- Nhưng vì sao Man Hoang Cổ Địa lại làm như thế? Làm vậy có lợi gì đối với bọn họ?
Tuyết Linh không hiểu hỏi.
Lý Lân trầm ngâm một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Là uy hiếp, uy hiếp này vì một phần là thế lực linh thú không chịu
nghe Man Hoang Cổ Địa, đồng thời cũng nhằm gây hỗn loạn, ngăn cản thế
lực Nhân tộc dò xét.
Trong chớp mắt, hai người đã tới Long cốc, bức tường cản trở phiến thế
giới hư ảo kia đã gần như biến mất, khắp nơi đều là đổ nát thê lương.
Thậm chí còn có nhiều hài cốt cường giả Long tộc bị vứt bỏ trên mặt đất.
Lý Lân trầm mặc một lúc lâu, rồi mới ra tay thu thập hài cốt, hợp táng
tại nơi này. Lý Lân không biết cường giả Long tộc khác bị người mang đi
hay là bị giết rồi, những thân ảnh quen thuộc năm đó đã không tồn tại
nữa.
- Nơi này có khí tức của Vũ vương, chắc là do Vũ vương làm ra!
Tuyết Linh nói.
Lý Lân gật đầu, lộ vẻ ngưng trọng nói:
- Ta sẽ đi Thành Trường An, làm rõ ràng chuyện của Hắc Thủy Lâm.
Hai người nhìn một lúc lâu, Lý Lân vốn còn muốn đi Man Hoang Cổ Địa dò
xét, nhưng gặp Tuyết Linh kịch liệt phản đối, dù sao, hiện tại còn không phải là thời điểm trêu chọc Man Hoang Cổ Địa.
Ngay khi Lý Lân chuẩn bị rời đi, một luồng dao động mỏng manh làm cho hắn biến sắc.
- Sao vậy?
Tuyết Linh khó hiểu hỏi.
- Xem ra ta phải đi dò xét một phen rồi. Huynh cảm thấy có hơi thở quen thuộc, còn có cố nhân còn sống!
Lý Lân ngưng trọng nói.
- Là ai?
Tuyết Linh cũng trở nên ngưng trọng. Vào Hắc Thủy Lâm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lý Lân cảm giác được khí tức quen thuộc.
- Nếu huynh cảm giác không sai thì đó chắc là Bạo Long Ngao Thiên kia!
Trong toàn bộ Hắc Thủy Lâm, chỉ có Ngao Thiên ký kết khế ước huyết mạch
cùng hắn. Lúc trước Lý Lân đã cẩn thận cảm thụ khế ước này, tiếc là vẫn
không cảm thấy gì. Lý Lân đã nghĩ Ngao Thiên đã chết trong chiến đấu
rồi. Nhưng ngay tại khi hắn chuẩn bị rời đi, dao động mỏng manh kia tác
động tới tinh thần của hắn. Khế ước cùng Ngao Thiên là đến từ Lục Đạo
Thiên Thư, Lý Lân tuyệt đôi không cảm giác sai.
- Huynh chuẩn bị đi vào?
Tuyết Linh lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng.
Lý Lân gật đầu, nói:
- Ngao Thiên chính là người duy trì Hắc Thủy Lâm, đại quân linh thú của
Hắc Thủy Lâm là do hắn thống lĩnh, huynh không thể để mặc kệ hắn như
vậy.
Tuyết Linh thở dài, nàng biết Lý Lân sẽ nói như thế, lộ ra vẻ kiên quyết, nàng nói:
- Muội đi cùng huynh!
Lý Lân mỉm cười, cũng không cự tuyệt. Tuyết Linh tiến vào trong không
gian Lục Mang Tinh, không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng cũng không cần đi ra ngoài.
Đối với Man Hoang Cổ Địa, dù Lý Lân đạt tới Thần cấp cũng phải cẩn thận
vạn phần. Hắn thu lại toàn bộ khí tức, phi hành ở tầng thấp, đồng thời
tận lực để mình không bị linh thú phía dưới phát hiện.
Man Hoang Cổ Địa vẫn như năm đó, tràn ngập khí tức hoang dã, thời gian
giống như không thể tạo thành chút dấu vết nào tại nơi này. Khắp nơi đều là cây cối rậm rạp, mỗi một gốc đều cổ xưa thôi rồi, chủng loại cũng là bên ngoài hiếm có. Với hiểu biết của Lý Lân, Man Hoang Cổ Địa có ba thứ khủng bố nhất: Một là sương mù ma quỷ, hình thành và tồn tại như thế
nào đều là một bí ẩn, nhưng khi gặp phải, bất kỳ sinh linh nào cũng
không thể sống sót. Hai là hoàn cảnh hiểm ác, thiên địa nguyên khí trong Man Hoang Cổ Địa cực kỳ nồng đậm, nhưng cũng cực kỳ cuồng bạo, bên
trong trộn lẫn khí tức hoang dã cuồng bạo, người thường căn bản không
cách nào hấp thu, chỉ có mãnh thú thượng cổ mới có thể hấp thu một cách
bình thường. Ba là bộ tộc linh thú ẩn cư vô số năm kia, không ai biết
được tình huống phát triển của bộ tộc linh thú, nhưng mỗi một cường giả
linh thú trong Man Hoang Cổ Địa đi ra đều cường hãn làm cho toàn bộ đại
lục chấn động.
Lý Lân bước vào Man Hoang Cổ Địa, lập tức cảm giác được trong không khí
tràn ngập khí tức nóng bỏng quỷ dị, thiên địa nguyên khí bị huyền công
tự động hấp thu vào trong cơ thể lại giống như cương đao, muốn xé rách
kinh mạch của Lý Lân. Một màn quỷ dị như thế làm cho Lý Lân lập tức đình chỉ huyền công tự động vận chuyển, thậm chí, ngay cả phương thức hô hấp cũng chuyển thành nội hô hấp.
Ngay khi Lý Lân cảm nhận được không được tự nhiên, rễ cây sinh mệnh liền xuất hiện tại trong hư không. Trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân Lý
Lân, hóa thành một bộ giáp màu xanh xám, vậy mà nó có thể loại bỏ thiên
địa nguyên khí cùng không khí trong Man Hoang Cổ Địa, cũng tạo thành một khu vực bình thường quanh thân Lý Lân.
Lý Lân rất vui vẻ, xem ra vấn đề phức tạp về thiên địa nguyên khí của người khác đối với hắn lại thoải mái giải quyết.
Bước vào Man Hoang Cổ Địa không tới trăm dặm, Lý Lân tiến vào một biển
hài cốt mênh mông. Trong đó có hài cốt linh thú cực lớn, cũng có chiến
giáp tàn phá cùng với thi cốt bất hủ của Nhân tộc. Rất nhiều hài cốt như thế lại chồng chất ở nơi này, không người quản lý, ở giữa có một lối
hẹp dẫn sâu vào trong biển hài cốt mênh mông.
- Nơi này chắc là nơi giao chiến cuối cùng của Nhân tộc cùng bộ tộc linh thú, một trận chiến này đã hoàn toàn đẩy bộ tộc linh thú vào tuyệt
cảnh, cũng vì trận chiến này mà Nhân tộc trở thành người nắm chủ Thương
Long đại lục.
Giọng nói của Tuyết Linh truyền vào trong lòng Lý Lân. Tuy nàng ở trong
không gian Lục Mang Tinh, nhưng vì Lý Lân giao cho nàng một phần quyền
hạn, nàng tự nhiên cũng có thể cảm giác được mọi thứ ở bên ngoài.
Lý Lân gật đầu, thần niệm cẩn thận cảm ngộ dao động đứt quãng kia, hắn
không chọn đường hẹp quanh co kia, mà theo phương hướng thần niệm dò xét được mà đi về một núi bạch cốt thật lớn phía xa.
Với thực lực của Lý Lân, dù phi hành gần sát mặt đất thì không bao lâu
hắn cũng đã tới chân núi hài cốt kia, dao động mỏng manh đến từ bên
trong ngọn núi lớn này.
Lý Lân không dùng hung kích mở đường, mà mang Ám Ảnh ra, lợi dùng tính
ăn mòn tràn ngập mà mạnh mẽ ăn mòn động bạch cốt, tạo thành một lối đi.
Chân khí của Ám Ảnh có tính ăn mòn cực mạnh, hơn nữa, hài cốt nơi này đã trải qua vô tận năm tháng làm phong hóa, đại bộ phận đã mất đi thần
năng, gặp phải tính ăn mòn mạnh mẽ của chân khí Ám Ảnh liền giống như
tuyết đọng gặp phải nham thạch nóng chảy, nháy mắt liền tan rã, tạo
thành một lối đi chỉnh tề.
Một người một hổ nhanh chóng đi sâu vào trong núi bạch cốt lớn này.
Không biết đi bao lâu, càng vào sâu, cấp bậc hài cốt càng cao, thần năng lưu lại trong bạch cốt càng nhiều hơn. Dù Ám Ảnh đã tiếp cận Võ Tôn cực kỳ gần cũng cảm thấy ăn không tiêu.
Nhưng vào lúc này, khí tức của Ám Ảnh liền đụng phải một bức tường màu
trắng, lần này, đặc tính không gì không thể ăn mòn lại không thể lưu lại chút dấu vết gì.
Lý Lân sửng sốt, hắn đi tới, nhẹ nhàng sờ lên vách đá màu trắng kia, đột nhiên, hắn biến sắc.
- Đây là hài cốt? Là hài cốt gì thế này?
Lý Lân lộ vẻ ngưng trọng nói không nên lời. Sau đó, hắn lợi dụng lực
không gian ném đám hài cốt tán loạn xung quanh vào trong không gian loạn lưu. Dần dần, bộ hài cốt màu trắng ngà lộ ra toàn bộ, đồng thời, khí
tức dao động quen thuộc từ trong hài cốt màu trắng kia truyền ra.
- Đây là hài cốt Cự Long, hơn nữa đã trải qua muôn đời vẫn không mục, khi còn sống chắc là có lai lịch kinh người!
Tuyết Linh xuất hiện bên người Lý Lân, lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng.
Lý Lân đi về phía đầu rồng, từ hốc mắt cực lớn kia mà chui vào, một
luồng dao động mỏng manh từ bên trong truyền lại. Lý Lân không cảm thấy
chút ác ý nào từ trong dao động tinh thần kia, điều này làm cho Lý Lân
dần buông lỏng, thần thức cẩn thận dò xét vào bên trong.
Sau đó, Lý Lân thuận theo lực thần thức, cẩn thận truyền sinh mệnh tinh
khí vào trong đó, qua nửa canh giờ, một cục thịt màu máu lớn bằng nắm
tay được Lý Lân mang ra từ trong cái đầu rồng.
- Vương…
Dao động mỏng manh từ trong cục thịt màu máu kia truyền lại.
- Ngươi tu dưỡng trước đi, những chuyện khác, chờ ngươi khôi phục rồi nói sau!
Lý Lân nhẹ nhàng vươn tay, sau đó một cuốn sách với phong cách cổ xưa
xuất hiện trong tay hắn. Cuốn sách loạt xoạt rung động, một giọt tinh
huyết từ trong cuốn sách kia bay ra, sau đó nhập vào trong cục thịt máu
máu kia. Dao động tinh thần nguyên còn rất mỏng manh nháy mắt đã mạnh
hơn không ít. Lý Lân giải trừ khế ước với Ngao Thiên, mang một giọt tinh huyết bản nguyên bên trong Lục Đạo Thiên Thư trả lại cho hắn, cũng làm
cho hắn khôi phục nhanh hơn.
Lý Lân cẩn thận nắm lấy, đưa vào trong không gian Lục Mang Tinh, sau đó
lại trực tiếp thả vào trong hồ sinh mệnh, để cho con lươn Ngao Vô Không
đang lượn lờ bên trong đảm bảo an toàn cho hắn.
- Hắn chính là Ngao Thiên? Nhưng sao lại ở trong Long cốt cực lớn này?
Tuyết Linh không hiểu hỏi, Ngao Thiên là linh thú cao giai trong Hắc
Thủy Lâm, tự nhiên lại chết ở nơi này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quỷ
dị.
- Nếu cảm giác của huynh không sai, hài cốt Cự Long này là bản thể kiếp
trước của Ngao Thiên, lúc trước vẫn lạc ở nơi này,sau khi chuyển thế hắn vẫn ngã xuống tại đây. Nhưng mà dưới cơ duyên xảo hợp, hài cốt kiếp
trước sinh là một tia liên hệ với kiếp này, sau đó lại ngưng tụ ra một
viên tinh phách huyết nhục của Ngao Thiên trong biển hài cốt vô tận này!
Lý Lân trầm giọng nói. Từ trên hài cốt Cự Long kia, Lý Lân cảm nhận được khí tức bản nguyên nhàn nhạt giống như của Ngao Thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...