Tam Thái Tử

Sắc mặt thanh niên khó coi. Người trung niên này nói chuyện, tại sao lại giống như đúc người thiếu niên vừa rồi. Điều này làm cho trong lòng thanh niên cực kỳ không thoải mái. Thời điểm đối mặt với một người quê mùa, cảm giác mình là người thưởng đẳng, cao cao tại thượng, nhưng liên tiếp đối mặt với người quê mùa, thanh niên ngược lại cảm thấy chính mình mới là người quê mùa không biết gì. Hơn nữa Lý Lân cùng người trung niên trước mắt lúc nói chuyện đều vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không có tâm hiếu kỳ của người quê mùa không biết chuyện. Điều này nói rõ, hai người này không phải không biết, mà chính là không thèm để ý.

- Vậy có thấy tên thiếu niên vừa mới đi lên? Ngươi giết hắn?

Lão giả cẩn thận hỏi. Đây là một Võ Hoàng trên lục phẩm, tuy rằng chỉ hơn mình một cái cảnh giới, nhưng ở chỗ như vậy, chênh lệch một cảnh giới đã là rất lớn rồi.

- Cũng không hẳn là có, người thiếu niên kia chính là Chiến công tử? Thực lực cũng chả có gì đặc biệt!

Khóe miệng người trung niên nở chút ý cười. Nếu những người này cũng người thiếu niên kia có quan hệ, trung niên mặt trắng tự nhiên sẽ không gây bất lợi với bọn hắn. Vong ân phụ nghĩa là chuyện hắn không làm được.

- Tên tiểu tử kia so với Chiến công tử chính là trăng sáng với kiên hôi. Vị tiền bối này kính xin tự nhiên, chúng ta đều là thuộc hạ của Chiến công tử, đang chờ công tử nhà ta trèo lên thành công, thắng lợi trở về.

Một thanh niên không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.

- A? Nói như vậy trước thiếu niên kia còn có người khác đi lên rồi?

Người trung niên rõ ràng có chút ngây người. Nói như vậy, Chiến công tử gì đó hẳn là gặp qua mình đang ngủ say, nhưng hắn lại không thức tỉnh mình, cũng không giết, điểm này thật làm cho người trung niên hơi tò mò.

- Đương nhiên, lấy thực lực Chiến công tử, hiện tại chỉ sợ đã đến đỉnh núi.

Thanh niên kiêu ngạo lúc trước nói.

Người trung niên xoay người, hai tròng mắt hướng theo đường núi nhìn lên đỉnh. Thần thức nhìn tình hình trên đường toàn bộ rơi vào trong mắt hắn.

- Hả? Vậy mà thật sự có người đi đến cuối đoạn đường. Đó là?

Kinh ngạc trên mặt người trung niên rất nhanh biến thành phẫn nộ.

- Đồ hỗn trướng, cũng dám trộm đồ của bổn tọa.


Người trung niên nhìn thấy vật bên hông người kia, trên mặt lộ ra thần sắc phẫn nộ.

- Tình huống gì?

Thần sắc mấy người biến đổi, không biết người trung niên này nói gì, ngay cả sắc mặt cũng biến đổi.

- Các ngươi nói các người là người hầu của tên Chiến công tử chó má kia?

Người trung niên âm trầm, nghiêm mặt hỏi.

- Tiền bối hiểu lầm. Vãn bối chỉ là cùng Chiến công tử nhận thức mà thôi, cũng không phải người hầu của hắn.

Lão giả nhìn thấy vẻ mặt người trung niên không bình thường, một cỗ sát khí ẩn hiện bị hắn nhạy bén bắt được, liền vội mở miệng, phủi sạch quan hệ với Chiến công tử.

- Trần lão, ngươi đây là ý gì!

Một gã thanh niên phẫn nộ nói.

- Không có ý gì, bản tọa quen độc lai độc vãng, vẫn là không thích bị người trói buộc!

Lão giả cầm thương trầm giọng nói.

- Ngươi...!

Thanh niên giận dữ.

- Đều đi chết đi!


Người trung niên lạnh lùng nói. Phất tay một luồng không khí khủng bố khóa vào ba người.

- Nộ giao thương, nộ giao xuất hải!

Lão giả biết trung niên mặt trắng động sát cơ, đột nhiên khua trường thương, ý đồ tiên hạ thủ vi cường. Trường thương trong tay hắn hóa thành một giao long kim thân, trong tiếng hý đánh về phía trung niên mặt trắng.

- Muốn chạy, đều đi chết đi!

Trung niên vung tay lên, vô số gió lốc trong không gian thổi quét xuống, hai gã thanh niên chỉ kịp phát ra tiếng hét thảm thiết đã bị xoắn thành mảnh nhỏ. Lão giả biến sắc, trường thương trong tay vung càng thêm nhanh, chân khí giao long không ngừng giãy dụa, lại vẫn khó có thể thoát khỏi sự khống chế của người trung niên.

Một tiếng ầm vang, giao long kim sắc bị người trung niên một quyền đánh bại. Lão giả phun ra một ngụm máu tươi, cả người trong nháy mắt uể oải rất nhiều.

- Tiền bối tha mạng, vãn bối nguyện ý đi theo tiền bối, từ nay về sau trung tâm như một!

Lão giả hoảng sợ hô. Thực lực như vậy tuyệt đối không giống như Võ Hoàng lục phẩm bình thường, rất có thể người này đã lĩnh ngộ, đây chính là dấu hiệu bước vào thời kỳ hậu Võ Hoàng.

- Hừ!

Người trung niên mặt trắng hừ lạnh một tiếng, thân thể nháy mắt xuất hiện trước lão giả, một chưởng đánh vào mi tâm lão. Một cỗ tinh thần kinh khủng xông vào thức hải của lão giả.

Qua nửa ngày, người trung niên thu tay về, trên mặt lộ ra một chút trầm tư. Mà lão giả dưới một chưởng này, hai mắt dại ra, khóe miệng còn chảy dãi, chính là bị tinh thần lực của người trung niên đánh sâu vào thành ngốc tử.

Người trung niên một chưởng đánh gục, sắc mặt hơi âm trầm nhìn về phía đỉnh núi, lại nhanh chóng đi về phía dưới. Vật kia đối với hắn mặc dù rất quan trọng, nhưng thời điểm lúc này lại không thích hợp đi lên.

Lúc này Lý Lân đã đi tới hai ngàn trượng. Áp lực so với thời điểm một ngàn trượng đề cao mấy lần. Làn da hắn tỏa ra kim quang, dưới kim quang còn có lớp vảy tinh mịn ẩn hiện mơ hồ, hơi thở quanh thần cực kỳ nặng nề, thoạt nhìn đi cực kỳ vất vả, nhưng Lý Lân khong có dất vết buông tha, hắn có một loại cố chấp leo lên đến đỉnh, làm sao lại dễ dàng buông tha.


Thời điểm hắn bước lên nhà chòi ở hai ngàn trượng, áp lực trên người đột nhiên biến mất, biến cố bất thình lình này làm cho hắn vì thích ứng không kịp thiếu chút nữa từ trên bậc thang lăn xuống.

- Di? Cũng chỉ là một cái nửa bước Võ Hoàng? Lấy thực lực của ngươi làm sao có thể đi lên đây?

Một thanh âm dễ nghe như hoàng oanh truyền đến.

Lý Lân lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới chỗ này còn tồn tại nữ nhân, lúc trước mình vậy mà không phát hiện gì. Hắn theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy trong góc nhà chòi có một người uyển chuyển lẳng lặng ngồi xếp bằng. Ở trước người nàng là một khối hài cốt có chút hùng tráng. Khác với bạch cốt đã muốn phong hóa phía dưới, cỗ hãi cốt này vẫn tản ra quang hoa thản nhiên, mặc dù chỉ còn lại cốt, lại làm cho người ta cảm giác nặng như núi, cảm giác quỷ dị.

- Ngươi là người nào, vì sao lại trốn ở nơi này!

Lý Lân toàn thân đề phòng. Có thể trèo lên đến đây, còn giấu được thần thức của mình, nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.

- Trốn? Ngươi cảm thấy bản cô nương cần trốn sao?

Theo lời nói, bóng đen nháy mắt biến mất sau hài cốt, lấy phương thức cực kỳ quỷ dị xuất hiện trước mặt Lý Lân.

- Thân pháp này? Ngươi là người U Ảnh Môn Thiên Đế thành?

Vẻ mặt Lý Lân biến đổi. Mặc dù bản thân lúc trước cũng không có giao thủ cùng người của U Ảnh Môn, nhưng là thân pháp mà vị Cửu phẩm Vương Tọa của U Ảnh Môn cùng nữ tử thần bí trước mắt sử dụng tuyệt đối không có khác biệt, cùng là quỷ dị khó lường, không thể nắm bắt được.

- A? Ngươi vậy mà biết bản cô nương xuất thân U Ảnh Môn? Ngươi gặp qua môn đồ của U Ảnh Môn? Hoặc là nói ngươi từng giết qua người của U Ảnh Môn?

Ánh mắt nữ nhân thần bí này lạnh lùng, một cỗ sát khí ẩn hiện bao phủ Lý Lân.

Trên mặt nữ nhân này mang theo khăn đen, quần áo quanh thần đều là màu đen. Khiến cho Lý Lân không thấy rõ diện mạo của nàng, chẳng qua là cảm thấy dáng người nàng uyển chuyển, thanh âm giống như tiên nữ. Đương nhiên khiến Lý Lân coi trọng vẫn là năng lực nữ nhân này che dấu khí tức, lấy nhãn lực của mình cũng nhìn không ra cảnh giới võ đạo của người nữ tử này. Chuyện này nói lên, một là thực lực nữ nhân này khủng bố không thể đo lường được, hoặc chính là tinh thông công pháp che dấu khí tức cao cấp.

- Cũng không phải, nhưng mà lúc trước ta gặp qua một môn đồ của U Ảnh Môn, khinh công của hắn cùng công pháp của ngươi rất giống nhau.

Lý Lân trầm giọng nói. Tuy rằng hắn không sợ phiền toái, nhưng lại không nghĩ vô cớ chọc phải phiền toái. Huống chi nữ nhân này xuất hiện ở đây, chứng tỏ thực lực của nàng không tầm thường.

- Môn đồ của U Ảnh Môn? Nói như vậy cũng có người của U Ảnh Môn chúng ta theo các ngươi vào được? Hắn bây giờ đang ở đây sao?

Sát khí trên người cô gái biến mất, ngay sau đó trên mặt lộ ra chút tức giận.


Lý Lân lắc đầu nói:

- Ta chỉ biết là người kia cũng leo lên thánh sơn, về phần leo lên tòa nào thì cũng không rõ ràng.

- Leo lên thánh sơn? Rốt cuộc là ai không nghe mệnh lệnh của ta mà tiến đến đây?

Cái trán trơn bóng của nữ tử thần bí hơi hơi nhăn lại, xem ra đối với môn đồ không nghe lời của U Ảnh Môn kia có chút bất mãn.

Lý Lân không nói, đây là chuyện tình nội bộ của U Ảnh Môn người ta, bản thân mình là một ngoại nhân không có tư cách dính vào.

Thoáng thở gấp ra một hơi, Lý Lân không có tiếp tục dừng lại mà là nhấc chân tiếp tục leo lên.

- Chờ một chút!

Nữ tử thần bí đột nhiên mở miệng ngăn Lý Lân lại.

- Làm sao vậy?

Lý Lân quay đầu nói, khí thế quanh thân căng thẳng, một khi nữ nhân này có bất kỳ hành động gây rối nào, Lý Lân tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.

Nữ tử thần bí đương nhiên cảm nhận được Lý Lân căng thẳng, có chút bất mãn, liếc trắng mắt nói:

- Ngươi khẩn trương cái gì, bản cô nương cũng sẽ không gây bất lợi với ngươi. Xem ngươi có thể đi đến nơi này, thực lực tất nhiên không tầm thường, không bằng chúng ta làm một khoản giao dịch, như thế nào?

- Giao dịch?

Lý Lân ngạc nhiên. Hắn không biết mình cùng nữ nhân này có cái gì để giao dịch, dù sao đôi bên cũng là lần đầu tiên gặp mặt, đều không biết lẫn nhau.

- Không sai. Trải qua nghiên cứu của bản cô nương, nếu muốn leo lên đỉnh của tòa thánh sơn này, dựa vào lực lượng một mình ngươi là khó có thể. Huống chi phía trước Chiến công tử đã đi lên, bằng vào lực lượng bất kỳ người nào trong chúng ta cũng khó có thể vượt qua hắn.

Nữ nhân thần bí trầm giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận