn một chút mới đúng.
Hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng đường lui, cứ ỷ y thời gian chưa tới nên trì hoãn, nào có ngờ biến cố lại ập đến ngay lúc này.
Đình nhi! Phụ thân xin lỗi con…
Thù hận, ăn năn, bất lực dường như là một ngọn núi trầm trọng và cao ngất đè nặng nơi đáy lòng, khiến cho hắn vùng vẫy đều cảm thấy cố hết sức.
Không lâu sau đó, một chồng hồ sơ được đưa tới chỗ hắn, ra lệnh cho người đi ra ngoài, hắn mới chậm rãi xem lên.
Càng xem, mi tâm của hắn càng nhíu càng chặt!
Bởi vì, trong đó không có người mà hắn nghi ngờ, “người kia” không xuất hiện trong bí cảnh Ngạc Sơn lần này.
Vậy sự việc lần này là do ai làm ra? Hay chỉ là sự cố ngoài ý muốn!
Hắn xoa xoa mi tâm, chỉ cảm giác trước mắt có một đoàn sương mù bao phủ hết thảy, làm hắn không thể phân biệt được đâu là chân tướng.
Rốt cuộc là hắn thay đổi? Vẫn là thế giới này đổi thay?
Nghĩ nghĩ, hắn lấy ra một tờ giấy trắng, dùng bút lông phác họa lên đó một cái hình vẽ, rồi ngẩng đầu gọi lão giả đứng bên ngoài:
“Tam trưởng lão!”
Tam trưởng lão không biết có chuyện gì xảy ra, chần chừ bước vào sau đó thấy vẻ mặt căng thẳng của Quân Ẩn thì trong lòng càng thấp thỏm lo âu, chắp tay hỏi:
“Thiếu chủ kêu lão nô có chuyện gì?”
Quân Ẩn ra hiệu cho Tam trưởng lão lại gần mình.
Tam trưởng lão theo lời đến gần, nhưng vẫn quy củ đứng cách xa một bước.
Quân Ẩn thấy vậy cũng không nói gì, đưa tờ giấy cho hắn, nói:
“Nhờ trưởng lão cầm cái này, âm thầm điều tra xem nó ở trên người của ai, biết rồi cũng không cần kinh động đến, báo lại cho ta là được.
Còn nữa, chuyện này ít người biết càng tốt, nếu có thể thì đừng nói cho Ngũ trưởng lão.
Tính tình của hắn bất an xao động, dễ hỏng việc!”
Tam trưởng lão nghe cực kỳ nghiêm túc, biết sự tình trọng đại nên không có tỏ thái độ, cầm tờ giấy lên khẽ nhìn, bất chợt trợn trừng mắt:
“Này… Này chẳng phải là…”
Quân Ẩn kịp thời cắt đứt hắn, lắc đầu: “Đừng hỏi nhiều! Tránh tai mắt vạch rừng, âm thầm đi làm là được.
Làm tốt có thể lấy công chuộc tội”.
Tam trưởng lão há mồm thở dốc, không biết Quân Ẩn lại muốn làm cái gì… Mà thứ kia không phải ở trên người của tiểu thiếu chủ sao?
Tam trưởng lão cất kỹ tờ giấy, mang một bụng tâm tư đi ra ngoài, Ngũ trưởng lão thấy bộ dạng thất thần của hắn thì quan tâm hỏi:
“Lão Tam, thiếu chủ có làm khó dễ cho ngươi không?”
Tam trưởng lão bình phục tâm tình, thu liễm tất cả cảm xúc, nói:
“Không có, thiếu chủ chỉ hỏi ta một vài thứ!”
Ngũ trưởng lão thở phào nhẹ nhõm gật gù: “Vậy là tốt rồi!”
Quân Ẩn ở trong phòng gõ ngón tay lên mặt bàn, cả gương mặt đều chìm vào trong bóng tối.
Hắn muốn xem thử, là ai đang tác quai tác quái ở địa bàn của hắn?
Con chuột trộm nắp thạp gạo, sớm muộn có một ngày cũng sẽ lòi đuôi thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...