Tam Thái Tử

Đang đi tới, Lý Lân đột nhiên tinh thần chấn động, sau đó nhìn sang hướng bên cạnh.

- Làm sao vậy?

Lạc Khuynh Thành đi theo bên người Lý Lân, đối với phản ứng của Lý Lân tự nhiên nhìn thấy đầu tiên.

- Chúng ta đi, Tân Sửu, ngươi mang theo nàng!

Lý Lân xoay người, đổi hướng.

Đối với việc mười mấy người Lý Lân đột nhiên đổi hướng, mọi người đi phía trước đều cau mày.

- Người kia là ai vậy?

Phó tông chủ Thần Thiên Tông trầm giọng hỏi.

- Hắn là Lý Lân, đứng đầu bảng săn giết của vạn tộc thượng cổ , chủ nhân hiện tại của Yển thành!

Viên Thủ Thành nhìn thấy Lý Lân mang theo Lạc Khuynh Thành mà đi, trên
mặt hiện lên một chút kinh ngạc. Nhưng khi nhìn thấy Tam muội nhà mình
còn yên phận đi theo trong đội ngũ của Trấn Thiên Tông, vẻ khẩn trương
trên mặt liền thu lại.

- Lý Lân? Tiểu tử này sẽ không phải là sợ chết rồi chứ?

Phó tông chủ Thần Thiên Tông khinh thường nói.

- Ai biết được! Lý Lân, con người này ta nhìn không thấu, hơn nữa hắn
tiến vào là vì tìm người, cũng không cùng mục đích với chúng ta.

Viên Thủ Thành nói, hắn cũng không giải thích về hành động của Lý Lân,
nhưng mọi người đối với thái độ của hắn đã hiểu rồi. Dù sao Lý Lân chính là tiểu tử mới đến, cho dù ở Hỗn Loạn lĩnh có chút uy danh nhưng tại
đây trong mắt cao thủ nửa bước Thần cấp, cũng bất quá là một tiểu bối
kiêu ngạo mà thôi.

- Không cần để ý đến hắn! Trước hết giải quyết chuyện cao thủ vạn tộc khiêu khích nhân tộc lần này.


Trên mặt phó tông chủ Thần Thiên Tônghiện lên sát khí dày đặc. Chuyện
của Ngọc Thần Tông đã làm cho Thần Thiên Tông rất mất mặt. Nếu không
Thần Thiên Tông cũng không phái ra bốn vị cao thủ nửa bước Thần cấp bao
gồm cả phó tông chủ ở bên trong.

Sau một khắc đồng hồ, không đầy trăm dặm phía trước chính là sơn môn của Ngọc Thần Tông rồi, cũng là mục tiêu của mọi người trong chuyến này.
Chỉ là ở đây cũng không có khí tức của vạn tộc thượng cổ, giống như vạn
tộc thượng cổ đã hoàn toàn rời khỏi khu vực này vậy. Lúc này ở trước mặt mọi người là một tòa thành trấn bình thường, cũng giống như những nơi
đã đi qua, thành trì bị hủy diệt, huyết sát khí tận trời, bên trong
thành thị có một gò đất mai táng thi thể cực kỳ bắt mắt.

Mọi người ai cũng không để ý, dù sao những thành thị bị hủy diệt lúc
trước cùng tòa thành thị phía dưới không có gì bất đồng. Đi xuống xem
xét chẳng qua là lãng phí thời gian mà thôi. Hiện tại Ngọc Thần Tông
đang ở trước mặt, thần thức mọi người đều tập trung về phía Ngọc Thần
Tông, sự chú ý đối với thành thị ở trước mặt giảm đi rất nhiều.

Ngay khi mọi người vừa tiến đến trong nháy mắt, một cỗ khí thế kinh
khủng từ phía dưới vọt lên, xông thẳng đến người dẫn đầu là phó tông chủ Thần Thiên Tông.

- Không tốt, có mai phục!

Mọi người đại loạn, phó tông chủ Thần Thiên Tông lại càng tập trung toàn lực chống đỡ một kích này.

Biến cố đột ngột làm cho mọi người quá sợ hãi, phó tông chủ Thần Thiên
Tôngđứng mũi chịu sào, đòn công kích bất ngờ này bao hàm lực lượng của
mấy võ giả nửa bước Thần cấp, cho dù là phó tông chủ Thần Thiên Tông
kiệt lực chống cự, vẫn bị lực lượng này đánh nát phòng ngự, đánh thẳng
lên người y.

Một tiếng ầm vang, hơn phân nửa thân hình của phó tông chủ Thần Thiên
Tông bị phá vỡ, thậm chí đầu cũng bị đánh nát một nửa. Thời khắc cuối
cùng, phó tông chủ Thần Thiên Tông tránh né được đòn công kích trí mạng, thần hồn bao vây nửa cái đầu cùng với thân thể vỡ vụn điên cuồng lùi về phía sau.

- Giết!


Vô số tiếng hét hò từ phía dưới vọt lên. Sát khí khôn cùng khiến cho mọi người phía trên sắc mặt đại biến.

Chỉ thấy phía dưới một đám quái vật tỏa ra sát khí nồng nặc từ những
kiến trúc đổ nát lao ra, cầm đầu sáu tên quái vật đầu hổ, thân người tỏa ra khí thế không kém gì cao thủ nửa bước Thần cấp của Nhân tộc.

- Kiệt kiệt! Nhân tộc lại đến để chịu chết nhiều như vậy, sáu huynh đệ Hổ tộc chúng ta lại được thống khoái một phen rồi!

Sáu tên cao thủ nửa bước Thần cấp của Hổ tộc kiệt kiệt cười quái dị nói.

- Không tốt, đối phương lại có nhiều cao thủ nửa bước Thần cấp như vậy.

Mọi người sắc mặc đại biến, nhìn những quái vật thực lực cường đại từ
dưới đất hoặc là từ góc tối âm u phía dưới đi ra, sắc mặt mọi người càng thêm ngưng trọng.

Phó tông chủ Thần Thiên Tông ở phía xa trùng tu lại thân thể, nhưng
ngưng tụ thân thể tiêu hao cực nhiều tinh nguyên của y, bởi vậy thoạt
nhìn sắc mặt trắng bệch, nguyên khí đại thương, sức chiến đấu hao tổn
nhiều.

- Hổ tộc vậy mà xuất động tới sáu cao thủ cấp Bán Thần, xem ra các ngươi đã sớm có mưu tính!

Phó tông chủ Thần Thiên Tông sắc mặt vô cùng khó coi, nói. Vừa rồi thiếu chút nữa y đã bị giết chết, dù vậy hiện tại y cũng đã mất đi hơn phân
nửa sức chiến đấu, vốn bên Nhân tộc có ưu thế hơn đối phương một cao thủ cấp Bán Thần nhưng bây giờ đã bị phá vỡ.

- Ha ha, không sai. Nhân tộc các ngươi càn quét nơi hạ xuống của hai vạn tộc thượng cổ chúng ta, là vương tộc của vạn tộc thượng cổ, Hổ tộc
chúng ta tự nhiên sẽ không ngồi yên không hỏi đến. Lúc trước chẳng qua
là món khai vị mà thôi, cao thủ Nhân tộc các ngươi bị hấp dẫn đến đây
mới được coi là một mâm thức ăn ngon.

Một trong sáu tên cao thủ cấp Bán Thần của Hổ tộc trầm giọng nói.

- Hừ, coi như các ngươi đánh lén bản tôn thành công, nhưng chúng ta còn
có sáu vị cao thủ cấp Bán Thần, thực lực cũng không kém hơn các ngươi.


Phó tông chủ Nguyên Thiên Tông trầm giọng nói.

- Ha ha, đồng cấp chiến đấu, thân thể Nhân loại yếu đuối làm sao có thể
so sánh với Hổ tộc chúng ta. Huống chi sáu huynh đệ chúng ta chính là
anh em ruột, tâm ý tương thông, sức chiến đấu lại càng vượt xa cao thủ
đồng cấp. Cho nên đả thương nặng ngươi, chúng ta coi như đã chiến thắng.

Cao thủ thứ hai của Hổ tộc kiêu ngạo nói.

- Không sai, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi. Không cần nghĩ
tới viện quân. Ở khu vực này có cấm chế do lão tổ của tộc ta bố trí. Cao thủ Thần cấp cao thủ của Nhân tộc các ngươi trong khoảng thời gian ngắn không thể tra xét đến nơi đây, các ngươi có thể đi chết được rồi.

Tên cao thủ thứ ba của Hổ tộc lãnh khốc nói.

- Lần này huynh đệ chúng ta lại mang đến ba ngàn cao thủ Tôn cấp, cho dù chỉ là so sánh số lượng chiến lực, các ngươi cũng không là đối thủ,
vĩnh viễn không thể so sánh với chúng ta, cho nên các ngươi trốn không
thoát đâu.

Cao thủ thứ tư của Hổ tộc nói.

Lời nói của cao thủ Hổ tộc thứ tư làm cho sắc mặt cao thủ Nhân tộc càng thêm khó coi.

- Giết, không thể buông xuôi!

Phó tông chủ Thần Thiên Tông cực kỳ quả quyết, hiểu được lời nói của đối phương đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí quân mình. Hiện tại chỉ có ra tay trước mới có một tia hy vọng chiến thắng.

- Giết!

Sát khí lãnh khốc, đột nhiên bùng nổ, hơn hai nghìn cao thủ Võ Tôn Nhân
loại đấu với ba nghìn cao thủ vạn tộc thượng cổ, khí thế khủng bố chấn
động toàn bộ khu vực Ngọc Thần Tông. Nếu không phải có cấm chế của lão
tổ Hổ tộc, chỉ sợ cỗ khí thế này sớm đã quét ngang tứ phương, khiến cho
toàn bộ Hỗn Loạn lĩnh chấn động.

Ở một phương hướng khác, Lý Lân đột nhiên dừng bước lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía sau.

- Chủ nhân, cao thủ Hổ tộcđang đối chiến với người của Thần Thiên Tông.

Thành chủ Yển thành Tân Sửu trầm giọng nói.


- Xem ra bọn họ đã trúng mai phục của Hổ tộc!

Lý Lân thần sắc ngưng trọng, thần thức tuy rằng không thể nhìn tới chiến trường bên kia, nhưng có thể cảm nhận được cả khu vực này cực kỳ hỗn
loạn, thậm chí cách xa như thế vẫn có thể nghe được thanh âm tự bạo.

- Chủ nhân, chúng ta làm sao bây giờ? Có trở về trợ giúp bọn họ không?

Tân Sửu thấp giọng hỏi.

- Lấy thực lực của chúng ta, đi về cũng chỉ là lấy bánh bao thịt ném chó, có đi không có về. Đi, chúng ta tiếp tục đi tới!

Lý Lân hiểu được có thể có thanh thế như vậy, tuyệt đối không phải chỉ
mười mấy người là có thể thay đổi chiến trường, huống chi trong đoàn
người mình Tân Sửu thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Võ Tôn lục phẩm đỉnh
phong, ở trong chiến trường có cao thủ cấp Bán Thần tham dự chẳng qua là một con kiến hơi lớn mà thôi. Cho dù bọn họ người người hung hãn không
sợ chết cũng không thể thay đổi chiến cuộc.

- Lý Lân, chẳng lẽ lúc trước ngươi biết Hổ tộc muốn mai phục cao thủ Thần Thiên Tông sao?

Lạc Khuynh Thành nghi ngờ hỏi. Dù sao Lý Lân rời đi rất đột ngột, hơn
nữa vừa ly khai, đoàn người Thần Thiên Tông liền bị mai phục, thật sự
quá là trùng hợp đi.

- Điều này sao có thể, ta cũng không phải Thiên Cơ Sư, cũng không phải
tên biến thái Viên Thủ Thành có thể nhìn thấy tương lai người khác. Ta
sở dĩ rời khỏi đội ngũ không phải bởi vì ta biết phía trước có mai phục, mà là ta cảm ứng được một tia khí thế quen thuộc, bằng vào cỗ khí tức
này ta có thể tìm được ta người muốn tìm.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Người ngươi muốn tìm? Tiểu cô nương Thiết gia kia?

Lạc Khuynh Thành lúc trước đã nghe Lý Lân nhắc tới. Chỉ là đối với tiểu
cô nương tên là Dao Cơ này, Lạc Khuynh Thành cũng không rõ lắm nàng ta
có địa vị thế nào trong lòng Lý Lân.

- Đúng vậy, nàng là người thân nhất của ta, bất luận như thế nào ta nhất định phải tìm được nàng.

Lý Lân cực kỳ kiên định. Mặc dù nơi này đã tràn ngập hung hiểm không
lường được, hơn nữa bản thân của hắn lại càng là cái gai trong mắt vạn
tộc, nhưng Lý Lân không do dự chút nào mà đến đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận