Tam Thái Tử

- Vô liêm sỉ, Ngô Mẫn Đức ta không giết ngươi thề không làm người.

Cường giả bán Thần cấp tên Ngô Mẫn Đức điên cuồng quát lên, hiển nhiên
hành động làm nhục của Lý Lân làm cho gã điên cuồng nổi giận.

- Hừ, cái chân vừa rồi cảm giác như thế nào, nếu vẫn chưa hưởng thụ đủ, lão tử có thể dâng tặng miễn phí.

Lý Lân cười lạnh nói.

- Vô liêm sỉ.

Ngô Mẫn Đức giận dữ, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm hàn quang lóng lánh, hiển nhiên được rèn luyện nhiều năm, tản ra dao động thần
binh cực kỳ khủng bố.

Lý Lân cất tiếng cười lạnh lùng, hung kích cũng được giơ cao ở trong tay của hắn.

- Đến đây đi, hôm nay lão tử muốn nói cho ngươi biết, bán Thần cấp còn chưa đủ để hoành hành tứ hải.

Lý Lân kiêu ngạo thản nhiên nói.

Xoẹt!

Kiếm khí tung hoành, trong nháy mắt bao phủ Lý Lân, Ngô Mẫn Đức hiển
nhiên là một cao thủ kiếm đạo, vừa ra tay đã là lĩnh vực kiếm khí, gã
muốn lợi dụng vô số kiếm khí oanh cho Lý Lân thành mảnh vỡ.

Đương đương đương!

Tiếng vang chói tai từ trong lĩnh vực kiếm khí truyền ra, sát khí dày
đặc phát tán ra trong nháy mắt phá vỡ lĩnh vực kiếm khí, xen vào đó là
hơi thở hủy diệt hung hăng bổ về phía Ngô Mẫn Đức.

Ngô Mẫn Đức biến sắc, trường kiếm vung lên, trong khoảnh khắc nghìn cân
treo sợi tóc ngăn trở lại đạo công kích mang tính hủy diệt này, chỉ có
điều trong công kích ẩn chứa một đạo lực khủng bố, khiến cho cả người gã bay ngược ra ngoài, đập sụp cả một ngọn núi cao.

- Cường giả bán Thần cấp, giết chết thì quá lãng phí, thu làm tùy tùng cũng không tồi.

Trên mặt Lý Lân lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nguyên bản là vẫn muốn giết đối phương, giờ đây Lý Lân đột nhiên thay đổi chủ ý. Lần này ra đi dù
sao thì cũng không thể tay không mà về, hiện tại phủ lĩnh chủ Hỗn Loạn
Lĩnh cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu cường giả bán Thần cấp để giữ
thể diện. Dựa vào năng lực cây sinh mệnh, Hỗn Loạn Lĩnh tuyệt đối không
thiếu khuyết nhân tài, đáng tiếc duy nhất chính là thiên tài trưởng

thành đều cần phải có thời gian, chỉ là hiện tại thiên địa đại biến sắp
xảy ra, mọi người thiếu hụt nhất đúng là thời gian để trưởng thành.

Một tiếng ầm vang, Ngô Mẫn Đức từ bên trong đống đá vụn xông ra, trên
mặt hiện lên một chút sắc xấu hổ. Theo trên cảnh giới của Lý Lân chỉ là
Võ Tôn cửu phẩm, xa xa không thể so sánh với gã là cường giả đã bước một chân vào Thần cấp, nhưng mà lực lượng của Lý Lân thật lớn, hơn nữa ở
trong tay hắn lại có hung kích thật khủng bố, chỉ ở dưới một kích lực
lượng khủng bố của nó quả thật đã muốn đánh rách tả tơi lòng bàn tay của gã.

- Ngươi rôt cuộc là loại người nào?

Ngô Mẫn Đức trầm giọng hỏi.

- Ta là người như thế nào không quan trọng, quan trọng là ta hiện nay thiếu khuyết tùy tùng, ta xem từ ngươi cũng không tồi.

Lý Lân bá đạo nói.

- Ngươi nằm mơ, tuy rằng không biết ngươi đã dùng cái gì? Thủ đoạn quỷ
dị gì để áp chế ta, nhưng thực lực của ta và ngươi hơn kém không xa, ta
có lẽ không thể đánh lại ngươi, nhưng nếu đào tẩu thì có lẽ không thành
vấn đề.

Ngô Mẫn Đức ngây người nói.

- Có phải nằm mơ hay không chỉ có đánh qua mới biết được. Như vậy đi,
chúng ta sẽ đánh cuộc, nếu ngươi có thể chạy trốn thì nhân qủa giữa ta
và ngươi đến đây là kết thúc, nếu ngươi bị ta bắt được thì ngươi phải
làm tùy tùng thứ nhất cho ta.

Lý Lân nghẫm nghĩ rồi đưa ra một đề nghị làm cho Ngô Mẫn Đức phẫn nộ.

- Ai sẽ cùng với ngươi đánh cái cuộc chó má này, ta đã liên lạc với lão Tần, chỉ cần chờ y đến thì đó sẽ là lúc chết của ngươi.

Ngô Mẫn Đức trầm giọng nói, lão Tần trong lời nói của gã chính là một
cường giả bán Thần cấp lần trước đã đuổi giết Lý Lân, hiển nhiên hai
cường giả đối phó với một mình Lý Lân thì đúng là một vấn đề bảo đảm
tuyệt đối.

- Nếu ngươi gọi người giúp đỡ, kế tiếp lão tử sẽ đành phải tốc chiến tốc thắng.

Sắc mặt Lý Lân biến thành khó coi, sau đó ầm ầm ra tay, lần này Lý Lân
không hề giữ lại thực lực một chút nào, hung kích trong tay phát huy ra

uy lực khủng bố nhất.

Ngô Mẫn Đức chính là cao thủ bán Thần cấp, kinh nghiệm thực chiến phong
phú, cảnh giới so với Lý Lân cũng cao hơn không ít, bởi vậy tuy rẳng bị
Lý Lân toàn diện áp chế, nhưng để chống đỡ một lát thì vẫn là không
thành vấn đề.

Sắc mặt Lý Lân thật khó coi, ngay sau đó phía trên hung kích màu đen
phát ra huỳnh quang màu lam chói mắt, thời điểm hung kích hoàn toàn bị
ánh huỳnh quang màu lam bao phủ, Lý Lân đột nhiên hét lớn lên một tiếng, hung kích quét ngang tứ phương, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra. Hai
người đang chiến đấu đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, giống như
chưa hề tồn tại ở nơi này.

Ở bên trong không gian loạn lưu, một mảnh diện tích không lớn trôi nổi,
trong không gian bộc phát ra sóng gió chiến đấu khủng bố, Lý Lân vung
hung kích điên cuồng công kích Ngô Mẫn Đức.

Dư ba của cuộc chiến đấu khiến cho tấm không gian nhỏ này lung lay như sắp đổ.

- Người điên, ngươi lại kéo lão tử đến đại chiến trong không gian loạn lưu này.

Ngô Mẫn Đức tức giận quát lên, trên mặt không dấu được một nỗi sợ hãi,
lấy bức tường cản trở của Thương Long đại lục, không cần nói cường giả
bán Thần cấp, cho dù là Võ Hoàng cũng có thể thoải mái xuyên qua. Nhưng
là có thể xuyên qua hư không cùng việc đại chiến trong hư không lại là
hai việc hoàn toàn khác, bởi vì không gian gió lốc vô biên có khả năng
đẩy người vào bên trong hỗn độn, cho dù không tiến được vào hỗn độn,
nhưng nếu bị xung nhập vào chỗ sâu trong đó muốn trở về cũng không phải
là dễ dàng, trừ phi là người cường giả Thần cấp thực sự, nếu không không có người nào nguyện ý chiến đấu trong không gian loạn lưu không xác
định.

- Hừ, chỉ cần trước khi không gian hủy diệt, giải quyết ngươi là được rồi.

Thần sắc Lý Lân bình tĩnh nói, hai tròng mắt tràn đầy thần sắc tự tin.

- Ngươi sẽ không thể nào làm được.

Ngô Mẫn Đức trầm giọng nói.

- Thật sao? Ngươi xem kích này một chút xem như thế nào?


Hai tròng mắt Lý Lân chợt trở nên lạnh lùng, hắn thu hồi hung kích, hai
tay vung lên, trong không gian nhỏ lập tức dâng lên một cảm giác quỷ dị
khó hiểu.

- Đây là.

Sắc mặt Ngô Mẫn Đức đại biến, trong đáy mắt lộ ra một vẻ kinh hoàng.

- Không có khả năng, ngươi ngay cả đến một bước cũng chưa bước vào Thần cấp, làm sao có thể lĩnh ngộ được pháp tắc.

Ngô Mẫn Đức cảm thấy thế giới của mình sẽ hỏng mất, chẳng lẽ thế giới
này đã hoàn toàn điên cuồng, đến nỗi chính mình hoàn toàn theo không kịp tình thế rồi.

- Thần thông, Hoàn Nguyên.

Lý Lân hét lớn, hai tay ầm ầm đẩy đi, một luồng hơi thở kỳ lạ thuận giới bao phủ Ngô Mẫn Đức.

- Không!

Ngô Mẫn Đức kêu lên một tiếng tuyệt vọng, hơi thở quanh thân bị bóc cho
yếu đi. Đồng thời hai tay Lý Lân oành lên một tiếng nổ, máu tươi bắn ra, nhưng mà trong hai tròng mắt lại không có vẻ đau đớn mà lại có một vẻ
hưng phấn, không vì đau đớn mà giảm đi.

- Thực lực của ta.

Trên mặt Ngô Mẫn Đức tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nguyên bản thực lực bán
Thần cấp trong nháy mắt chỉ còn lại có Võ Tôn bát phẩm, đang không bị
tụt đi hai cái cảnh giới.

- Ngươi thua rồi.

Quanh thân Lý Lân trào ra một luồng tinh khí nồng đậm, hai tay đã hỏng
nhanh chóng hồi phục, trong một hơi thở ngắn ngủi, hai tay Lý Lân đã
khôi phục lại như lúc ban đầu.

- Bất diệt thể Thần cấp! Ngươi là cao thủ Thần cấp?

Ngô Mẫn Đức phát ra một tiếng thét kinh hãi, trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của Ngô Mẫn Đức, Lý Lân không thừa nhận, đương nhiên hắn cũng không phủ nhận.

- Ngươi đã thua, hiện tại ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đầu hàng hoặc là chết.

Lý Lân lạnh lùng nói.

Sắc mặt Ngô Mẫn Đức sáng tối bất định, nếu lấy thực lực của gã bây giờ, cũng khó có khả năng chạy trốn được.

Trên nét mặt Lý Lân hiện lên một biểu hiện không kiên nhẫn, hai tay hắn

nâng lên, một luồng uy áp từ trên người hắn phát tán ra, một khi đối
phương cự tuyệt, Lý Lân tuyệt đối sẽ không có chút khách khí nào xử lý
gã.

- Đợi một chút, ta nguyện ý… Đầu hàng.

Vẻ mặt Ngô Mẫn Đức xám như tro tàn nói.

- Vậy chúng ta cùng ký kết khế ước chủ tớ.

Lý Lân lạnh lùng nói, sau đó hắn đem ra một đạo thần niệm đánh nhốt vào mi tâm của Ngô Mẫn Đức.

Sắc mặt Ngô Mẫn Đức càng thêm khó coi, hồi lâu sau gã cắn đứt ngón tay
nặn ra một giọt máu khắc lời thề, sau đó giọt máu kia hóa thành pháp
trận huyết sắc, bay vào trong tay Lý Lân.

- Đi thôi.

Lý Lân thu hồi khí thế trên người, thần sắc nghiêm túc nói.

Ngô Mẫn Đức cất tiếng nói:

- Chủ nhân, xin người ban cho một tục danh.

- Ta là Lý Lân, còn ngươi vẫn dùng tên của ngươi thôi.

Lời nói của Lý Lân làm cho thần sắc Ngô Mẫn Đức vừa động, không xác định nói:

- Chủ nhân trước đây không lâu đã càn quét Hỗn Loạn Lĩnh, sau đó mới trở thành lĩnh chủ của Hỗn Loạn Lĩnh phải không?

Lý Lân gật gật đầu, sau đó thúc dục lực lượng Lục Mang Tinh tu bổ tấm
không gian nhỏ sắp hoàn toàn rách nát này, sau đó hai tay ầm ầm mở ra
một cái cửa trong hư không, hai người một trước một sau lần lượt bay ra
ngoài.

- Chủ nhân, người có muốn thu thập lão Tần hay không, y cũng là cao thủ bán Thần cấp?

Ngô Mẫn Đức thấp giọng nói.

- Nhưng xuất thân của y là gì?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Lão Tần tên là Tần Thế Phong, chính là trưởng lão của thế lực hàng đầu ở Minh Vương Lĩnh, lần trước đã cùng ta tranh đấu là vì một gốc cây
linh dược ngàn năm, nhưng mà cây linh dược thì cuối cùng cũng đã hủy
diệt rồi, hai người chúng ta không ai có được gì cả.

Ngô Mẫn Đức trầm giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận