Tam Thái Tử

Mộc Thanh Lâm, thiếu tông chủ Thiên Dược tông?

Lý Lân trầm giọng nói. Đối với Mộc Thanh Lâm, Lý Lân vẫn cảm thấy phức tạp, trước có chút thù oán, cho rằng là một tên có cá tính cao ngạo làm người ta chán ghét, nhưng sau khi hắn dịch dung thành con gái thì lại thấy được một mặt Mộc Thanh Lâm khác. Đây là một đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà ấm, Lý Lân cảm giác mình có thể dùng thủ đoạn để hóa giải một chút ân oán lúc trước.

- Không nghĩ tới lại là ngươi, lúc trước, ngươi cùng con Hỏa Viên kia đánh bản vương không nhẹ a. Hôm nay bản vương cần có giải thích!

Mộc Thanh Lâm lộ ra sắc mặt khó coi nói.

- Đợi một chút! Lúc đó chính là ngươi động thủ trước, nếu không phải ngươi mơ ước Hỏa Viên của ta, chúng ta cần phải đánh nhau sao?

Lý Lân nói.

- Ngươi nói bậy! Hỏa Viên có ích gì với ta! Lúc ấy ta cảm nhận được trên người ngươi có một tia khí tức của một người mà Luyện Dược Tông ta tim kiếm! Ra tay là chỉ muốn bắt giữ các ngươi mà thôi.

Mộc Thanh Lâm nói.

- Ngươi muốn bắt giữ chúng ta, chẳng lẽ bản vương còn có thể thúc thủ chịu trói sao. Nhưng mà chuyện đều qua rồi, ta và ngươi đều là kẻ có thân phận, đừng tính toán chút chuyện nhỏ nữa.

Lý Lân lộ vẻ rộng lượng nói, đối với loại công tử ca quá coi trọng thể diện như Mộc Thanh Lâm mà nói, ngươi càng so đo thì gã càng vùng lên, Lý Lân độ lượng rộng rãi như thế, ngược lại sẽ làm cho Mộc Thanh Lâm sinh chút áy náy.

- Thiếu tông chủ, chúng ta tới đây là có chuyện quan trọng!

Một gã cao thủ Hoàng cấp mở miệng nhắc nhở, người này thoạt nhìn hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc đã có chút trắng rồi, nhưng chòm râu dưới cằm lại rậm rạp đen thùi lùi, thoạt nhìn cực kỳ quái dị.

- Đúng a! Hán vương, ngươi đã gặp qua một luyện dược sư Võ Hoàng nhất phẩm chưa, đây là hình ảnh của nàng!

Mộc Thanh Lâm lấy ra một ngọc thạch hình ảnh, phía trên có thân ảnh của Hương Lân.


Lý Lân cẩn thận đánh giá, cau mày, lộ ra thần sắc không xác định. Mộc Thanh Lâm không tỏ vẻ gì, nhưng tên Võ Hoàng còn lại sau lưng gã không nhịn được mở miệng nói.

- Hán vương, ngươi biết nàng này sao?

- Hình như là gặp qua! Không biết tại sao các vị tiền bối lại tìm đến chỗ của bản vương?

Lý Lân ra vẻ tò mò hỏi.

- Bản vương phát hiện đan dược mà Hán vương phủ đang sử dụng là do từ tay người này làm ra, cho nên mạo muội tiến tới hỏi một chút.

Mộc Thanh Lâm nói.

- Ngươi nói thì ta mới nghĩ tới, đúng là ta đã gặp nàng ở trong không gian man thú, còn có giao dịch đại lượng đan dược từ trong tay nàng. Chẳng lẽ nữ nhân này là người Thiên Dược tông?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Không phải, nàng ta là…

Mộc Thanh Lâm còn chưa nói xong thì đã bị một tên Võ Hoàng phía sau cắt ngang, người này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, một vết sẹo màu đỏ trên mặt làm người ta nhìn một lần cũng khó quên.

- Hán vương, mong ngài nói ra hành tung của vị cô nương này, Thiên Dược tông tất có hậu tạ!

Tên Võ Hoàng mặt sẹo trầm giọng nói.

- Hẳn là còn ở trong không gian man thú a! Lúc ấy nàng ta dung linh dược quý hiếm trong tay mình để đổi lấy đại lượng tinh thạch, nhìn bộ dáng thì giống như muốn sống lâu trong không gian man thú. Đương nhiên, đây cũng chỉ là do bản vương đoán mà thôi, về phần nàng ta còn ở trong không gian kia hay không thì bản vương cũng không rõ.


Lý Lân trợn mắt bịa đặt, bộ dáng kia muốn chân thật bao nhiêu thì có bấy nhiêu, quả thực có thể so với vua màn ảnh đời sau.

Tên Võ Hoàng râu đen cau mày, cũng không quá tin tưởng lời của Lý Lân. Nhưng là Mộc Thanh Lâm lại tin, trên mặt còn lộ vẻ như trút được gánh nặng.

- Trần sư thúc, chúng ta nên đi thôi! Ta nghĩ không bao lâu nữa thì chúng ta có thể cảm nhận được khí tức của nàng. Hơn nữa, đợi đến khi thương thế của đại trưởng lão khôi phục, tìm nàng cũng sẽ không quá khó khăn.

Mộc Thanh Lâm nói với tên Võ Hoàng râu đen.

Hai tên Võ Hoàng gật gật đầu, hiện tại tin tức Đại Đường tiến giai lên hoàng triều cao cấp sớm đã truyền khắp Hắc Thủy vương thành. Bất kể thế nào, lực uy hiếp của hoàng triều cao cấp cùng hoàng triêu trung cấp là hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau. Mặc dù Thiên Dược tông là thế lực siêu cấp tại Trung Vực, nhưng nơi này là bên bờ Đông Bắc, thế lực siêu cấp Trung Vực cũng có cảm giác ở ngoài tầm với.

- Chậm đã!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Ngươi có chuyện gì?

Mộc Thanh Lâm kinh ngạc ngừng lại, không hiểu Lý Lân vì cái gì lại ngăn cản bọn họ rời đi.

- Mộc công tử, nghe nói ngài đã ở khá lâu trong không gian man thú?

Lý Lân khẽ cười nói.

- Đúng vậy, ngươi hỏi chuyện này làm gì?

Mộc Thanh Lâm khó hiểu nói, lúc bọn họ đi ra, rất nhiều người đều thấy được, bởi vậy đây cũng không phải là bí mật gì.


- Ta muốn hỏi trong tay các ngươi có man thú bị trấn áp hay không?

- Man thú sống? Cái thứ kia kiệt ngạo bất tuần, ta khuyên ngươi không nên đánh chủ ý tới thì hơn!

Mộc Thanh Lâm trầm giọng nói. Man thú trong không gian man thú quả thật làm cho người ta mong ước bắt làm tọa kỵ. Mộc Thanh Lâm cũng từng thử trên một con man thú Võ Hoàng sơ cấp, kết quả thật đáng tiếc, cuối cùng thì con man thú kia tình nguyện chết cũng không làm tọa kỵ của gã. Mấy người khác thử qua đều không có kết quả. Vì vậy mà hiện giờ Mộc Thanh Lâm mới lộ ra thần sắc không còn quá xem trọng man thú.

- Công tử yên tâm, Lý Lân chỉ là được Đường hoàng nhờ vả, chỉ là bây giờ bản vương không tiện vào không gian man thú, hơn nữa thực lực của bản vương còn không đủ, bất đắc dĩ mới hỏi Mộc công tử. Nếu không có gì trọng dụng thì thôi vậy.

Lý Lân lắc đầu, ra vẻ tiếc hận.

- Hoàng đế Đại Đường có nắm chắc dạy dỗ man thú?

Tên Võ Hoàng mặt sẹo tò mò hỏi.

- Ta cũng không biết, Đường hoàng yêu cầu ta tận lực mua hoặc bắt sống man thú. Có lẽ là lợi dụng huyết thống man thú có trí tuệ không cao để cải tiến chiến mã Đại Đường.

Lý Lân ra vẻ không hiểu được nói.

- Trong tay chúng ta quả thật có man thú trấn áp được, về phần có bán ra hay không thì ta không làm chủ được. Chờ ta hỏi đại trưởng lão rồi mới trả lời được.

Mộc Thanh Lâm không trực tiếp cự tuyệt, man thú không thể thuần hóa thì giá trị sẽ giảm mạnh, về phần giết man thú lấy tinh nhục thì hiệu quả đối với võ giả Hoàng cấp rất có hạn. Cho nên Mộc Thanh Lâm cảm giác bỏ sức trấn áp man thú man thú còn sống có chút được không bằng mất.

- Nếu thế thì tốt lắm, trong tay bản vương có một ít linh dược thượng phẩm từ trong Hắc Thủy Tùng Lâm, ta có thể dùng linh dược này để trao đổi cùng các ngươi.

Lý Lân tủm tỉm cười nói.

- Linh dược? Đều là thượng phẩm?

Tên Võ Hoàng râu đen mở miệng nói.


Lý Lân gật đầu, đồng thời lấy từ không gian giới chỉ ra một đóa hoa trà có chín màu, tuy được hộp ngọc phong ấn, nhưng màu sắc cùng hoa văn mang theo chút ánh sáng linh tính chứng tỏ là trân phẩm, mà trưởng thành tới chín màu đủ đã chứng minh phẩm chất của nó.

- Chúng ta sẽ bẩm báo đại trưởng lão, kể lại tỉ mỉ rồi lại trả lời cho ngươi.

Ba người đều không nói nhiều, dù sao mấy con man thú sống bị trấn áp đều ở chỗ đại trưởng lão. Dù bọn họ có muốn nhưng đại trưởng lão không đồng ý thì cũng uổng công.

- Mong tin tốt của các vị! Còn nữa, có thể bản vương sắp phải ra ngoài, nếu chư vị nguyện ý trao đổi thì có thể giao thiệp cùng với sử trưởng Chu Thắng Nam của Hán vương phủ chúng ta.

Lý Lân mở miệng nói.

Mấy người Mộc Thanh Lâm mang theo gấp gáp rời đi.

Người Thiên Dược tông quả nhiên không thể cự tuyệt mê hoặc từ linh dược thượng phẩm. Ngày hôm sau, Mộc Thanh Lâm vẫn mang theo hai tên Võ Hoàng mặt sẹo và râu đen vào Hán vương phủ, trong tay bọn họ còn mang theo túi ý chí linh thú, bên trong có chứa hơn mười con man thú Hoàng cấp. Đây là một nửa mà đại trưởng lão trấn áp, hiện tại, võ giả Hoàng cấp không thể tiến vào không gian man thú, những thứ này là hàng tồn duy nhất của bọn họ, bọn họ không thể trao đổi hết toàn bộ.

Đối với Lý Lân mà nói, tuy linh dược trân quý, nhưng man thú sống thì càng là tài phú khó được. Những con man thú này đều có chiến lực cấp Võ Hoàng, nếu tương lai có thể xóa bỏ phong ấn thần hồn cho chúng nó, lúc đó chính là một cổ chiến lực khó được.

Lần giao dịch này lợi nhuận mười phần, Lý Lân hào phóng nên nhận được đại lễ của Thiên Dược tông, mà sau khi hai bên giao hàng xong, Lý Lân cùng Mộc Thanh Lâm đã xưng huynh gọi đệ, quan hệ chuyển biến rất khá.

Xử lý xong hết thảy, Lý Lân không đợi Bạch Tố Tố xuất quan, tìm được cao thủ trông coi cửa không gian truyền tống của học viện Thần Ma, nói rõ ý tứ của mình, lại dâng lên một đống tinh thạch, Lý Lân thành công lấy được một chân truyền tống.

Giống như là thuế đường bộ đời sau, người học viện Thần Ma hao tốn nhiều nhân lực vật lực chế tạo ra cửa không gian truyền tống, tất nhiên sẽ không thể để người khác sử dụng miễn phí. Cho dù là Lý Lân có hợp tác với học viện Thần Ma, muốn sử dụng cửa không gian truyền tống cũng phải trả tinh thạch.

Theo không gian truyền tống khởi động, không gian chi lực che kín tầm mắt Lý Lân, Lý Lân nắm chặt tay, thấp giọng nói:

- Tạm biệt, Đại Đường chiến hỏa liên miên!

Bởi vì lần truyền tống này đi khoảng cách cực xa, cần tiêu phí khá nhiều thời gian. Hơn nữa, bởi vì tiêu hao quá lớn nên lần này đi không chỉ một người Lý Lân, hơn nữa người tới học viện Thần Ma cũng không ít.

- Hán vương huynh đệ, không nghĩ tới ngươi cũng muốn tới học viện Thần Ma!?

Mộc Thanh Lâm mang theo vẻ mặt kinh hỉ chạy tới bên người Lý Lân. Làm cho Lý Lân kinh ngạc là, bên người Mộc Thanh Lâm không có cao thủ Hoàng cấp đi theo, chẳng lẽ những lão già kia đã thông suốt rồi, để cho ta tự mình mò mẫm học hỏi mà trưởng thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận