Tí tách tí tách!
Ùng ục!
Ngay khi Tịch Thần vừa đến gần bề mặt nham thạch thì nó đột nhiên sôi trào cuồn cuộn, từng viền sóng nhiệt màu đỏ lăn tăn dâng lên cao, phủ lấp hết lớp này đến lớp khác, liên miên mà dày đặc.
Từ trên cao nhìn xuống, giữa lòng sông đột nhiên hõm sâu lại tạo thành một vòng xoắn hút nhiều tầng tựa như một cái hố đem vạn vật đều hút vào trong đó.
Nham thạch thuận theo dòng chảy mà xoay tròn ở xung quanh cái hố đó.
Tịch Thần phủ thêm trên người mình một lớp [Băng Thuẫn] để chống đỡ cái nóng đến từ nham thạch.
Mặc dù vậy, ma lực để duy trì ma pháp vẫn xói mòn một cách mạnh mẽ, không theo ý muốn của nàng.
Tịch Thần hít sâu một hơi, điều khiển ma lực làm bằng cánh tiếp tục bay xuống dưới, tinh thần lực vận dụng hết mức có thể với mong muốn nhanh chóng tìm ra được tiểu Hắc.
Nếu như trực giác của nàng không sai thì Tiểu Hắc e là đang ở trong cái hố sâu nham thạch kia.
Tịch Thần đứng cách bề mặt nham thạch không tới năm mét, thật cẩn thận mà đem từng tia tinh thần lực thẩm thấu vào bên trong cái hố.
Nhưng đáng tiếc thay, mỗi một tia tinh thần lực khi rơi vào hố xoáy kia rồi thì đều đồng loạt cùng nàng mất đi liên hệ.
Thần sắc Tịch Thần ngưng trọng cực kỳ, cho dù trên mặt bị thiêu ra mồ hôi nhễ nhại, nàng cũng không có tâm tư lau đi chúng nó.
Lúc này, Cự Thạch tiểu thú chở sáu người bay xuống, dừng ở phía song song bên phải của Tịch Thần.
Tịch Thần bay lên lưng của nó, tắt đi cái cánh phía sau, nhưng vẫn duy trì [Băng Thuẫn].
Nàng nhìn thấy sáu người tụ họp ở trên lưng Cự Thạch tiểu thú thì hơi kinh ngạc mà hỏi: “Các ngươi đều xuống đây làm gì?”
Yến Thanh nhăn mặt ra vẻ tức giận, hờn dỗi nói:
“Đúng là không có lương tâm mà, chúng ta lo lắng ngươi gặp nguy hiểm mới xuống đây hỗ trợ, thế mà ngươi còn ghét bỏ người ta!”
Năm người còn lại nhìn Yến Thanh một cách chán ngán, nàng không có khi nào nghiêm túc được ba giây cả.
Vừa nãy ai mới là người trầm tư khiến mọi người hoang mang vậy?
Trên gương mặt Tịch Thần không có chút cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng đáp:
“Ta không có ghét bỏ các ngươi! Nhưng các ngươi không nên cùng theo xuống nơi này.
Chỗ này rất quỷ dị!”
Chỉ có nàng mới biết, lúc này trong lòng nàng có bao nhiêu bất an nóng ruột, không biết Tiểu Hắc sống chết ra sao.
Yến Thanh vuốt mũi, tuy bị cự tuyệt sẽ có chút không giữ được mặt mũi, nhưng nàng lại không để trong lòng.
Nàng chỉ muốn đùa chút cho bớt nặng lòng thôi.
Từ lúc vào Địa Hoang Chiến Trường tới giờ, không có lúc nào mà nàng không thấp thỏm lo sợ, cứ luôn có một cảm giác không chân thật bủa vây lấy nàng.
Nàng không muốn đem cảm xúc, thậm chí là gánh nặng của bản thân đè ép lên người khác, mọi câu nói giỡn, mọi trò đùa không đúng lúc âu cũng là để hóa vấn đề trở nên nhẹ nhàng hơn mà thôi.
Khác với Yến Thanh dùng sự vui vẻ để giảm nhẹ hóa vấn đề, thì Doãn Nguyệt lại là người khá bộc trực thẳng thắn, không thích lòng vòng quanh co mà trực tiếp đối mặt với vấn đề đang xảy ra trước mắt, nàng nghiêm túc hỏi Tịch Thần:
“Có chuyện gì không giải quyết được, ngươi cứ nói ra, không chừng mọi người góp một phần sức là có thể giúp được.
Đừng tự đem bản thân rơi vào nguy hiểm!”
Vừa nói nàng còn e dè nhìn xuống lòng sông cuộn trào nham thạch, phảng phất biết được Tịch Thần muốn làm gì.
Tịch Thần thở dài một hơi, nàng đã đoán trước vài người sẽ hỏi đến chuyện này.
Cũng may nàng có dự tính trước, muốn không bại lộ Tiểu Hắc, chỉ có thể nói dối:
“Không nghiêm trọng như các ngươi nghĩ, ta chỉ là đánh rơi một vật quan trọng, không phiền đến các ngươi, sủng vật của ta sẽ chở các ngươi lên trên trước, ta tìm xong sẽ lên sau!”
Doãn Nguyệt nhăn mày, ánh mắt trực diện nhìn vào đôi mắt của Tịch Thần, nhưng Tịch Thần đã vội né tránh.
Tịch Thần không muốn người khác biết đôi mắt mình xảy ra vấn đề, nhưng hành động nhỏ này khiến cho Doãn Nguyệt hiểu lầm, tưởng nàng chột dạ nên càng thêm lo lắng, cố chấp mà nói:
“Ta biết ngươi có điều giấu diếm, nhưng ta sẽ không đi truy hỏi bí mật của ngươi.
Không chỉ riêng ngươi mà mỗi người chúng ta đều có một lằn ranh bí mật đáng được tôn trọng.
Nhưng một khi chưa biết được phía dưới là quang cảnh gì, ta sẽ không cho ngươi đi mạo hiểm.
Chúng ta cùng nhau bàn bạc kỹ hơn, tìm cách giải quyết!”
Tiêu Nhạc phe phẩy quạt xếp, gật gù ứng theo:
“Đoàn trưởng nói đúng, tuy rằng năng lực của chúng ta có hạn, mấy người gộp lại cũng chưa chắc bằng được ngươi.
Chúng ta đã đi cùng nhau một thời gian dài như thế, chưa nói đến quan hệ bằng hữu hay đồng đội, nhưng ngươi cứu chúng ta nhiều lần, đã sớm là ân nhân của cả đội.
Ân nhân có chuyện, bọn ta sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ.”
Cố Thành cũng ngước mắt lên, sự lo lắng tràn ngập trong ánh mắt, hắn nói:
“Đúng vậy Tiểu Thần Thần, ta biết ngươi đã quen một mình xử lý mọi việc rất chu đáo, có chúng ta trộn lẫn nhiều khi còn sẽ cho ngươi thêm gánh nặng.
Nhưng mà ngươi có thể cho chúng ta một lần cơ hội, cùng ngươi sánh vai đối mặt với khó khăn được không?”
Yến Thanh nhìn vài người, đột nhiên cảm thấy cuộc sống cũng không có bi quan đến như vậy.
Nàng vừa mới cùng Lăng Quang xảy ra mâu thuẫn, vấn đề không nằm ở hai người bọn nàng, mà do nàng chướng mắt Hoa Y, quân sư của Thiết Huyết dong binh đoàn.
Nàng nhìn Tiêu Nhạc, càng nhìn càng cảm thấy hợp mắt cực kỳ.
Cùng là quân sư của một đội mà sao tính tình lại khác đến thế.
Một bên thì ngờ vực, tính toán chi li.
Còn một bên thì đồng lòng, trọng tình trọng nghĩa.
Trước nay, Yến Thanh không tiếp xúc quá nhiều với người của lính đánh thuê, Lăng Quang là một ngoại lệ, mà Doãn Nguyệt lại là đột nhiên không kịp ngờ tới.
Nhưng mà hiện tại so sánh với hai bên, thì Dạ Nguyệt dong binh đoàn bên này, có vẻ đoàn kết mà thấu tình đạt lý hơn.
Thoáng chốc, Yến Thanh đã có một chuẩn mực để viết tên những người xứng đáng kết giao trong quyển sổ của trái tim vốn đã ít ỏi bằng hữu của nàng.
Nàng cũng phụ họa nói với Tịch Thần: “Ngươi nghe chúng ta khuyên đi, hơn nữa ta còn chưa nói cho ngươi một chuyện, ta nghi ngờ phía dưới chính là một cái mắt trận do hệ hỏa làm thành, ta còn đang định hỏi xem ngươi có cách giải quyết gì không?”
Tịch Thần đột nhiên giật bắn mình, gấp gáp mà hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói đây là hỏa hệ mắt trận?”
Yến Thanh không biết vì sao Tịch Thần lại thất thố như thế, nhưng nàng cũng nhún vai gật gù:
“Ta chỉ nghi ngờ thế, không biết có đúng không!”
Tịch Thần đứng tại chỗ lẩm bẩm:
“Thảo nào, nóng như thế! Ta sao lại không nghĩ ra sớm hơn.
Khoan đã! Hỏa hệ… tiểu Hắc… Cộng Sinh đại trận… mộc và thủy!”
Tịch Thần càng nghĩ, thân ảnh khẽ lung lay, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Nàng dùng ý thức căn dặn Cự Thạch tiểu thú canh chừng vài người, sau đó thả người nhảy xuống, bỏ lại một câu không đâu vào đâu:
“Nếu như là hỏa hệ mắt trận, vậy ta cần thiết phải xuống dưới, các ngươi đừng lỗ mãng đi theo!”
Sáu người phục hồi tinh thần lại, đáng tiếc đã quá muộn.
Yến Thanh đem yêu cốt biến dài thành roi, vung đi ra ngoài với mong muốn kéo Tịch Thần lại.
Đáng tiếc, thân ảnh của Tịch Thần đã rơi tủm vào trong hố xoáy rồi biến mất.
Rống!
Cự Thạch tiểu thú gầm lên một tiếng dài, sau đó chở sáu người bay vụt lên trên vách núi.
Yến Thanh bấu víu nó, sắc mặt âm trầm nói: “Chở bọn ta xuống phía dưới! Ta nói ngươi có nghe hay không? Hay là chủ nhân ngươi gặp nguy hiểm, ngươi lại tham sống sợ chết mà trốn đi?”
Cự Thạch tiểu thú mắt điếc tai ngơ, lấy tốc độ nhanh nhất bay ngược lên trên.
Doãn Nguyệt dùng một tay vịn Cự Thạch tiểu thú, ánh mắt lại nôn nóng nhìn xuống phía dưới, lo lắng nói:
“Tịch Thần này, sao có thể hấp tấp như thế chứ, ai biết phía dưới cất giấu thứ gì!”
Yến Thanh lo lắng đến mức phẫn nộ, căm tức mà nói:
“Thì ra trước nay nàng che dấu cảm xúc quá sâu, sâu đến mức làm chúng ta không phản ứng kịp!”
Yến Thanh tức giận đến đỏ mặt, tức Tịch Thần nói nhảy là nhảy, không cho mọi người có tâm lý chuẩn bị.
Trong hình dung của mọi người ở đây, Tịch Thần luôn là một người cẩn trọng kín đáo, không lỗ mãng, không gây hấn, không có những hành động và lời nói thái quá, mà tự tại an tĩnh, chầm chậm độc hành.
Không ai có thể nghĩ tới, Tịch Thần cũng có một mặt dứt khoát và quyết tuyệt như thế.
Điều lầm tưởng này trở thành nguyên nhân khiến cho sáu người bọn họ, không một người kịp cản lại khi Tịch Thần nhảy xuống.
Tiêu Nhạc thu lại quạt xếp rồi siết chặt trong tay, thần sắc còn tính bình tĩnh mà phân tích:
“Hiện tại ngươi trách móc nàng cũng không có ích gì, trước mắt chúng ta nên nghĩ cách giúp đỡ nàng.
Có thể không màng nguy hiểm mà dứt khoát nhảy xuống, chứng tỏ vật dưới đó rất quan trọng đối với nàng."
Yến Thanh vẫn không cam tâm, đột nhiên thả ra Hắc Diệp Phong từ bên trong tay áo cùng rất nhiều độc vật, nàng chỉ thị chúng nó tìm nhược điểm của Cự Thạch tiểu thú mà cắn xé.
Nàng gằn giọng uy hiếp:
“Nếu ngươi không chở ta xuống phía dưới, thì ta sẽ cho chúng nó cắn nát ngươi.
Đối với loài súc vật tham sống sợ chết, ta tuyệt không nương tình!”
Cự Thạch tiểu thú dừng ở giữa không trung, cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, đỉnh đầu bay vo vo một đàn ong mật, bọn chúng lấy cặp mắt xanh biển hung ác nhìn chằm chằm nó, chỉ cần nó lại bay lên thì bọn chúng dường như sẽ chui vào nhãn cầu của nó mà châm chích.
Ở trên lưng, lại có vô số con trùng, rắn rết, bò cạp, nhện độc,...!rậm rạp bò ra.
Bọn chúng tựa như quân lính nghe lệnh từ quan chỉ huy, đều vào tư thế sẵn sàng, giơ lên cái đuôi óng mượt với vô số chất độc đầy quyến rũ.
Chỉ cần nó không nghe lời… thì hậu quả sẽ rất đáng sợ.
Cự Thạch tiểu thú không thể lại giả vờ mắt điếc tai ngơ, vì sinh mệnh nhỏ bé, nó chỉ còn cách phục tùng dưới dâm uy của ma nữ.
Trong lòng, nó đã đem mười tám đời tổ tông của Tịch Thần đều thăm hỏi qua một lần.
Mẹ nó, ngươi đi mạo hiểm thì thôi đi, cớ nào cũng phải đem ta giao cho ma nữ này!
Ô ô ô! Tịch Thần xấu xa, ngươi là một chủ nhân tồi!
Cự Thạch tiểu thú gào khóc trong lòng, không ngừng kêu gọi Tịch Thần để tố cáo nhưng không được đáp lại.
Nó chỉ có thể lại nhận mệnh mà bay xuống dưới.
Yến Thanh thấy nó nghe lời, nhưng nàng cũng không thu về mấy con chiến binh, mà để chúng nó cùng Cự Thạch tiểu thú tâm sự, biết đâu có thể làm bằng hữu tri giao thì sao?
Cự Thạch tiểu thú: "..."
Tri giao cái cây búa! Lão tử từ nay cùng độc vật không đội trời chung!
Năm người Doãn Nguyệt lui về mấy bước, cách xa Yến Thanh một khoảng cách, đồng loạt cho nàng giơ ngón tay cái.
Cũng chỉ có người hành sự bất thường như Yến Thanh mới có thể trị được con vật này.
Không mấy chốc mà sáu người đã lại bay ngược xuống.
Nhìn nham thạch vẫn sôi trào như cũ, không có dấu hiệu dừng lại.
Yến Thanh nhoài người ra ngoài, dự định nhảy xuống, nhưng Doãn Nguyệt đã bắt được tay nàng, nhăn mày hỏi:
“Yến Thanh, ngươi điên rồi có phải không? Ngươi cũng muốn lỗ mãng như Tịch Thần sao?”
Yến Thanh gạt phăng đi tay của Doãn Nguyệt, âm trầm nói:
“Ta mặc kệ phía dưới có thứ gì, bất quá là chết mà thôi.
Ngươi không biết ta từ chỗ Lục Vận nghe được gì đâu! Nàng ta nói nơi này hoàn toàn ra không được.
Ở lại chém giết lẫn nhau hay là nhảy vào nham thạch cũng không khác là mấy.
Vậy thì cớ sao ta lại không mạo hiểm một lần!”
Doãn Nguyệt trầm tư một hồi, ngay lúc Yến Thanh xoay người chuẩn bị nhảy xuống, thì Doãn Nguyệt ra quyết định:
“Ngươi nói cũng có lý, vậy chúng ta cùng nhảy đi!”
“Đoàn trưởng..”
Bốn người Tiêu Nhạc, Cố Thành, chị em song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp còn muốn nói điều gì, nhưng Doãn Nguyệt đã cắt ngang:
“Nếu các ngươi không muốn đi, vậy ta nhờ Yến Thanh hỗ trợ bắt nó chở các ngươi lên trên!”
Hiện tại cũng chỉ có Yến Thanh mới sai sử được con yêu thú này thôi.
Tiêu Nhạc cất quạt xếp đi, khoanh tay mà nói:
“Nếu đoàn trưởng đã quyết định, vậy thì chúng ta cũng không thể ngăn cản, cùng nhau đối mặt thôi!”
Doãn Nguyệt kinh ngạc há hốc mồm: “Các ngươi…”
Cố Thành nâng tay vỗ vai Tiêu Nhạc, mỉm cười nhìn Doãn Nguyệt và nói:
“Dạ Nguyệt binh đoàn nếu không có Doãn Nguyệt, thì chúng ta trở về cũng có ý nghĩa gì đâu? Đoàn trưởng còn nhớ lời thề năm nào chứ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, không rời không bỏ, đoàn kết đồng lòng!”
Doãn Nguyệt nhìn bốn người này, mỉm cười vui vẻ, họ – đều đã trưởng thành rồi.
Yến Thanh mất hết kiên nhẫn, khó chịu nói với Cự Thạch tiểu thú:
“Hiện tại thì ngươi tự nhảy, hay là ta cho chúng nó lôi ngươi nhảy?”
Mẹ nó!
Cự Thạch tiểu thú âm thầm kháng cự trong lòng, tới lúc này mà vẫn không chịu tha cho nó… đúng là ma nữ!
Tùm!
Cự Thạch tiểu thú mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, chở theo sáu người điên phía trên dứt khoát nhảy vào trong hố nham thạch.
Cảm giác đầu tiên mà sáu người chạm đến nham thạch không phải nóng bức như liệt hỏa!
Mà là âm u lạnh lẽo tựa băng đàm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...