Tam Thái Tử

- Người vạn tộc thượng cổ tới, ta cảm thấy khí tức quen thuộc!

Ngao Vô Không trầm mặt nói.

- Khí tức quen thuộc? Là người Long tộc?

Tiểu công chúa hỏi.

- Không phải, chắc là người Đọa Thiên Sứ tộc, ta cảm nhận được mùi vị tà ác lẫn trong thần thánh.

Ngao Vô Không nói.

- Cái thứ tào lao chi rứa? Hắn ở đâu, bắt hắn tới để bổn công chúa nhìn xem!

Bát công chúa hưng phấn nói. Đọa Thiên Sứ trong truyền thuyết a! Thực sự muốn nhìn một chút lớn lên trông thế nào.

- Đừng nằm mơ nữa, người này thực lực rất mạnh, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ, nếu như muốn bắt được hắn, chỉ có cái tên Lý Lân biến thái kia vận dụng con bài chưa lật mới có thể.

Ngao Vô Không yếu ớt nói.


- Ngươi cũng không phải là đối thủ sao! Bản công chúa còn tưởng ngươi rất mạnh nữa chứ! Thì ra chỉ là tốt mã giẻ cùi!

Bát công chúa khinh bỉ nói.

- Khốn kiếp, Long đại gia khi nào nói không phải đối thủ của hắn, Long đại gia nói là không làm được gì hắn, nhưng hắn cũng không làm gì được Long đại gia. Mụ nội nó, gặp tiểu nha đầu ngươi, thanh danh cả đời Long đại gia ta nhất định bị hủy diệt.

Ngao Vô Không bi phẫn nói.

Trên diễn võ trường, Lý Lân chủ động vung trường đao chém tới, từng tia đao khí rực rỡ phóng ra, khí tức không gì phá được làm cho Trần Thanh Vân chật vật không chịu nổi. Trần Thanh Vân cao hơn Lý Lân một cảnh giới, nhưng phương diệnchiến đấu thực tế lại có vẻ không bằng, dù sao cũng là công tử thế gia, trong phương diện tu luyện luôn thiếu một phần ma luyện máu tanh, về phương diện hung hãn thì kém một trời một vực so với Lý Lân.

Đây còn là lần đầu tiên Trần Thanh Vân tham gia loại chiến đấu này trên diễn võ trường Thương Thiên, trên người cũng không tích lũy loại âm sát khí này, vì vậy mà cũng ít bị âm sát khí ảnh hưởng. Không giống với Lý Lân, chiến đấu nơi này hai tháng, dù ma thai có thể cắn nuốt âm sát khí nhưng chân khí quanh thân vẫn lây dính một chút. Chiến đấu bình thường không cần dùng toàn lực, hiện tại toàn lực tập trung chiến đấu, không có tâm tư áp chế âm sát khí này, một khi toàn diện bộc phát ra, trong không gian nồng đậm âm sát khí này thì tăng lên vài phần điên cuồng khát máu.

- Âm Dương Tương Phân!

- Âm Dương Tương Hợp!

Sau khi lĩnh ngộ lĩnh vực âm dương, uy lực của hai đại sát chiêu của Lý Lân chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung. Sau khi nắm giữ hoàn toàn chủ động, Lý Lân bắt đầu lặp lại sử dụng hai chiêu này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Lý Lân đang ma luyện chiêu thức của mình, mấy người đặt cược Trần Thanh Vân thắng đã trở nên tuyệt vọng. Nếu Trần Thanh Vân bị thua, cũng coi như là toàn bộ thanh niên cao thủ Thành Trung Châu đều bại trận, điều này làm cho quý tộc Thành Trung Châu không ngẩng đầu lên được.

- Thanh niên được xưng là cao thủ số một Thành Trung Châu cũng không phải là đối thủ của Lý Lân, chẳng lẽ thằng này thật sự nghịch thiên sao?!


Trong phòng chữ Thiên, một thanh niên lười biếng nói.

- Thanh Tùng, không nên nói lung tung, xem ra lúc trước chúng ta vẫn còn đánh giá thấp người kia, Thanh Vân sắp bị thua, thật sự không cam lòng a, vì trận này mà gia tộc đã đặt cược không ít tinh thạch!

Lão già đối diện thanh niên lộ ra ngưng trọng nói.

- Nếu đại ca không được, mấy tên thiên tài siêu cấp thật sự trong Thành Trung Châu cũng nên xuất thủ rồi. Đại ca cũng thật là, liều mạng như thế làm gì?!

Thanh niên bĩu môi nói.

- Hừ, luận về thiên phú, ngươi còn mạnh hơn đại ca ngươi, đáng tiếc ngươi không chịu tiến thủ. Nếu không thì danh hiệu thanh nhiên cao thủ số một Thành Trung Châu này sao có thể rơi lên đầu đại ca ngươi.

Lão già hận sắt không luyện thành thép nói.

- Ta đúng là không có tiền đồ, ta chỉ là nhị công tử gia tộc, muốn tiền đồ như vậy làm gì?! Hiện tại rất tốt, mọi chuyện đều có đại ca đứng trước gánh lấy, ta có thể an tâm ăn chơi trác táng. Nhưng mà làm một cao thủ thanh niên đứng đầu Thành Trung Châu này cũng không tốt gì, đại ca sống quá mệt mỏi rồi, hơn nữa cũng chưa hẳn là danh đúng với thực. Hoàng gia còn chưa từng tham dự, không nói cao thủ ẩn dấu, cao thủ lộ bên ngoài mạnh hơn đại ca cũng không phải là không có!

Tên thanh niên nằm dựa lên ghế mềm, bất cần đời nói.


- Đồ khốn kiếp, đại ca ngươi cố gắng như thế mà mà ngươi còn cười, lần này trở về lão phu nhất định phải luyện một hồi với ngươi!

Lão già tóc bạc dựng râu trừng mắt nói.

- Ngừng ngừng! Đã một đống tuổi rồi, cũng không sợ làm chọc tức chính mình à!

Thanh niên kia lười nhác nói, không chút cung kính vì đối phương là trưởng bối, điều này làm cho lão già tóc bạc lộ vẻ bất đắc dĩ. Thanh niên này chính là nhị công tử trực hệ Trần gia, thiên phú cực kỳ xuất chúng, đáng tiếc là tính tình thật sự lười nhác tới cực điểm, văn sự võ công đều không thể làm người ta hài lòng nổi. Đến cuối cùng, Nhị công tử liền trở thành người Trần gia tiếc hận nhất, trở thành tài liệu phản diện để gia tộc giáo huấn đệ tử. Đối với chuyện các thế gia khác chửi bới nói xấu về nhị công tử, Trần gia vốn còn cảm thấy vui vẻ, còn trông cậy vào chuyện này mà làm cho Nhị công tử nhận lấy giáo huấn, đáng tiếc là nhị công tử Trần Thanh Tùng này hoàn toàn không có tự tôn nên có của đại công tử thế gia, đối với chuyện giáng chức này không chút để ý. Còn dựa vào thân phận mà tập hợp một đám ăn chơi trác táng, chọi gà, cưỡi ngựa. Trở thành một tên quần là áo lượt ăn hại nhất Thành Trung Châu.

- Thanh Tùng, ngươi cùng Thanh Vân là anh em cùng một mẹ, hiện tại đại ca ngươi tràn đầy nguy cơ, ngươi không chút lo lắng sao?

Lão già tận tình khuyên bảo nói, nghĩ muốn dùng tình huynh đệ mà kích thích nhị công tử, dù chỉ là trong chút thời gian ngắn cũng tốt rồi.

- Lo lắng? Đại ca cần mấy thứ đó sao? Đừng tưởng rằng bổn công tử không biết, lão già ngươi đã mang bí bảo gia tộc giao cho đại ca rồi, có vật kia thì dù ở trong diễn võ trường Thương Thiên này cũng không hại được mạng đại ca. Với tình tình cẩn thận của mấy lão già kia, nếu không an bài đường lui thì sao có thể để đại ca xuất chiến?

Trần Thanh Tùng khinh thường nói.

- Ngươi… ngươi làm sao biết được?

Lão già khiếp sợ bật dậy, đây là chuyện cơ mật nhất của gia tộc, vậy mà một tên công tử ca nho nhỏ bên cạnh lại thuận miệng nói ra, nếu tin tức này truyền đến thế lực đối địch, vậy thì xong rồi….

- Ta biết được quá khó khăn sao? Đại ca là người thừa kế gia tộc, lại là cao thủ thanh niên số một Thành Trung Châu, người như vậy sao có thể lên trên diễn võ trường Thương Thiên, mấy lão già nhà ta còn không cho ra cửa đâu. Mà đại ca lại lên chiến trường, điều này không hợp với lẽ thường, còn bị áp chế toàn diện, sắp tèo rồi mà các ngươi còn có tâm tư giáo dục ta. Tổng hợp lại những điều này, nếu ta không đoán được thì bổn công tử có tư cách gì làm một kẻ phá hoại số một Thành Trung Châu.

Trần Thanh Tùng cười dài nói.


Lão già không nói gì, ánh mắt nhìn về Trần Thanh Tùng càng mang theo vẻ tiếc hận. Nhìn chút chuyện đơn giản này cũng có thể thấy được thiên phú xuất chúng của Trần Thanh Tùng. Trần gia vốn nên có hai đại thiên kiêu tranh phong, hiện tại một mạnh nhất, một phế nhất. Có thể nói, Trần Thanh Tùng quá củi mục cũng bảo đảm cho quá trình chuyển giao quyền lực được tiến hành hòa bình. Tuy Trần Thanh Tùng có được quyền thừa kế thứ hai, nhưng mà trong đại tộc thế gia vài chục vạn năm này lại không có ai ủng hộ gã, theo một phương diện khác mà nói thì coi như Trần Thanh Tùng bo bo giữ mình thành công.

Lão già không biết Trần Thanh Tùng lại cố ý làm như thế, tóm lại, gã trở thành quần là áo lượt là cam đoan gia tộc hài hòa yên ổn, cam đoan gia tộc siêu cấp Trần gia vững vàng phát triển. Theo kết quả mà xem, Trần Thanh Tùng trở thành quần là áo lượt cũng có thể coi như là cống hiến rất lớn cho Trần gia.

- Cũng vì thế này mà gia chủ mới dung túng nhị công tử như thế!

Lão già yên lặng cảm thán một câu, nhìn bộ dáng lười nhác của Trần Thanh Tùng, trong đáy mắt lão lộ ra một tia tiếc hận.

Trên diễn võ trường, hai đại tuyệt chiêu của Lý Lân càng ngày càng thuần thục, uy lực công kích đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, mỗi một chiêu đao đều giống nhau, trực tiếp thể hiện ra đao đạo. Mà đổi thủ Trần Thanh Vân thì đã hộc máu rồi, áo giáp chân khí quanh thân đã bập bùng không chừng, tùy thời có thể tan mất.

Trên mặt Trần Thanh Vân tràn đầy chua xót, tại trên diễn võ trường gần như không có thiên địa nguyên khí, hai bên chiến đấu toàn dựa vào lực lượng bản thân, kẻ biến thái đối diện này rõ ràng có cảnh giới thấp hơn chính mình, nhưng chân khí trong cơ thể hắn lại kéo dài không dứt như biển rộng sông lớn. So đấu tiêu hao chân khí, vậy mà một Võ Hoàng bát phẩm đỉnh phong như gã lại bị bại, điều này sao không làm Trần Thanh Vân buồn bực cho được.

Đối diện, khuôn mặt Lý Lân tràn đầy hung tợn điên cuồng, sát khí nồng đậm cùng âm sát khí giống như sinh ra một loại biến dị nào đó, làm cho quanh thân Lý Lân lượn lờ hào quang màu đen quỷ dị, mà hào quang màu đen này ngưng tụ không tán đã chậm rãi hình thành bộ dáng ban đầu của lĩnh vực.

- Lĩnh vực thứ hai, tên Lý Lân này sẽ không lĩnh ngộ lĩnh vực thứ hai trong lúc chiến đấu chứ!

Trong phòng chữ Thiên, trưởng bối Trần gia trầm giọng nói.

- Quả nhiên không hổ có danh hiệu biến thái, đại ca cũng thật xui xẻo, đường đường là cao thủ thanh niên số một Thành Trung Châu, vậy mà lại trở thành đá mài đao cho người ta, thật là đáng thương. Nếu là ta, ta đã sớm cắt cổ tự sát, sĩ khả sát bất khả nhục!

Trần Thanh Tùng thoải mái nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận