Tam Thái Tử

- Ngươi biết?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Hắc! Đương nhiên biết. Nhưng mà tại sao ta phải nói cho ngươi biết?

Ngao Vô Không thử nhe răng, vẻ mặt mỉm cười nói.

- Nói ra điều kiện của ngươi!

Lý Lân cực kỳ sòng phẳng nói.

- Giải trừ khế ước, thả ta tự do!

Ngao Vô Không cũng thẳng thắn, đồng thời đáy mắt tràn đầy vẻ khẩn trương. Dù sao đối với siêu cấp thiên tài của Long tộc như y, bị người nô dịch so với giết y còn khó chịu hơn.

- Không thể nào. Đổi điều kiện khác!

Lý Lân không chút nghĩ ngợi lắc đầu, đối với sự tồn tại của Ngao Vô Không hắn đã sớm có quyết định, trước khi xóa bỏ được uy hiếp của y, buông tha y tuyệt đối là cái đại phiền toái. Dù sao Lý Lân ở Thần Ma học viện cũng không phải chỉ có một mình, hắn còn có thân nhân bằng hữu. Bản thân không sợ y, nhưng cũng không thể làm gì được y, bọn Ngũ hoàng tử có thể trở thành đối thủ của y.

- Ngươi…. Ta chỉ có một cái điều kiện này, nếu ngươi không đáp ứng, bản đại gia thà chết cũng sẽ không nói!

Ngao Vô Không sắc mặt khó coi nói.

- Vậy ngươi liền đi chết đi!

Lý Lân nhướng mày, Thanh Long đao đột nhiên giơ cao lên, dứt khoát bổ xuống đầu Ngao Vô Không.


- Trời ạ, Tổ Long Thiên Đao!

Sắc mặt Ngao Vô Không đại biến, thời điểm sống chết trước mắt rốt cuộc điều động một phần long nguyên, phá toái hư không trốn qua một bên. Mà chỗ hắn vừa mới nằm, dưới một kích toàn lực của Lý Lân biến thành một hố to, sâu mấy trượng, một cỗ hơi thở tổ long nhàn nhạt xa xa, khiến cả người Ngao Vô Không lạnh run.

- Cho ngươi thêm một cơ hội, nói hay không nói!

Lý Lân vẻ mặt lạnh lùng, thúc dục Thanh Long đao phát ra thanh âm rồng ngâm, một cỗ hơi thở Thương Long thượng cổ xông thẳng tới Ngao Vô Không.

- Chờ….chờ! Ta nói, con mẹ nó, bản đại gia gặp phải ngươi là xui xẻo tám đời1

Sắc mặt Ngao Vô Không trở nên vô cùng khó coi. Bá đạo của khế ước chủ tớ kia, y vừa mới cảm nhận được, thời điểm Lý Lân ra tay, Ngao Vô Không chỉ cảm thấy tinh thần mê muội, thiếu chút nữa hoàn toàn mất đi khống chế đối với thân thể. Cho dù là như vậy, Thanh Long đao cũng thiếu chút nữa bổ lên người y. Sau khi xem một kích uy lực kia, bản thân y không hề có cách phản kháng, chỉ có thể nuốt hận dưới Thanh Long đao. Mà vừa rồi, trong một kích kia Lý Lân ẩn chứa tín niệm tất sát, điều này làm cho Ngao Vô Không không sợ chết trực tiếp thỏa hiệp.

- Nói

Lý Lân thu hồi Thanh Long đao, vẻ mặt vẫn lãnh khốc như cũ.

- Suối Sinh Mệnh chính là chí bảo của Tinh Linh tộc thượng cổ. Theo truyền thuyết là Sinh Mệnh Thụ mang theo tinh hoa sinh mệnh hình thành nước suối, là bản nguyên của sinh mệnh trong thiên địa. Tinh Linh tộc cũng là tồn tại đỉnh cấp trong vạn tộc thượng cổ, cho dù là Long tộc chúng ta cũng không dám tùy ý trêu chọc.

- Tinh Linh tộc? Sinh Mệnh Thụ?

Lý Lân yên lặng nhớ kỹ, từ hai cái tin tức này, xem ra, Ngao Vô Không cũng không phải là ăn nói lung tung.

- Từ sau đại chiến thượng cổ, Tinh Linh tộc lui vào trong Sinh Mệnh Thần Giới, Sinh Mệnh Thụ cùng Suối Sinh Mệnh đương nhiên cũng ở trong Sinh Mệnh Thần Giới. Suối Sinh Mệnh cũng coi như là chí bảo trong Tinh Linh tộc, vài chục vạn năm, người gặp qua thứ này có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ngao Vô Không trầm giọng nói.

- Làm thế nào tiến vào Sinh Mệnh Thần Giới?


Lý Lân sắc mặt khó coi, sự cường đại của Long tộc có thể nhìn ra trên thân Ngao Vô Không cùng thần long Võ Tôn đỉnh. Mà Tinh Linh tộc đến cả Long tộc cường đại cũng không dám trêu chọc, đương nhiên Lý Lân Lân càng không thể trêu chọc.

- Tiến vào Sinh Mệnh Thần Giới? Ngươi đừng có nằm mơ! Ngoại trừ Tinh Linh tộc, không người nào biết cách tiến vào Sinh Mệnh Thần Giới.

Ngao Vô Không trào phúng nói.

- Hừ, nói như vậy, tin tức của ngươi chính là hư vô mờ mịt rồi?

Trên mặt Lý Lân hiện lên ánh sáng nguy hiểm. Loại ánh mắt này nhìn Ngao Vô Không khiến cả người y phát lạnh, thần hồn lại phát ra một trận đau nhức như có như không.

- Ta…. Ta nói đều là sự thật a!

Ngao Vô Không vẻ mặt ủy khuất nói.

- Ta cần chứng minh, nói cho ta làm thế nào tiến vào Sinh Mệnh Thần Giới, làm thế nào tìm kiếm người Tinh Linh tộc!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Ta….ta….

Ngao Vô Không cứng họng, đối với Lý Lân không phân rõ phải trái thật sự là ủy khuất muốn chết. Hiện tại y vạn phần hối hận chính mình lúc trước mở miệng, chẳng những không được gì tốt, còn bị Lý Lân trừng trị một chút. Hiện tại thì bị Lý Lân cực kỳ vô sỉ nhờ cậy.

- Làm được hai điều ta nói, chứng minh ngươi là hữu dụng, nếu không ngươi có thể đi chết. Thần long Võ Hoàng bát phẩm đỉnh đủ cho ta luyện chế ra một viên dược bảo!

Lý Lân âm trầm nói.


- Trời ạ… Ngươi sẽ không thật sự muốn giết ta chứ? Ngươi không sợ tộc của ta tới tìm ngươi phiền toái?

Ngao Vô Không yếu ớt nói.

- Muốn tìm thì tìm, người chết thì lên trời, lão tử cho tới bây giờ cũng không sợ chết. Huống chi ngươi và ta đã ký khế ước chủ tơ, ta chết ngươi cũng chết, hơn nữa còn là hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh, ta xem tộc ngươi có dám ra tay hay không.

Lý Lân cười nhẹ nói, vô tình đánh nát một chút tưởng niệm cuối cùng của Ngao Vô Không.

- Ngươi độc… con mẹ ngươi đúng là ma quỷ, lão tử tự nhận bản thân không xui xẻo. Long mẹ nó, ta không nên đi ra, chẳng lẽ cái này gọi là báo ứng!

Ngao Vô Không vẻ mặt cầu xin nó.

- Đừng nói nhiều lời vô dụng, nói cho ta biết làm thế nào tìm được Suối Sinh Mệnh?

Lý Lân trầm giọng hỏi. Ngao Vô Không là hy vọng duy nhất để hắn tìm kiếm Suối Sinh Mênh, Lý Lân cho dù ác nghiệt cũng nhất định phải nhận được tin tức. Đương nhiên, nếu Ngao Vô Không đánh chết không nói, tạm thời Lý Lân Lân cũng không có biện pháp với y. Sưu hồn cần cảnh giới bản thân vượt qua đối phương, trước mắt Lý Lân không làm được với Ngao Vô Không .

Ngao Vô Không nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy hung tợn, nếu ánh mắt có thể giết người, Lý Lân sớm đã bị Ngao Vô Không xẻ thành tám khối.

- Nếu là khế ước chủ tớ, ta chết ngươi cũng sẽ không dễ chịu chứ?

Ngao Vô Không nghiến răng nghiến lợi nói.

- Không sao, vết thương nhỏ mà thôi!

Lý Lân hờ hững nói.

Ngao Vô Không không nói gì, vẻ mặt là vẻ bi phẫn bị cưỡng gian, cuối cùng cả người mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, hóa thành bản thể Thanh Long dài mười trượng, tinh thần sa sút nói:

- Chúng ta, những cao thủ tiên phong cho vạn tộc xuất thế từng ước định, một năm sau gặp lại ở Trung Châu, có lẽ người của Tinh Linh tộc cũng tới, còn người đó còn mang theo nước suối sinh mệnh hay không, ta cũng không biết.


- Trung Châu thành!

Đáy mắt Lý Lân hiện lên một chút vui mừng. Gia Cát Thừa Phong nói tứ đại học viện ước đinh bài danh chiến không phải ở Trung Châu thành sao? Chẳng lẽ đây mới thực sự là thiên ý?

- Tiểu tử kia, ngươi quyết định đi?

Một giọng nói truyền tới từ sau lưng. Lý Lân không cần đoán cũng biết, kẻ lỗ tai dài mà nhàm chán tới như vậy ngoài Gia Cát Thừa Phong viện trưởng ra thì không còn ai khác.

- Đại hoàng tỷ không thể chờ lâu, ta phải lập tức khởi hành tới Trung Châu thành, sớm ngày tìm được Suối Sinh Mệnh thì cơ hội các tỷ ấy khôi phục sẽ lớn hơn một phần.

Lý Lân không chút do dự, gật đầu.

Gia Cát Thừa Phong trầm mặc, vốn tưởng Lý Lân sẽ thường xuyên ở lại Thần Ma học viện, dù sao dựa theo kế hoạch của Gia Cát Thừa Phong thì Thần Ma học viện sẽ phát động lực lượng tìm kiếm Suối Sinh Mệnh, chắc chắn là còn nhanh hơn, hữu hiệu hơn một mình Lý Lân nhiều. Lại không ngờ Lý Lân vừa đột phá đã nhận được tin về Suối Sinh Mệnh, cho dù Gia Cát Thừa Phong thì cũng chẳng biết nói gì với vận may của Lý Lân cả.

- Không hổ là vận may kéo tới, làm cái gì cũng muốn là được!

Gia Cát Thừa Phong thầm than trong lòng.

- Nhưng nếu đã đáp ứng viện trưởng đại nhân rồi, chuyện nên làm ta vẫn sẽ làm. Viện trưởng đại nhân, với thực lực bây giờ, liệu ta có còn cần tham gia thi đấu tư cách không?

Lý Lân hỏi. Hai tháng nữa chính là cuộc thi đấu tư cách của Thần Ma học viện, hắn cũng không ngại chuyện vào nội viện. Với thực lực bây giờ, cho dù không sử dụng sức mạnh của Ma thai, hắn cũng không hề thua kém Tiên công tử Vũ Văn Lưu Tiên chút nào. Nếu thật sự không được thì Lý Lân sẽ dùng sức mạnh của Ma thai mà nghiền nát nội viện. Trong thế hệ thanh niên này, ngoài Mạc Ly có tính cách ôn hòa ra, Lý Lân chẳng hề sợ những kẻ khác.

- Không cần! Ngươi đã lĩnh ngộ Lĩnh vực, đã có tư cách tham gia thi đấu. Lão phu còn chờ mong được thấy uy lực sau khi ngươi hoàn thiện lĩnh vực của mình đấy.

Gia Cát Thừa Phong lắc đầu. Ba học viện tham gia thi đấu xếp hạng, mỗi một học viện được đưa ra mười cao thủ. Với thực lực mà Lý Lân thể hiện ra ở trong lôi kiếp, chiếm một danh ngạch căn bản là không thành vấn đề.

- Nếu là như vậy, Lý Lân sẽ lập tức khởi hành. Ngoại viện đối đãi ta không bạc, Lý Lân không phải hạng vong ân phụ nghĩa, lần thi đấu này Lý Lân chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực.

Lý Lân nghiêm túc nói.

Trong mắt Gia Cát Thừa Phong hiện lên tinh mang, trong lòng rất an tâm. Theo lời của Lý Lân, Gia Cát Thừa Phong biết, mặc kệ thế nào thì Lý Lân cũng coi mình là người học viện Thần Ma, tối thiểu cũng coi là người ngoại viện. Lấy thiên phú cùng vận khí nghịch thiên của hắn, một khi lớn lên trong đại kiếp, tất nhiên sẽ trở thành cao thủ siêu cấp một phương, có lẽ tương lai sẽ che chở cho Thần Ma học viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận