Tam Thái Tử

- Có người tới!
Thiên đế Đại Tần đột nhiên nói. Mấy người lần lượt điều khiển Nặc Á tiến hành xuyên qua không gian. Tiến vào trong thế giới hư vô, cường giả Đế cấp cũng không thể khống chế Nặc Á ổn định xuyên qua hư không, vì thế để tiết kiệm thời gian, vẫn luôn là cường giả cấp Chí Tôn điều khiển, ba vị vương hầu Đế cấp Võ Vương đều tiến vào trong Nặc Á khổ tu. Trải qua sự kiện Thương Long đại lục bị diệt, mọi người có cảm giác may mắn với thực lực yếu đuối của mình, càng thêm nỗ lực nắm chắc thời gian hòa bình hiện tại, nỗ lực nâng cao thực lực bản thân.

Quả nhiên, một phi thuyền vũ trụ từ xa bay về phía Nặc Á.

- Ký hiệu này chắc là liên bang Hoa Hạ.
Sinh Mệnh chi tổ mở miệng.

- Xem xem họ muốn làm gì!
Hùng Bá Thiên tiến tới, tuy rằng có hảo cảm với người Hoa Hạ, nhưng dù sao vẫn không thể xác định người Hoa Hạ có phải người của Nhân tộc Thương Long đại lục không, nếu sau khi gặp mặt khiến Hùng Bá Thiên chán ghét, hắn không ngại giết toàn bộ. Dù sao hiện giờ bọn họ không hề thiếu nhân khẩu, người trong Nặc Á cũng hơn trăm tỉ, tùy tiện đem ra một ít cũng đủ để tinh cầu này một lần nữa đông đúc.

Phi thuyền phát tán dao động hữu nghị, đáng tiếc Nặc Á không hề đáp lại. Lúc thi triển sưu hồn, trên Nặc Á tự nhiên đã hiểu được ánh sáng kỳ lạ kia chính là thứ truyền tin, đáng tiếc bọn họ cho dù có biết cũng không biết trả lời thế nào.

Tiểu phi thuyền bay lòng vòng bên cạnh Nặc Á, nửa ngày sau mới quyết định hạ xuống.

Hùng Bá Thiên ra tay, tạo lên một không gian nhỏ tràn đầy không khí. Dù sao người đến khẳng định không giống như những cường giả cấp Chí Tôn này, trong cơ thể tự có không gian, có thể tự do hít thở, căn bản không cần cái gì trang phục du hành vũ trụ. Nếu đối phương mặc trang phục du hành vũ trụ đi tới, chỉ riêng giao lưu đã là một vấn đề lớn.

Cửa phi thuyền mở ra, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi đi ra, tướng mạo người trung niên bình thường, nhưng trên người lại tràn đầy khí tức kẻ bề trên, trong đôi mắt đầy vẻ tò mò, có vẻ muốn tìm hiểu, nhưng không có khí khái như trong tưởng tượng mọi người.


- Không biết các vị có hiểu được Tiếng Trung không?
Người trung niên mở miệng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn khiến Sinh Mệnh chi tổ cảm thấy thân cận. Ngôn ngữ Thương Long đại lục rất giống với tiếng trung, nhưng dù sao cũng phát triển ở những nền văn minh khác nhau, về mặt chi tiết vẫn có khác biệt. Sinh Mệnh chi tổ lúc còn là Triệu Anh Ngọc, từng nghe Lý Lân nói tiếng phổ thông, lúc đó vì tò mò còn học một ít, không ngờ hiện giờ lại có lúc dùng tới.

- Chúng ta tới từ một thế giới khác!
Sinh Mệnh chi tổ dùng tiếng trung hơi ngọng nghịu nói.

Trong mắt quan viên trung niên Hoa Hạ lóe lên vẻ kích động, trong lòng yên tâm rất nhiều. Có thể giao lưu cũng nói lên có thể giải quyết vấn đề. Sợ nhất là ngôn ngữ không thông, hơn nữa đối phương vô cùng khủng bố, một khi ra tay, cả Trái Đất sẽ không có sức chống cự. Trước mặt lực lượng tuyệt đối, cái gọi là văn minh khoa học kỹ thuật của bọn họ thực quá yếu ớt.

- Không biết các vị đến đây là muốn hòa bình hay chiến tranh.
Người trung niên biết ngôn ngữ của đối phương không lưu loát, vì vậy cũng không nói lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề.

Sinh Mệnh chi tổ sửng sốt, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nói:
- Chúng ta dĩ nhiên không muốn chiến tranh. Văn minh của chúng ta khác với các ngươi. Các ngươi là văn minh khoa học kỹ thuật, mà chúng ta là văn minh tu luyện. Lần này tới đây, chính là vì thế giới của chúng ta xảy ra dị biến, khiến trong tương lại rất lâu không thể tiếp tục tu luyện, cho nên chúng ta muốn học tập văn minh khoa học kỹ thuật, bù đắp chỗ thiếu hụt của chúng ta.

Sinh Mệnh chi tổ nói khiến người trung niên biến sắc, trầm giọng nói:
- Văn minh khoa học kỹ thuật là cơ sở sinh tồn của chúng ta, cơ mật hạch tâm không thể tiết lộ cho người khác.

- Hoa Hạ và chúng ta có đôi chút quan hệ, chúng ta sẽ không động thủ với Hoa Hạ, hơn nữa ở địa cầu, văn minh cơ giới cũng không phải chỉ có một mình Hoa Hạ.
Sinh Mệnh chi tổ mỉm cười nói. Tính tình nàng bình thản nhưng không có nghĩa là không giết người, lúc đối mặt với địch nhân, Sinh Mệnh chi tổ cũng có một mặt thủ đoạn độc ác.


- Vậy thì tốt lắm, hoan nghênh các vị đến Trái Đất! Tôi là căn cứ trưởng căn cứ mặt trăng liên minh Hoa Hạ Trái Đất Tịch Trạch Dân.
Nam tử trung niên nói.

- Chào ngươi! Ta muốn gặp người lãnh đạo cao nhất liên minh Hoa Hạ các ngươi, còn nữa, mong rằng các ngươi có thể giúp ta tìm hiểu một số thứ.
Sinh Mệnh chi tổ nói.

- Xin cứ nói, chỉ cần không chạm tới luật pháp Hoa Hạ, ta sẽ dùng hết sức.
Tịch Trạch Dân trầm giọng nói.

- Ta muốn biết trên Trái Đất có phải đã từng có một thiết thủ dong binh đoàn?

- Thiết thủ dong binh đoàn?
Tịch Trạch Dân sửng sốt, lắc đầu, nói:
- Ta chưa từng nghe nói về nó, nhưng ta sẽ cho người đi thăm dò.

Sinh Mệnh chi tổ gật đầu, trước đây Lý Lân nói về Trái Đất cũng chỉ là những thứ vụn vặt, hơn nữa không nói rõ ràng. Vì thế Sinh Mệnh chi tổ biết rất có hạn.

Sau khi đạt được hiệp nghị sơ bộ với Tịch Trạch Dân, Nặc Á dừng gần sát mặt trăng. Thể tích nó quá lớn, tiến vào Trái Đất sẽ tạo thành rất nhiều phiền toái.


Mấy đại Chí Tôn không hề lo lắng an toàn của Nặc Á, ngay cả cường phong của hỗn độn cũng có thể vượt qua, cho dù là vũ khí hạt nhân mạnh nhất công kích cũng không có chút tác dụng nào.

Thủ đô Thượng Kinh, nước Hoa Hạ, Trái Đất!

Ngoài căn cứ Phi Thiên đứng đầy người. Những người này đều nghe nói có khách từ dị vực tới nên tự phát đến xem. Quả nhiên là sở thích cho dù nghìn vạn năm cũng sẽ không hề thay đổi.

Tịch Trạch Dân dẫn đám người Sinh Mệnh chi tổ đi ra khỏi tàu con thoi. Hùng Bá Thiên vốn định đưa mang Tịch Trạch Dân bay thẳng xuống. Nhưng lại bị Tịch Trạch Dân từ chối. Đối với việc trực tiếp bay thẳng từ ngoài khí quyển vào, Tịch Trạch Dân ngẫm mà thấy sợ hãi, dù sao phi thuyền cũng tốt hơn, tỷ lệ xảy ra sự cố của phi thuyền Hoa Hạ thấp, cho dù xảy ra vấn đề, cũng có hệ thống an toàn dự phòng.

Bốn người Sinh Mệnh chi tổ vẻ mặt tò mò, nơi này chính là Trái Đất, nơi Lý Lân đã từng sinh sống.

- Ta cảm thấy nơi này hơi quen thuộc, phân thân của ta đã từng tới trái đất.
Nguyên Tố chi tổ đột nhiên mở miệng.

- Là Lâm Vãn Tình hả! Kiếp trước Lý Lân từng là người yêu của Tống Vãn Tình, tướng mạo y hệt như Lâm Vãn Tình.
Sinh Mệnh chi tổ mở miệng nói.

Lời của nàng khiến Nguyên Tố chi tổ cảm thấy kinh ngạc. Lâm Vãn Tình chỉ mơ hồ nhớ về kiếp trước, Nguyên Tố chi tổ lại dung hợp hồn lực của ngũ nữ, trí nhớ mơ hồ này căn bản là lười tìm lại. Cho nên nàng chỉ cảm thấy quen thuộc, cũng không có ký ức gì hữu dụng.

Đoàn người thấy Sinh Mệnh chi tổ và Nguyên Tố chi tổ, lập tức kinh hãi than thở. Hai nàng tuyệt đẹp khiến tất cả minh tinh trên thế giới đều thua kém. Sinh Mệnh chi tổ dịu dàng, Nguyên Tố chi tổ lạnh lùng trong nháy mắt thấm vào trong lòng mọi người. Theo thống kê sau này, lần này quần chúng tụ họp, nam nhân ngoại trừ những người bẩm sinh không thích nữ nhân, đều bị hai nàng quyến rũ, trở thành fan điên cuồng của nữ thần. Mà nữ nhân tới đây cũng bị bá khí của Hùng Bá Thiên và quý khí của Thiên đế Đại Tần thu phục, trở thành fan điên cuồng, điên cuồng thể hiện khiến hai cường giả Chí Tôn cũng lúng túng.


Đương nhiên, việc này chỉ là khúc nhạc đêm, mấy người Sinh Mệnh chi tổ gặp được chủ tịch Tịch Trạch Bình, đối với khí chất của lãnh tụ, các cường giả cấp Chí Tôn căn bản không để ý. Thậm chí chủ tịch Tịch Trạch Bình khi đối mặt với Thiên đế Đại Tần, cảm thấy áp lực khó tránh được, trong lòng đầy hoảng sợ.

- Chúng ta tới đây chỉ muốn thể hiện hai ý: thứ nhất, chúng ta không có hứng thú phá vỡ chính quyền của các ngươi, cũng lười ra tay. Thứ hai, ta muốn tìm kiếm di tích của cố nhân, không có cũng không sao. Thứ ba, chúng ta cần các vị cung cấp nhân viên đến dạy người của chúng ta học tập khoa học kỹ thuật. Bắt đầu huấn luyện từ cơ sở. Nếu làm tốt những chuyện này, chúng ta có thể đáp ứng làm cho các ngươi ba việc.
Sinh Mệnh chi tổ vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Ba việc?
Tịch Trạch Bình lộ vẻ trầm ngâm.

- Giúp các ngươi một chút, ta nói, hứa hẹn của chúng ta bao gồm cả để các ngươi sống mấy trăm năm, diệt sát quốc gia đối địch với Hoa Hạ. Có đáp ứng hay không thì suy nghĩ cho kỹ, nể mặt mọi người đều là người da vàng mắt đen, chúng ta sẽ không làm khó mọi người.
Hùng Bá Thiên không nhịn được nói. Nếu không phải Sinh Mệnh chi tổ và Thiên đế Đại Tần kiên trì, hắn làm sao lại khách khí như vậy chứ. Nghĩ đến hành động của những nữ nhân điên cuồng kia, trong lòng Hùng Bá Thiên cực kỳ không thoải mái.

- Được, tôi đồng ý!
Tịch Trạch Bình quả quyết đáp ứng. Nếu là lúc trước, Tịch Trạch Bình không thể đơn giản đồng ý, nhưng vừa rồi ông gặp em trai Tịch Trạch Dân, Tịch Trạch Dân nói những chuyện tận mắt nhìn thấy cho ông. Hùng Bá Thiên đấm vào hư không, lại khiến một hành tinh lớn gấp mười lần Trái Đất vỡ nát. Nói cách khác nếu đối phương muốn động tới Trái Đất, vậy kết quả của Trái Đất sợ rằng càng thảm. Dù sao trải qua mấy nghìn năm khai phá, Trái Đất cũng không kiên cố như những hành tinh nguyên thủy này.

- Rất tốt, hiện giờ có thể đưa ra yêu cầu của ngươi.
Sinh Mệnh chi tổ mở miệng nói.

Chủ tịch Tịch Trạch Bình nghĩ một chút, nói:
- Thứ nhất, tôi muốn các ngài truyền xuống công pháp tu luyện, có thể khiến người Hoa hạ trở thành cường giả. Thứ hai, tôi mong các ngài có thể thu được tư liệu nghiên cứu về áo giáp máy móc hình người của liên bang Anh. Thứ ba, tôi mong có thể lưu lại cho Hoa Hạ một quân bài có thể đối phó các loại nguy cơ.

- Cả ba điều kiện đều nói ra?
Hùng Bá Thiên sửng sốt. Không ngờ lãnh tụ của một quốc gia nhỏ yếu trước mặt lại có thể khí khái đến thế, đồng thời đưa ra ba điều kiện, hơn nữa không có một cái nào cho bản thân. Cách hành xử này khiến Hùng Bá Thiên cũng có phần bội phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận