Tam Thái Tử

Lý Lân nói.

- Ngoại giới sao? Có thế lực lớn nào đó đã thèm nhỏ dãi với Hỗn Loạn lĩnh rồi ư?

Chu Thiên Bảo biến sắc, khẽ hỏi.

Lý Lân gật đầu, nói:

- Vừa rồi có tin tức của Bích Lạc hoàng triều, một trong tam đại siêu
cấp hoàng triều, Cửu U hoàng triều đã gia tăng binh lực biên giới.
Truyền thừa của bọn họ sâu không lường được, bọn họ nếu động thủ, hẳn sẽ có nắm chắc rất lớn, nếu chúng ta khai chiến với tam đại Thiên tông,
hẳn sẽ tiện nghi cho người ngoài.

Chu Thiên Bảo gật đầu nói:

- Hiện tại quân đoàn bất tử xây dựng rất thuận lợi, tất cả các tướng
lĩnh đều quy thuận, nhưng mà nhân tuyển cho quân đoàn trưởng thì hơi
thiếu, dù sao kẻ có thể thống soái được trăm ngàn đại quân thực là quá
ít.

Lý Lân gật đầu, nhất là vị thống soái của quân đoàn bất tử lúc trước là tên quân thần biến thái Hàn Tín, nếu đổi lại là kẻ khác thì khó có thể
khiến kẻ dưới phục tùng được.

- Vậy có thể để bọn họ tự tuyển lấy thống soái trong quân đoàn hay
không, bởi không phải ai cũng là người trời sinh có năng lực làm thống
soái, nhưng trong trăm vạn người biết đâu lại có một.

Lý Lân nói.

- Để họ tự chọn sao? Chỉ sợ là không dễ thế đâu!

Chu Thiên Bảo nhíu mày, trầm giọng nói, ngàn vạn người không hề có chút
tư liệu nào, mà muốn tìm ra một kẻ như thế thì có khác nào mò kim đáy bể đâu.

- Không có gì khó cả, ta đã cho người bắt tay vào luyện chế sa bàn rồi,
một khi luyện chế thành công, có thể mở rộng toàn bộ quân đoàn, mở một

cuộc so tài, kẻ nào chiến thắng chính là thống soái của quân đoàn bất
tử.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Mô phỏng sa bàn, chính là bí bảo thời điểm ngươi đại chiến với thống soái ngoại vực, nhậm chức thống soái Hỗn Loạn lĩnh sao?

Chu Thiên Bảo hiển nhiên đã nghe qua đoạn sự tích này của Lý Lân

Lý Lân gật đầu.

- Vậy cũng tốt! Trước mắt việc kiến thiết tân quân đoàn cũng có chút
thuận lợi, dân cư Hỗn Loạn lĩnh đông đúc, kẻ có thiên phú lại vô số, có
tài nguyên sung túc, lại có huyết mạch thần thú thượng cổ thay đổi cơ
thể, đám tân quân hẳn có thể lấy hai chữ khủng bố ra để hình dung.

Chu Thiên Bảo hưng phấn nói.

- Ta cũng thực chờ mong thành quả của tân quân đoàn.

Sau khi thu vào các linh thạch khoáng mạch của tam đại thiên tông, toàn
bộ Hỗn Loạn lĩnh liền bình thường trở lại, chỉ có đám người tam đại
Thiên tông có chút khó chịu, bởi dù sao thì phủ lĩnh chủ cũng quá cường
thế rồi, hiện tại đến các thế lực nhất lưu cũng cảm thấy có chút khó
chơi.

Sự sợ hãi của tam đại Thiên tông cũng không kéo dài quá lâu, bởi hai vị
cường giả Thần cấp trở vể đã giúp cho tam đại Thiên tông đại chấn tinh
thần, vốn đang cụp đuôi lại trở thành bộ dạng bệ vệ kiêu ngạo.

Đáng tiếc, kết quả khiến cho bọn họ thất vọng, hai vị cường giả Thần cấp đối với chuyện tình tông môn chẳng có chút hứng thú nào, chỉ cần biết
tông môn không có tổn thất liền chẳng quản nữa. Dù sao sự cường thế của
Lý Lân là nhắm vào những thế lực dưới Thiên tông, kết quả này bọn họ
cũng nghĩ tới rồi. Thậm chí bọn họ còn cho rằng tổn thất của Thiên tông
còn phải lớn hơn nữa cơ.


- Tổ phụ, xin hãy ra tay, Lý Lân thật là quá đáng, sớm muộn gì cũng có
ngày chuyển mục tiêu sang đám thế lực như Thiên tông chúng ta.

Tông chủ Nguyên Thiên Tông lên tiếng.

- Được rồi, chuyện này chúng ta hiểu, chỉ là chúng ta tạm thời không thể ra tay.

Vị Thần cấp của Nguyên Thiên tông hờ hững nói.

- Tổ phụ, vì sao vậy? Các người không phải là không bị sự hạn chế của Thần cấp hay sao?

Tông chủ Nguyên Thiên tông trầm giọng hỏi.

- Lúc trước không bị hạn chế, bởi vì thọ nguyên của chúng ta đã gần hết
rồi, cho dù là sống thì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. Nhưng giờ
thì khác, Lý Lân có được năng lực bù lại sinh mệnh lực, chúng ta chỉ cần có thể đạt được sinh cơ một lần nữa, sợ là chúng ta phải đi ngay lập
tức, giờ mà xuất thủ thì có thể…

- Được rồi, không nên nói nữa, không ra tay thì thôi không ra tay, các
người thật là một đám phế vật, đối phương thậm chí còn chưa có một tên
bán Thần cấp nào mà đã khiến cho các người chật vật thế rồi, theo lão
phu, kẻ không có bản lĩnh thì bị diệt môn cũng đáng thôi.

Lãnh Đại Vi lạnh giọng nói.

Tông chủ tam đại Thiên tông thần sắc cứng đờ, hai vị lão tổ Thần cấp
thật đúng là đủ lãnh khốc thật, sau khi đạt được hy vọng sống tiếp thì
thái độ của hai người cũng khác trước luôn.

- Được rồi, các người lui ra đi, chúng ta còn muốn đi tìm tài liệu nữa, không có thời gian để xử lý mấy cái chuyện nhỏ nhặt này.

Nói xong hai vị Thần cấp lắc mình một cái, biến mất vào hư không, chỉ để lại ba vị tông chủ của tam đại Thiên tông đưa mắt nhìn nhau.


Ba người chỉ có thể cười gượng, bất đắc dĩ quay về sơn môn. Trong một
ngày này, ba vị tông chủ cùng hạ mệnh lệnh, để cho các thế lực phụ thuộc Thiên tông không cãi lời của phủ lĩnh chủ, thậm chí tam đại Thiên tông
còn tự chọc huyết mình, xuất ra mấy mỏ tinh thạch mạch khoáng chất lượng thượng thừa cho phủ lĩnh chủ nữa.

Biến cố đột ngột này chẳng những khiến cho Lý Lân không hiểu, ngay cả
Chu Thiên Bảo cũng ngạc nhiên không thôi. Tình huống nào rồi mà ác lang
ăn thịt người không nhả xương lại biến thành con cừu ngoan hiền rồi.

Tam đại Thiên tông thỏa hiệp khiến cho uy vọng của phủ lĩnh chủ nhất
thời đẩy cao, đám thế lực nhất lưu nhị lưu thì nơm nớp lo sợ, những thế
lực tàng tư tinh thạch khoáng mạch cuối cùng sau một khoảng thời gian
cũng buông bỏ cho mạch khoáng, để lấy lòng phủ lĩnh chủ. Dù sao thì đại
thế đã thành rồi, kẻ nào phản kháng chỉ còn có một kết cục bi thảm mà
thôi.

Thế nên, phủ lĩnh chủ cũng có đi có lại, yêu cầu các thế lực lớn phải ra cao thủ gia nhập vào đơn vị chiến đấu đặc biệt của Hỗn Loạn lĩnh, dốc
sức cho phủ lĩnh chủ sẽ được cung cấp tinh thạch. Phủ lĩnh chủ cho ra
điều kiện mê người như thế, các thế lực lớn chỉ cần cho ra một nửa cao
thủ là đã đủ để đạt được tinh thạch vận hành cả sơn môn rồi. Nhưng điều
kiện này lúc đầu bọn họ cũng không có đồng ý, chỉ sau khi cân nhắc kỹ
càng mới quyết định, phái cao thủ gia nhập vào phủ lĩnh chủ. So với việc dốc sức vì phủ lĩnh chủ, thì việc kiếm được tinh thạch sung túc khôi
phục nguyên khí tông môn càng thêm trọng yếu hơn.

Thủ đoạn phủ lĩnh chủ vừa ra, chẳng những nắm được bảy thành tinh thạch mạch khoáng của Hỗn Loạn lĩnh, lại còn áp đảo tất cả các tông môn khác, hơn nữa còn tập trung được lực lượng các đại tông phái để làm lớn mạnh
phủ lĩnh chủ.

Đương nhiên, thực lực cường đại nhưng lại thiếu thốn nhân tài, thế nên
Lý Lân muốn thành lập một học viện thuộc dạng bồi dưỡng nhân tài ở Hỗn
Loạn lĩnh, ý kiến này rất được Chu Thiên Bảo tán thành. Đương nhiên đây
chỉ là kế lâu dài, chứ không thể giải quyết ngay lập tức tình trạng
thiếu nhân tài nơi đây.

Cuối cùng, Lý Lân nghĩ tới Thần Ma học viện, trong học viện có rất nhiều thanh niên tài tuấn của các thế lực lớn tới học tập, nhưng đám tán tu
còn nhiều hơn, những người đó chưa chắc đã mạnh trên con đường võ đạo,
nhưng lại có được sự bồi dưỡng của Thần Ma học viện thì thực lực phải
hơn hẳn đám tán tu bình thường. Mà trải qua học tập một hệ thống kiến
thức võ đạo thì không thành cao thủ, cũng đủ tư cách để làm giáo thụ võ
đạo rồi.

- Chuyện này cứ giao cho chúng ta, dù sao chúng ta cũng cần phải quay về Thiên Đế thành để xử lý chút chuyện riêng.


Trưởng công chúa khẽ nói, Lâm Vãn Tình cũng gật đầu, hiển nhiên hai nàng cũng quyết định đi cùng nhau từ trươc.

- Ta không đi, ta muốn ở lại Vô Cực thành, Lý Lân lúc trước đã đáp ứng
cho ta quản lý một tòa thành thị rồi nha, Yển thành quá nhỏ, không bằng
để cho ta làm thành chủ ở Vô Cực thành đi.

Lạc Khuynh Thành tiến tới bên người Lý Lân, giọng nũng nịu nói.

Vốn tưởng rằng Lý Lân sẽ không dễ dàng gì mà đồng ý, vì dù sao Vô Cực
thành mặc dù đã hợp nhất, nhưng lại thiếu khuyết văn hóa với nội tình,
nhiều chỗ đều tản ra khí tức của nhà giàu mới nổi. Nhưng với thân phận
là đại thành đệ nhất Hỗn Loạn lĩnh thì không thể nghi ngờ, thành thị có
thể so được với Vô Cực thành trong toàn bộ lãnh thổ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng Lý Lân lại đồng ý chuyện này, loại thẳng thắn này khiến cho người
đưa ra yêu cầu là Lạc Khuynh Thành phải ngây ngẩn cả người.

- Này, ngươi cứ đồng ý dễ dàng như thế rồi á? Nơi này là Vô Cực thành nha, không phải là thành thị nhỏ như Yển thành đâu.

Lạc Khuynh Thành bất mãn nói.

Lý Lân đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nàng ta, nói:

- Đây không phải là yêu cầu của ngươi sao? Đáp ứng rồi mà còn không vui nữa.

Lời của Lý Lân khiến cho Lạc Khuynh Thành không biết phải nói gì, Lý Lân đáp ứng nàng khiến nàng hứng phấn vô cùng, nhưng vốn tưởng phải tranh
đoạt thì mới có thể chiếm được, chứ sao lại dễ dàng như thế, điều này
khiến cho Lạc Khuynh Thành có chút thất vọng.

- Ta muốn ở lại quản lý Vô Cực thành với Khuynh Thành!

Lý Yên Nhiên lạnh lùng nói, tính tình nàng bây giờ tốt hơn lúc trước khá nhiều. Đương nhiên, tốt hơn so với nàng khi xưa, còn so với người khác
thì nàng ta vẫn lạnh như băng, trừ Lạc Khuynh Thành ra, chưa có ai được thấy nụ cười của nàng.

- Ta cũng muốn quay về!

Tần Tuyết Linh hâm mộ nói.

- Chỉ sợ bây giờ còn chưa được, hai tên cao thủ Thần cấp của Thiên tông còn cần ngươi chấn nhiếp.

Lý Lân mỉm cười, cự tuyệt nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận