Tam Thái Tử

Quả nhiên là Ám hương chi thể, không ngờ nha đầu Lâm Vũ Vi lại là thể chất loại này. Hơn nữa đã bước đầu nắm được thân thể này trong lòng bàn tay rồi.

Lý Lân cảm giác cơ thể mình bỗng dưng xao động kỳ lạ, hơi kinh ngạc. Ám hương chi thể là một loại thể chất cực kỳ đặc thù của nữ tử, mùi hương từ cơ thể người này có thể biến hóa theo tâm tình. Lý Lân cũng chỉ đọc được lời giới thiệu về nó trong điển tịch. Loại thể chế này phát ra mùi thơm lạ lùng, loại hương thơm này không giống với của thiên chi kiêu nữ, nó có thể được chủ nhân tùy ý điều khiển, cũng có thể thiên biến vạn hóa. Mà đặc điểm quan trọng nhất, nữ nhân có Ám hương chi thể đều là báu vật trời sinh, một khi trở thành bạn lữ song tu là có thể giúp phía nam rất lớn. Bởi vậy mỗi khi rò rỉ ra Ám hương chi thể, kết cục người đó thường không được tốt, thậm chí nhiều người còn mang cái bêu danh thiên cổ, thật là làm cho người ta tiếc hận.

Lúc trước mấy lần Lý Lân tới gần Lâm Vũ Vi, tuy hương thơm trên người nàng mê hoặc như vậy, nhưng hắn vẫn ở trong trạng thái bình thường. Hiện tại lúc này mùi thơm trên người Lâm Vũ Vi có gì đó không đúng, nó chẳng những gợi lên dục niệm bản năng của con người, thậm chí ảnh hưởng tâm thần người ta, làm cho người ta không tự giác bị đối phương thu hút, nguyện ý vì kẻ đó mà lên núi đao xuống biển lửa.

- Ngươi có vẻ đâu cần ta bảo vệ?

Lý Lân nhìn Lâm Vũ Vi, con ngươi trong trẻo đó khiến Lâm Vũ Vi bỗng dưng hoảng hốt.

- Sao có thể chứ! Sao tên này lại không bị ảnh hưởng bởi hương thơm cơ thể của bản cô nương?

Đáy mắt Lâm Vũ Vi hiện lên chút kinh hoảng. Từ khi nàng khống chế được hương khí của Ám hương chi thể này, nàng có thể tùy ý điều động dục vọng bảo vệ của đàn ông. Tình huống lần này có vẻ không ổn, Lâm Vũ Vi tất nhiên là tới gần kẻ có thực lực mạnh nhất, Lý Lân, hy vọng có thể được chở che. Nhưng ả lại không ngờ Lý Lân lại không hề bị hương thơm kỳ lạ trên cơ thể nàng ảnh hưởng, thậm chí ánh mắt hắn còn hiện lên vẻ khinh thường. Điều này khiến Lâm Vũ Vi cảm thấy hỏng bét.

- Vũ Vi, ta có thể bảo vệ nàng!

Tần Nguyên thấy Lâm Vũ Vi làm nũng với Lý Lân thì sắc mặt méo mó, trong ánh mắt hiện lên đầy ghen ghét.

- Ngươi? Ngươi đi giết tên Cửu phẩm Vương Tọa kia cho ta đi rồi hãng nói!

Lâm Vũ Vi lập tức khôi phục bản sắc tiểu ma nữ với Tần Nguyên, chỉ một câu đã khiến Tần Nguyên nghẹn lời mà chật vật lui ra sau.

- Đi thôi, nếu đã đến đây rồi thì phải vào xem chút chứ!


Lý Lân dù có hứng thú với động phủ thượng cổ, nhưng không phải kiểu chấp niệm như tên mập chết bầm kia. Hắn chỉ muốn kiếm ít chuyện để làm trước khi Tư Đồ Thiên Xung về.

- Chờ chút!

Lãnh Băng đột nhiên mở miệng.

Mọi người quay sang nhìn nàng, lại không ngờ Lãnh Băng vốn tích cực nhất lại ngăn cản ngay đúng thời khắc mấu chốt thế này.

- Trong chúng ta, Triệu huynh có thực lực mạnh nhất, theo lý thì hẳn là nên quản lý lệnh bài này!

Lãnh Băng nói xong, một tấm lệnh bài đen sì xuất hiện trong tay nàng.

Nhìn lệnh bài này, Bát đạo phong ấn thần phù trong cơ thể Lý Lân rung lên một trận, điều này khiến Lý Lân nhịn không được mà nhận lấy lệnh bài từ tay Lãnh Băng.

- Đây là thứ gì?

Lý Lân tò mò hỏi.

- Đây là lệnh bài tiến vào động phủ của vị cao thủ cấp Võ Tông thượng cổ kia, cụ thể có bao nhiêu tấm thì ta không rõ, nhưng bây giờ xem ra chắc chắn không chỉ có một. Thứ này để trong tay ta không an toàn bằng trong tay ngươi, hiện giờ ta giao nó cho ngươi, hy vọng ngươi có thể dẫn dắt mấy người bọn ta bình an lấy được cơ duyên trong động phủ thượng cổ này.

Tuy sắc mặt Lãnh Băng lạnh như bang, nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập vẻ chờ mong.


- Giao cho Triệu huynh cũng tốt, như thế chúng ta vào trong sẽ ăn chắc thêm vài phần.

Trương Thanh cũng không hề chần chừ.

- Ta đương nhiên là không thành vấn đề, Triệu huynh có thực lực, mọi người đều thấy rồi!

Không ngờ người thứ hai đồng ý lại là Tần Nguyên, điều này khiến cho mấy người hiểu biết tâm tư của Tần Nguyên đều ngạc nhiên.

Nhìn ánh mắt chân thành của mấy người Trương Thanh, Lý Lân cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhận lấy lệnh bài, và nói với đám người Trương Thanh:

- Ta sẽ dốc sức bảo vệ các ngươi. Nhưng khi chuyện không thể làm, ta sẽ bảo vệ tính mạng mình trước.

Lý Lân nói trắng ra như vậy khiến mọi người ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với động phủ thượng cổ, coh dù là ai thì cũng không cách nào đảm bảo an toàn cho tất cả, Lý Lân có thể nói lời này chứng minh sự quang minh lỗi lạc trong lời của hắn.

Tần Nguyên bắt đầu có chút kiêng kỵ trong lòng. Y sao không nhìn ra rằng mọi người lại thêm tán thành Lý Lân, nhất là Lâm Vũ Vi mà y vừa ý kia, vẻ thân thiết trên khuôn mặt nàng càng hiện lên rõ ràng. Những người khác cũng thân cận Lý Lân hơn mấy phần, ngay cả Lãnh Băng lạnh lùng kia cũng hiện lên chút tín nhiệm.

- Đi thôi! Người chú ý nơi đây không hề ít, mà sau này chắc chắn còn có người tới. Chúng ta không thể trở thành vật hy sinh cho người khác được!

Lý Lân trầm giọng nói, rồi hắn tiến tới khu vực trận pháp dao động trước tiên.

Dao động không bình thường của Phong Ấn Thần Phù khiến Lý Lân thêm hứng thú với động phủ thượng cổ vừa xuất hiện này. Về phần Đạo Hành đan trong động phủ thượng cổ mà Lãnh Băng nói, Lý Lân mới nghe thấy lần đầu. Hắn hiện giờ đang kẹt trong cảnh giới Nửa bước Võ Hoàng, tức là cũng cảm ứng được bích chướng Hoàng cấp, nhưng chỉ một chút như vậy lại chẳng thể đột phá được. Nếu quả thật có loại Đạo Hành đan này, Lý Lân không ngần ngại mà xông lên đoạt lấy.


Đoàn người đi ra rừng rậm, một ngọn núi nguy nga xuất hiện trước mặt. Mà dao động trận pháp kia có vẻ phát ra từ quầng sáng lưng chừng núi.

- Triệu đại ca, đây hẳn là chỗ có động phủ thượng cổ kia. Hiện giờ trận pháp đã bắt đầu lộ ra, dựa theo trình độ hiện giờ thì cùng lắm là ba ngày nữa nó sẽ hoàn toàn suy yếu, đến lúc đó chúng ta có thể tiến vào.

Lâm Vũ Vi lại khá tinh thông trận pháp, nàng chỉ nhìn thoáng qua là xác định được trận pháp này sẽ suy yếu đến mức thấp nhất chỉ trong ba ngày.

Lý Lân hơi kinh ngạc nhìn nàng, người ta thường nói ngực to óc quả nho, nhưng xem ra cô gái này cũng không phải bình hoa gì. Thấy nàng có Ám hương chi thể, Lý Lân còn tưởng rằng đó mới là đòn sát thủ của nha đầu này, hiện giờ xem ra ánh mắt hắn đúng là hạn hẹp rồi.

- Chẳng lẽ chúng ta còn phải chờ ba ngày sao? Nếu có người tới thì sao giờ?

Mao Kỳ lo lắng nói. Khu vực này nằm sâu trong Ma Thú sơn mạch, hơn nữa còn là nơi ít người lui tới, một khi ma thú cao giai đi qua, kết quả sợ rằng khó mà lường được.

- Ngươi lo lắng quá rồi!

Lý Lân nói với sắc mặt ngưng trọng.

- Triệu huynh, xin chỉ giáo cho?

Mao Kỳ cảm thấy khó hiểu. Nếu trên đường đụng độ người của Giang gia, lại thêm bóng đen thần bí vừa rồi, chứng minh đã có ít nhất ba thế lực biết tin này. Nếu ba ngày sau mới tiến vào, chỉ sợ trong khoảng thời gian đó sẽ có nhiều người nữa tới đây.

- Bọn họ đã tới rồi! Hơn nữa nhân số không ít!

- Cái gì? Ở đâu? Sao ta không thấy?

Mao Kỳ cả kinh. Với phạm vi và cường độ thần thức của bọn họ, căn bản là không cảm thụ được những người đang ẩn nấp kia.


- Đi thôi, ba ngày sau chúng ta lại tới.

Lý Lân có phần kiêng kỵ nhìn về một tiểu sơn cốc phía trước, sau đó nói với mọi người.

Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Lý Lân, mọi người tất nhiên là không dám nói gì thêm. Với thực lực của mình mà Lý Lân còn phải kiêng kỵ, mấy người kia đương nhiên là chẳng thể làm được gì.

Đám người Lý Lân không lui vào trong rừng, mà dọc theo hướng tây nam của tòa động phủ này đi chừng một cây số, dừng lại trong một tiểu sơn cốc có suối nhỏ.

Cùng lúc đó, không gian tiểu sơn cốc cách nơi đám người Lý Lân vừa đứng nói chuyện chừng trăm mét đột nhiên chấn động, một hàng người xuất hiện. Kẻ cầm đầu là một lão già mặc cẩm bào trắng, lão già này râu tóc bạc trắng, lại cho người ta cảm giác uy mãnh dị thường.

- Tam điện chủ, vì sao chúng ta không bắt mấy tên tán tu đó tới thử cường độ trận pháp?

Một gã trung niên nam tử hơn ba mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến phía sau lão già mặc cẩm bào kia mở miệng hỏi.

- Đám người đó không đơn giản. Nhất là tên thiếu niên dẫn đầu kia, tuổi tuy nhỏ nhưng lại khiến bản điện chủ cảm thấy nguy hiểm. Chúng ta đừng tùy tiện dây vào thì tốt hơn.

Lão già mặc cẩm bảo nói.

- Tam điện chủ, tên thiếu niên kia cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, cho dù thiên phú có dị bẩm, thì có thể đạt được thực lực cỡ nào, dù sao trong tán tu làm gì có yêu nghiệt tồn tại!

Người trung niên không đồng ý, dù không rõ thực lực của Lý Lân, nhưng gã cho rằng Lý Lân cũng chẳng lợi hại gì.

- Hừ, Phùng Dương, coi thường kẻ khác chính là đùa giỡn tính mạng mình. Nếu ngươi không sợ chết thì cứ đi thử thực lực đám người này đi. Nhưng bản điện chủ nói cho ngươi biết, hiện giờ động phủ thượng cổ sắp mở ra rồi, đừng đi gây chuyện.

Lão già mặc cẩm bào chính là Võ Hoàng lục phẩm đỉnh phong, thực lực có mạnh, nhưng đối mặt với Lý Lân đều cảm thấy nguy hiểm, chứng tỏ thanh niên này không phải có thực lực hùng mạnh thì là có thủ đoạn có thể đánh trọng thương lão. Lúc này là thời khắc quan trọng mà động phủ thượng cổ sắp mở ra, lão già mặc cẩm bào không muốn mạo hiểm chọc thêm phiền phức gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận