Tam Thái Tử

- Làm sao bây giờ?

Lạc Khuynh Thành có chút lo lắng, tòa thành thị quỷ dị này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng, cả một thành hoạt tử nhân này đã vượt xa nhận thức của Lạc Khuynh Thành.

- Không có cách nào rồi, thần hồn những người này đã mất, giữ lại cũng chỉ là những con rối không có suy nghĩ. Chỉ có thể hủy diệt toàn bộ.

Lý Lân vẻ mặt nghiêm trọng, rốt cuộc là loại người nào lại làm ra việc như thế này. Tuy tòa thành này ở Hỗn Loạn Lĩnh chỉ có thể coi là tiểu thành trấn, nhưng thực tế, dân cư ít nhất cũng là trăm vạn trở lên. Nhìn quy mô thành trấn, hẳn là có thế lực cấp Võ Tôn tồn tại, nhưng bây giờ, chỗ này đã không còn một ai sống sót, thoạt nhìn vẫn là thành trấn phồn hoa như cũ, nhưng đã sớm thành một tòa tử thành.

- Đợi một chút!

Ngao Vô Không đột nhiên mở miệng ngăn cản.

- Làm sao vậy?

Lạc Khuynh Thành khó hiểu hỏi. Sau khi Lý Lân giết sát thủ của Hắc Nhật, biểu tình của Ngao Vô Không liền trở nên là lạ, hiện tại mở miệng ngăn cản hiển nhiên là có chuyện muốn nói.

- Không nên dính vào chuyện này, chúng ta lập tức rời đi ngay bây giờ đi… Bởi vì….bởi vì nơi này… là….nơi một trong vạn tộc thượng cổ giáng lâm.

Vẻ mặt Ngao Vô Không có chút giãy dụa, hiển nhiên nói ra điều này cũng không dễ dàng.

- Vạn tộc thượng cổ? Là chủng tộc gì?

Mày Lý Lân nhăn lại thật sâu, có chút âm lãnh nói.

- Ám Ảnh tộc, nhánh chủng tộc thuộc hoàng tộc Ảo Ảnh.

Ngao Vô Không trầm giọng nói.

- Ám Ảnh tộc? Chủng tộc tinh thông ám sát?

Lý Lân nghĩ đến sát thủ Hắc Nhật hắn giết lúc trước, trầm giọng hỏi.

Ngao Vô Không liếc nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng hơi do dự gật đầu.

- Có phải trong vạn tộc có ước định không, ngươi có vẻ rất không tình nguyện nói ra?


Lạc Khuynh Thành tò mò hỏi. Lấy sự hiểu biết của nàng đối với Ngao Vô Không, tên sắc long này nổi danh là tùy tiện, không kiêng nể gì, bộ dạng băn khoăn, kiêng kỵ như vậy khiến nàng có chút không quen.

Ngao Vô Không gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, đây là hạn chế tới từ huyết mạch, nếu không phải Lý Lân giết sát thủ Hắc Nhật, cùng vạn tộc thượng cổ có quan hệ nhân quả thật lớn, ta cũng không thể nói ra.

Sắc mặt Ngao Vô Không rất là trầm trọng. Hiển nhiên địa điểm vạn tộc thượng cổ giáng lâm đều là bí ẩn, không thể để người thường biết. Ngay cả tộc trong vạn tộc thượng cổ cũng có hạn chế rất sâu. Nếu không Ngao Vô Không cũng sẽ không nhìn Lý Lân săn giết sát thủ Hắc Nhật, đợi sang thành trấn bên cạnh mới mở miệng.

- Nếu ta không nhìn lầm, vạn tộc thượng cổ cũng đều có thế lực ở Thương Long đại lục, nếu không chuyện lớn như vậy, không có khả năng không có người biết.

Sắc mặt Lý Lân cực kỳ không dễ nhìn, trăm vạn nhân tộc bị người giết kiểu này mà đến bây giờ lại không có một tia tin tức lộ ra.

Ngao Vô Không gật gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với cách nói của Lý Lân.

- Dựa theo cách nói của ngươi. Tòa thành phía trước rất có thể là tổng bộ của tổ chức sát thủ Hắc Nhật!

Lạc Khuynh Thành cực kỳ thông minh, tự nhiên rất rõ ràng tình huống nơi này. Chỉ có tổng bộ của Hắc Nhật mới có thể làm ra loại việc này.

- Nếu là tổng bộ của Hắc Nhật, vì sao toàn bộ người nơi này trở thành con rối? Cho dù là thế lực phụ thuộc tổ chức Hắc Nhật cũng không thể bị luyện chế thành con rối như vậy.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Cách nói của ngươi cũng không hoàn toàn đúng. Tòa trấn nhỏ này là tổng bộ của tổ chức sát thủ Hắc Nhật là không sai, chỉ là tổ chức Hắc Nhật chính là tổ chức sát thủ không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Bởi vậy bọn họ không có khả năng trắng trợn khống chế cả tòa thành. Cho nên hiện tại, sát thủ Hắc Nhật hẳn là đang phân bố ở bốn phía cảnh giới, mà những người bị luyện chế thành con rối là thủ đoạn của Ám Ảnh tộc.

Ngao Vô Không trầm giọng nói.

- Huyết tế!

Lý Lân quan sát nửa ngày, sắc mặt âm trầm cực độ.

Ngao Vô Không trầm mặc không nói, hiển nhiên là chấp nhận sự thật này.

Lạc Khuynh Thành thì hít một hơi, huyết tế trăm vạn nhân tộc, Hắc Nhật thật mất hết nhân tính.

- Sát thủ bên trong Hắc Nhật hẳn là nhân tộc chứ!


Sắc mặt Lý Lân trở nên tỉnh táo chưa từng thấy, hắn nói với Ngao Vô Không, giọng nói kia không ẩn chứa một tia cảm tình nào khiến Ngao Vô Không rùng mình.

Ngao Vô Không cố ý không trả lời, nhưng dưới đôi ngươi không chút tình cảm nào của Lý Lân thì nhanh chóng bại trận, nói:

- Không sai, vạn tộc thượng cổ ở Thương Long đại lục đều có thế lực do nhân tộc tạo thành. Nhưng mà phần lớn nhân tộc cũng không biết chủ nhân sau màn là ai.

Lý Lân gật gật đầu, nói với đám người Lạc Khuynh Thành:

- Các ngươi đi trước, ta sẽ đuổi theo sau.

- Ngươi muốn làm gì?

Lạc Khuynh Thành lo lắng nói.

- Làm chút chuyện nên làm, Ảnh Tử, ngươi bảo vệ tốt bọn họ. Phía trước, e rằng có sát thủ Hắc Nhật mai phục.

Lý Lân trầm giọng nói.

Ảnh Tử nghiêm túc gật đầu. Tuy rằng y không quen nhìn thủ đoạn của vạn tộc thượng cổ, nhưng cũng không vì người ngoài mà ra tay. Hiện tại chức vụ của y là bảo vệ Lạc Khuynh Thành, chỉ cần Lạc Khuynh Thành an toàn, y quản cái nhân tộc khỉ gió gì sẽ bị tiêu diệt ngay sau đó.

Ông!!!!!!!!!!!!!

Khí tức trên người Lý Lân trong nháy mắt đại biến, cả người giống như muốn dung nhập vào trong hư không. Chỉ trong nháy mắt cả người hắn biến mất hoàn toàn, ngay cả Ảnh Tử cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Ta cảm giác Lý Lân không giống lúc trước!

Lạc Khuynh Thành thấp giọng nói.

- Trên người hắn có một loại khí tức có chút quen thuộc.

Ngao Vô Không cũng mở miệng, nhưng cụ thể thì y không nói rõ được.


- Đó là hơi thở chỉ thuộc về sát thủ. Hơn nữa cấp bậc cực cao!

Ảnh Tử trầm giọng nói.

- Sát thủ? Lý Lân ?

Lạc Khuynh Thành không thể tin nói. Phải biết rằng Lý Lân mới bao nhiêu tuổi, thực lực cấp Võ Tôn đã có thể nói là nghịch thiên, vậy mà trên người còn có hơi thở của tuyệt thế sát thủ. Nếu quả thực như lời Ảnh Tử nói, vậy Lý Lân không chỉ là yêu nghiệt nữa, mà là quái vật, quái vật chân chính khiến người khác khó có thể lý giải.

- Không thể nào đâu, tuyệt thế sát thủ không thể nào là trời sinh, Lý Lân…tuổi của Lý Lân vẫn còn quá nhỏ! Chắc là chúng ta cảm giác sai rồi!

Ngao Vô Không lắc đầu, trên mặt tràn đầu vẻ không tin.

Ảnh Tử cũng không nói nhiều, dù sao loại sự tình này ngay cả y cũng có chút không tin.

- Đi thôi, tuy rằng không biết các ngươi phân tích đúng hay không, nhưng ở lại chỗ này dù sao vẫn quá mức nguy hiểm.

Ảnh Tử trầm giọng nói.

Thần thức của y bao phủ những người này, nhanh chóng đi về phía xa. Hơi thở cấp Võ Tôn khiến người thường không dám tới gần. Ảnh Tử cũng thử tìm kiếm sát thủ ẩn núp, đáng tiếc y không có phát hiện.

Mọi người rời khỏi thành trấn chừng trăm km, Lạc Khuynh Thành lựa chọn một ngọn núi chờ Lý Lân.

- Đợi một chút!

Ảnh Tử đột nhiên nói, sắc mặt ngưng trọng rất nhiều.

- Ảnh Tử thúc thúc, xảy ra chuyện gì?

Lạc Khuynh Thành khó hiểu.

- Chúng ta bị theo dõi, hơn nữa cấp bậc đối phương không thấp!

Sắc mặt Ảnh Tử có chút khó coi.

- Sát thủ cấp Võ Tôn?

Lạc Khuynh Thành rất khẩn trương, dù sao sát thủ cũng đại diện cho tử vong. Sát thủ Võ Tôn đủ để tạo ảnh hưởng đến sự an toàn của đoàn người bọn họ.

- Hẳn là không phải! Ngao Vô Không, ngươi đi gặp hắn!

Ảnh Tử đột nhiên nói.


- Cái gì? Ta? Nhưng ta không phải là cái đồ biến thái Lý Lân kia, đối phó sát thủ, vẫn là quên đi!

Ngao Vô Không lắc đầu, căn bản là không muốn đi mạo hiểm.

- Ngươi từng bị vạn tộc thượng cổ đuổi giết, hẳn là rất có kinh nghiệm đối phó với sát thủ. Huống chi người này không lộ diện, ta cũng không có phương pháp đối phó với hắn. Để ngươi ra tay là tốt nhất!

Ảnh Tử trầm giọng nói. Y không ra tay là lo sợ phòng thủ xuất hiện lỗ hổng, làm cho Lạc Khuynh Thành bị thương tổn.

- Cũng không hẳn, có ngươi là đại cao thủ Võ Tôn hậu kỳ, chỉ là sát thủ Võ Hoàng đỉnh căn bản không có khả năng tạo thành ảnh hưởng đối với ngươi.

Ngao Vô Không cười khổ nói.

- Ngươi quả nhiên cũng cảm thấy. Xem ra để ngươi đi đối phó là không thành vấn đề.

Nói xong, Ảnh Tử nhìn về phía Lạc Khuynh Thành.

Hiện tại Lạc Khuynh Thành đã sớm không phải là tiểu nha đầu ngây ngô lúc trước, ý tứ của Ảnh Tử nàng tự nhiên hiểu được.

- Ngao Vô Không, vậy ngươi đi đi, Hắc Sơn cốc chúng ta cũng chỉ có Tam cốc chủ ngươi đi mới có thể cứu mọi người!

Ngao Vô Không méo mồm, ra vẻ khinh thường nói:

- Bớt nói lời ngon ngọt, mình ta căn bản không đủ đối phó với sát thủ Võ Hoàng đỉnh.

Lạc Khuynh Thành hít sâu một hơi nói:

- Nếu ngươi không đi cũng chỉ có thể để Đại cốc chủ như ta đây tự mình đi. Ngươi liền ở chỗ này bảo hộ mọi người đi!

Ngao Vô Không biến sắc, trầm giọng nói:

- Ngươi? Nhưng đối phương là Võ Hoàng đỉnh, ngươi đi là tìm chết! Không được, ngươi không thể đi!

Nói xong, Ngao Vô Không đem ánh mắt nhìn về Ảnh Tử, chỉ cần Ảnh Tử chịu ra tay, nắm bắt tung tích đối phương, đối phó đối phương dễ như trở bàn tay.

Ảnh Tử hờ hững, không tiếp lời ngăn cản ý Lạc Khuynh Thành.

- Coi như các ngươi giỏi! Ta đi!

Ngao Vô Không vì mình bây giờ cảm thấy bi ai. Công tử anh tuấn tiêu sái, thân trong muôn hoa không dính một phiến lá năm đó đã mất rồi. Hơn nữa còn là bị một tiểu Loli mười mấy tuổi phá hỏng. Nếu tin tức này truyền tới Tru Thiên vạn giới, sắc lang giới, một đời tên tuổi lẫy lừng của Ngao Vô Không y hoàn toàn bị hủy. Ngao Vô Không tự nhiên hiểu được bây giờ mình thật uất ức, nhưng y có thể lừa gạt người khác, nhưng lại không cách nào lừa gạt bản thân, Lạc Khuynh Thành chính là khắc tinh của y, kiếp mạng của y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận