Tam Thái Tử

Quân đoàn bất tử của Lý Lân đã xuất chiến với khí thế ngút trời. Cuộc đại
chiến diễn ra trong hoàn cảnh Hỗn Loạn lĩnh vừa mới có được sự yên bình, nay khói lửa binh đao lại bắt đầu dấy lên. Đến thời điểm này thì Châu
Thiên Bảo mới phát hiện ra một điều, đó là Hỗn Loạn lĩnh thiếu một thống soái có tài dùng binh, bản thân y vốn chỉ là một quân sư, việc lãnh
binh tác chiến không phải là sở trường cửa y.

Châu Thiên Bảo liền tức tốc đi tìm Lý Lân, ép Lý Lân ra khỏi nơi bế
quan. Nhưng Lý Lân cũng không có biện pháp nào cho việc này cả, cả phủ
lĩnh chủ chỉ có mỗi mình y là có kinh nghiệm tác chiến, nhưng trên thực
tế thì kinh nghiệm đó là không nhiều.

Trong lúc Lý Lân chuẩn bị căng óc ra mà chỉ huy quân đoàn bất tử thì một nhóm người từ Thần Ma học viện đến, hơn nữa họ còn đem đến một lượng
lớn nhân tài và người dẫn đường cho nhóm người đó chính là công chúa
Thanh Vi và Lâm Vãn Tình, họ còn đem cả thư tín thân bút của phó viện
trưởng Gia Cát Thừa Phong đến nữa.

Công chúa Thanh Vi trầm giọng nói :

- Lý Lân, Gia Cát viện trưởng đã đồng ý kiến lập một phân nhánh của Thần Ma học viện tại Hỗn Loạn lĩnh này, đây là những học viên được điều đến
đây. Gia Cát viện trưởng biết đệ muốn kiến lập đế triều nên đã đặc cách
phái đến những học viên văn sĩ và binh gia cho đệ. Không những vậy mà
viện trưởng còn phái cả phó viện trưởng binh gia đến đây nữa.

- Phó viện trưởng binh gia? Thần Ma học viện có binh gia sao?

Trong trí nhớ của Lý Lân thì Thần Ma học viện là nơi đào tạo võ giả, y chưa hề nghe đến có những loại hình đào tạo khác.

Công chúa Thanh Vi nói :

- Dĩ nhiên là có, có điều binh gia là một bộ phận bí mật, không công
khai với bên ngoài, và các binh gia cũng cực kì ít, cả Thần Ma học viện
cũng chỉ có vài chục người mà thôi. Gia Cát viện trưởng có thể nói là
rất đặc cách mới phái đến một phần ba trong số họ đến đây đấy.

- Một phần ba? Mau dẫn đệ đi gặp họ đi.

Lý Lân vô cùng mừng rỡ, dẫn theo Châu Thiên Bảo đi đến khu nghỉ chân
trong phủ lĩnh chủ, chưa đến nơi thì đã nghe thấy trong vườn có rất
nhiều tiếng thảo luận.


- Hỗn Loạn lĩnh và Thiên Cương lĩnh khai chiến rồi, có đến ngàn vạn đại
quân trên chiến trường, đây thật là cơ hội để binh gia chúng ta thể hiện bản lĩnh, cũng là cơ hội khôi phục vinh quang của thời thượng cổ.

Đây là tiếng của một thanh niên, giọng y lộ rõ một sự hưng phấn và kì vọng.

Một thanh niên khác nói :

- Hình thức của cuộc chiến tại Hỗn Loạn lĩnh này không mấy lạc quan, từ
góc độ tác chiến mà nhìn thì Hỗn Loạn lĩnh đang ở thế hạ phong.

Người thanh niên nói ban đầu thì lại rất tự tin nói :

- Không phải lo ngại, chiến tranh phải đợi đến thời khắc cuối cùng thì
mới biết được kết quả. Hiện nay Hỗn Loạn lĩnh đã có những binh gia như
chúng ta trợ giúp, tuy không thể nói là sẽ nhanh chóng thắng lợi, nhưng
cản bước kẻ địch và tích lũy lực lượng chờ thời cơ phản kích là điều có
thể làm được.

Lý Lân vào mọi người đã đến nơi, tất cả bọn họ đều quay sang nhìn mọi
người. Bọn họ tổng cộng có mười hai người, hai lão giả và mười thanh
niên.

Trong hai lão giả kia thì một người đang ngồi ngay ngắn, tóc tuy là có
chút bạc nhưng tư thế ngồi của lão rất thẳng, làm cho người ta có cảm
giác như là một ngọn núi bất di bất dịch vậy. Lão giả còn lại thì cung
kính đứng sau lưng, tuy tuổi tác xem chừng đã rất cao rồi, nhưng nhất cử nhất động của lão đều toát ra một vẻ nghiêm chỉnh chỉ có nơi những quân nhân.

Lý Lân cung kính hành lễ :

- Kính chào Trần viện trưởng!

- Ngươi là lĩnh chủ hiện nay của Hỗn Loạn lĩnh, Lý Lân?

Binh gia Trần phó viện trưởng nói, giọng lão to như tiếng chuông đồng,
trong giọng nói tràn đầy khí chất quyết đoán của một người quân nhân đã
từng trải qua vô số những trận chiến sống còn.

Lý Lân lại cung kính hành lễ nói :


- Vãn bối chính là Lý Lân, Trần viện trưởng và các vị sư huynh đến đây
thật là vinh hạnh cho vãn bối. Hiện tại trận chiến giữa Thiên Cương lĩnh và Hỗn Loạn lĩnh sắp diễn ra, kính xin các vị vui vòng chỉ giáo.

Thái độ cung kính của Lý Lân làm Trần viện trưởng vô cùng hài lòng.

Trần viện trưởng đi thẳng vào vấn đề :

- Lĩnh chủ đại nhân, binh gia chúng tôi vốn không dễ dàng theo hầu một
chủ nhân nào cả, nhưng nếu đã quyết định được chủ nhân thì chúng tôi sẽ
thề chết không hối hận. Chúng tôi là do Gia Cát viện trưởng giới thiệu
đến, trước mắt không phải là người của Hỗn Loạn lĩnh, cho nên chúng tôi
đến đây cũng chỉ với ý định trợ giúp mà thôi.

Lý Lân gật gật đầu, giọng thành khẩn nói :

- Đây là điều tất nhiên, các vị đi hay ở là tùy tâm, vãn bối không nửa
lời oán trách. Nhưng nếu các vị thật sự muốn gia nhập phủ lĩnh chủ thì
Lý Lân sẽ trải thảm mà đón mời.

Trần viện trưởng mỉm cười nói :

- Nếu vậy thì lão phu xin cảm tạ trước tấm lòng của lĩnh chủ đại nhân.

Lý Lân có chút khẩn trương hỏi :

- Trần viện trưởng khách sáo rồi, không biết khi nào thì các vị bắt đầu trợ giúp?

Trần viện trưởng trầm giọng nói :

- Không gấp, Thiên Cương lĩnh tuy là thế thực lớn mạnh, nhưng bọn chúng
không khó đối phó, quân đoàn bất tử dù sao cũng là quân đội, còn phía
Thiên Cương lĩnh chỉ là đám cao thủ ô hợp tụ tập lại mà thôi.

Châu Thiên Bảo cũng nói :

- Trần viện trưởng, lực lượng của Thiên Cương lĩnh không thể cho là ô

hợp được, dẫu sao khi các võ giả cường đạiđạt đến trình độ nhất định thì cũng đã đủ sức bao quát toàn bộ cục diện của cuộc chiến rồi.

Trần viện trưởng lắc đầu, nhìn về hướng Châu Thiên Bảo với một ánh mắt khó hiểu.

- Ngươi là mưu sĩ?

Châu Thiên Bảo sửng sốt, gật gật đầu.

Trần viện trưởng trầm giọng hỏi :

- Của gia tộc nào?

Châu Thiên Bảo nghiêm trang nói :

- Vãn bối là con cháu Châu gia.

- Vũ Vương Lâm Châu, tứ đại mưu sĩ gia tộc, Vũ gia đã biến mất sau khi
đại Chu sụp đổ, Vương gia thì đã di cư sang tận Tây Vực, chỉ còn Lâm
Châu hai nhà là còn có người kế thừa. Có ngươi tương trợ thì cũng chẳng
trách được tại sao Lý Lân lại quật khởi nhanh đến như vậy.

Trần viện trưởng hiển nhiên là đã ngộ nhận là sự quật khởi của Lý Lân chủ yếu do sự giúp đỡ của Châu Thiên Bảo.

Châu Thiên Bảo gượng cười nói :

- Sự quật khởi của lĩnh chủ đại nhân thật không có liên quan gì đến vãn
bối cả, khi vãn bối đến đây thì phủ lĩnh chủ đã được thành lập rồi.

Nếu như thật là do y làm thì khi nghe được một tiền bối đức cao vọng
trọng như vậy khen ngợi, y nhất định sẽ rất đắc ý. Chỉ tiếc là mọi
chuyện thật không hề có chút liên quan nào đến y.

Trần viện trưởng quay sang nhìn Lý Lân, giọng bình tĩnh nói :

- Nếu vậy thì ta thật rất có hứng thú về phủ lĩnh chủ. Có điều là lão
phu đã già, không thích hợp lãnh binh tác chiến nữa. Ta có ba người đệ
tử, đại đệ tử thì học về binh pháp vương đạo, nhị đệ tử học về binh pháp quỷ đạo. Hai đệ tử này đã xuất sư nhiều năm, hiện không còn ở bên cạnh
ta. Hiện tại chỉ có đệ tử thứ ba là còn ở đây, hắn đã học hết tất cả
những binh pháp sách lược của ta, ngay cả ta cũng không thể nào áp chế
được hắn trong những cuộc biện bạch. Duy chỉ có một điều là hắn không có kinh nghiệm tác chiến, tất cả những gì hắn có chỉ là bàn binh trên giấy mà thôi.

Lý Lân tỏ ra khó hiểu hỏi :

- Ý của Trần viện trưởng là như thế nào? Ngài muốn vãn bối chọn ra một người trong số ba người họ?


Trần viện trưởng trầm giọng nói :

- Không sai, lão phu lần này đến là để khảo sát tình hình về Hỗn Loạn
lĩnh, tiện việc kiến lập phân nhánh sau này của Thần Ma học viện. Còn
việc chiến tranh là của các ngài, lão phu sẽ không tham dự vào.

Trần viện trưởng lại nói tiếp :

- Vương đạo và quỷ đạo đều là chính đạo, bất kể là ngài chọn lựa ai thì trận chiến này đều có cơ hội thắng lợi.

Châu Thiên Bảo nhìn lão, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc.

- Vậy vãn bối xin chọn người đệ tử thứ ba!

Lời cũa Lý Lân làm tất cả mọi người đều sửng sốt, Châu Thiên Bảo liền vội vàng mở miệng nói :

- Lý Lân, ngươi có nhầm không vậy? Đệ tử thứ ba của Trần viện trưởng
không có kinh nghiệm tác chiến, cho dù là có học được nhiều binh pháp
hơn nữa thì cũng chỉ là lý thuyết suông. Theo ta thì ngươi nên chọn đại
đệ tử hoặc là nhị đệ tử đi, có được bất kì người nào trong số họ thì
chúng ta cũng sẽ chiến thắng.

Lý Lân lắc đầu nói :

- Ngươi nói không sai, cho dù là đại đệ tử hay nhị đệ tử của Trần viện
trưởng thì cũng đều có thể đem đến thắng lợi và giải trừ nguy cơ cho
chúng ta. Nhưng chỉ bảo vệ Hỗn Loạn lĩnh đơn giản như vậy thì thật không phải là ý của ta, ta muốn kiến lập đế triều, một đế triều thuộc về ta,
Hỗn Loạn lĩnh chỉ là một trong số đó, không phải là quan trọng nhất. Tam đệ tử của Trần viện trưởng đã có được chân truyền của ngài, tiềm lực
của y nhất định cao hơn cả hai vị đệ tử kia. Hỗn Loạn lĩnh vốn quật khởi trong một tình huống đặc thù thì nên có cách tuyển chọn nhân tài một
cách đặc thù, cho dù là lần này có trả một cái giá đắt đến thế nào thì
ta cũng sẽ chấp nhận.

Lời nói của Lý Lân là vô cùng có khí phách, những người khác tạm thời
không nói đến, nhưng mười học viên đứng sau lưng Trần viện trưởng thì
đều tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.

Trần viện trưởng trầm giọng nói :

- Lĩnh chủ đại nhân, trước khi đến đây lão phu đã thu thập rất nhiều
thông tin về ngài, tài thống lĩnh binh mã của người có thể nói là vô
cùng xuất chúng, đến cả lão phu cũng tự cho là không bằng. Chỉ cần ngài
chịu ra tay thì một Thiên Cương lĩnh nhỏ nhoi kia có là gì chứ. Nhưng
tại sao bây giờ ngài lại lâm vào tình cảnh này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận