Tam Thái Tử

Trong thạch môn không hề có một tia khí tức, điều này khiến cho Lý Lân có chút bất đắc dĩ. Cửa khe đá chỉ hở rất nhỏ, phía trên còn dày đặc biết bao nhiêu là cấm chế, chỉ bằng cường độ thần thức của Lý Lân thì không thể nào xâm nhập vào được. Hơi thử một chút, Lý Lân biết tồn tại phía sau cửa đá còn mạnh hơn mình rất nhiều. Huống chi còn có thể xuất ra pháp môn khống chế Huyền Vũ khải thì ai mà không coi là lão bất tử thời thượng cổ đây. Chí ít cũng phải là siêu cấp cao thủ đã từng có được Huyền Vũ khải.

Mặc dù tò mò vô cùng với kẻ đang ở sau thạch môn, nhưng Lý Lân cũng hiểu được cơ hội đào tẩu mà không nắm lấy là dễ vụt mất, nếu không phải thanh niên tóc vàng đang kéo lấy Hắc Sát thì bản thân mình còn không có được cơ hội mà chạy.

Uỳnh ầm ầm!

Chiến đấu trên thiên không càng trở nên căng thẳng hơn, Hắc Sát tấn công như cuồng phong bạo vũ, vẫn luôn chiếm thượng phong, hơn nữa ưu thế càng ngày càng lớn, mà thanh niên tóc vàng lúc nãy vì ăn một đập, hoàng kim chi thân tổn hại không nhẹ, hiện tại chỉ có thể giơ mặt nhận đánh mà thôi.

Chờ đúng lúc đó, Lý Lân không chần chờ, cắn nát ngón tay, phóng ra một giọt huyết, vẽ một văn tự huyền ảo cổ lên Huyền Vũ khải. Chữ cổ hoàn thành thì phóng ra một trận ô quang, Lý Lân cảm thấy bản thân mình với Huyền Vũ khải đã sinh ra chút liên hệ đặc thù rồi.

- Thu!

Hắn dùng thần hồn chấn động, Huyền Vũ khải khổng lồ đột nhiên tiêu biến, ngay sau đó Lý Lân cảm thấy trên người trầm xuống, dường như có một cái áo giáp mang phong thái cổ, rất nặng, màu đen đang bao trùm lấy toàn thân hắn.

Hai người đang giao chiến trên bầu trời bỗng chốc cứng đờ lại, hai vị siêu cấp cao thủ vẻ mặt mịt mờ khi nhìn Huyền Vũ khải đột nhiên biến mất không thấy nữa.

- Hỗn trướng! Ngươi trốn ở đâu?

Hắc Sát phản ứng đầu tiên, mặc xác cái tên tóc vàng, hắn gào lên, lao từ trên trời xuống. Đồng thời thế giới của Hắc Sát đang co rút lại, khiến cho Lý Lân có cảm giác bị áp chế.

- Trấn thế!

Lý Lân ở trong Huyền Vũ khải liền hét lên, một cỗ trấn áp lực nháy mắt giữ chặt lấy cửa không gian đang chuẩn bị thu hẹp lại, cả người hắn biến thành một đạo lưu quang màu đen xông ra ngoài.


- Ha ha! Hắc Sát ngươi đứng lại cho lão tử! Hoàng Kim thế giới, giam cầm!

Thanh niên tóc vàng bị Hắc Sát bỏ qua một bên kia lộ ra vẻ thích thú, vừa rồi còn bị Hắc Sát đánh cho không hoàn thủ nên sinh ra oán khí vô cùng. Mặc dù không phải bản thân ra tay nhưng hắn vẫn cảm thấy vui, bây giờ căn cơ Huyền Vũ khải của Hắc Sát biến mất, hắn càng thấy vui sướng khi người gặp họa, cũng không ngại ra tay hỗ trợ cái tên tiểu tặc kia một phen.

- Vô liêm sỉ! Kim Đại Thông, ngươi muốn chết?

Hắc Sát chút nữa phát điên, khí thế toàn thân không giữ lại, bộc phát ra hết, toàn nội thế giới bị điều động đến cực hạn.

Một tiếng nổ lớn, Hắc Sát trốn thoát khỏi sự giam cầm của Kim Đại Thông, lại phát lực để phóng ra ngoài.

Ở ngoại giới, sắc mặt Hắc Sát vô cùng khó coi, thần thức buông ra tìm kiếm, nhưng không tìm được chút dấu vết nào của Lý Lân, tựa như một tên đang sống sờ sờ ra đó bỗng nhiên bốc hơi vậy.

- Vương Lãng! Có nhìn thấy một tên Bát phẩm Vương Tọa đi ra không?

Hắc Sát âm trầm hỏi người ở bên ngoài.

- Bát phẩm Vương Tọa sao? Hình như có, nhưng mà giáp trên thân hắn không biết tại sao lại vỡ vụn rồi, tiền bối có chuyện gì vậy?

Vương Lãng tràn đầy thần sắc khó hiểu. Cũng không hiểu tại sao Hắc Sát không đi quan tâm cái tên thanh niên tóc vàng bên cạnh mà lại chú ý tới một tên Bát phẩm Vương Tọa mặc hắc giáp đây.

- Chết tiệt! Cái tên đó rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao có thể luyện hóa Huyền Vũ khải trong nháy mắt? Không được, nhất định phải tìm được hắn, cho dù có lật cả mảnh không gian này lên.

Thần sắc Hắc Sát vô cùng âm độc, Huyền Vũ khải chính là thần binh chí bảo trong truyền thuyết, cho dù trong đại chiến cũng bị đánh cho hỏng, nhưng vẫn không phải thứ mà thượng cổ thần binh bình thường có thể sánh cùng. Thế giới của hắn sắp thành hình, giờ lại mất đi vật căn cơ, hơn nữa lại bị một tên Vương Tọa lấy đi, Hắc Sát cho dù tâm tình có tốt hơn nữa nhưng gặp phải cái chuyện con bà nó chó má như vậy thì cũng không nói nên lời.


- Ha ha! Hoàng Kim gia tộc nghe lệnh, lập tức tập trung toàn bộ lực lượng đi tìm kẻ đó, ai mà bắt được hắn, bản tọa sẽ thưởng một kiện bát phẩm linh bảo!

Hắc Sát chưa nói xong đã nghe thấy thanh niên tóc vàng hô lên với đám tôi tớ.

- Bát phẩm linh bảo!

Tinh quang trong mắt mọi người đại phóng, bởi bát phẩm linh bảo đã thuộc hàng ngũ chí bảo, chỉ cần tìm được một tên mặc hắc giáp kia là có thể nhận được, điều đó khiến cho mọi người điên cuồng.

- Vô sỉ! Kim Đại Thông ngươi thật sự muốn không chết không ngừng với bản tọa sao?

Nếu không phải là Kim Đại Thông cứ bám lấy hắn thì cái tên kia làm sao mà trốn được.

- Hừ! Ngươi đã mất đi đồ rồi, thì làm sao có thể nói đó là của ngươi được. Thiên hạ trọng bảo theo người có đức, bản tọa chẳng qua chỉ là đi tìm vật vô chủ mà thôi. Hắc Sát, ở đây dây dưa với ta không bằng ngươi đi tìm đi. Nếu để bản tọa tìm thấy trước, cả đời này ngươi đừng có mong bước vào Tôn cấp!

Thanh niên tóc vàng cuồng ngạo nói.

- Hừ! Ân oán hai ta tính sau.

Sắc mặt Hắc Sát âm trầm vô cùng, quay qua nói với đám người Vương Lãng:

- Tập trung toàn bộ lực lượng, tìm kiếm tên mặc hắc giáp kia, ai tìm được thì bản tọa tặng hẳn một hồi tiên duyên.


Đám người Vương Lãng kích động vô cùng, Hắc Sát nói tiên duyên cũng không phải là tùy tiện, bởi đó chính là một lần thoát thai hoán cốt. Nói đến tiên duyên thì không thể không nhắc tới xuất thân của Hắc Sát, hắn chính là phó tông chủ của Thiên Sát tông trong trung vực, bọn họ có một cấp dưới chuyên phụ trách tiên duyên môn, nơi này không bán linh đan, cũng không bán vũ khí, công pháp, mà là tiên duyên. Phàm là kẻ đạt được cơ hội vào tiên duyên môn thì sẽ được đưa vào thượng cổ mật địa để tìm kiếm tiên duyên. Nơi đó chính là di vật của một đế quốc thượng cổ, tình huống bên trong đến người đi vào rồi cũng không rõ cho lắm. Nhưng kẻ tiến vào cho dù không đạt được cơ duyên thì chí ít cũng phải đột phá được cảnh giới. Chỉ như vậy đã khiến cho tiên duyên trở thành thứ nóng bỏng mắt rồi. Thượng cổ mật địa kia mở ra cũng không cố định thời gian, nhân số. Tiên duyên môn chính là nơi quản lý danh ngạch. Có Hắc Sát tọa trấn thì không dám cường công vào tiên duyên môn. Người đạt được tư cách đi vào rất khó khăn, nhưng Hắc Sát là phó tông chủ, một danh ngạch là chuyện đơn giản.

Hai phe đều đưa ra điều kiện cực kỳ mê người, hơn nữa những thứ này không chỉ là đám cấp dưới nghe được, mà là Hoàng cấp cao thủ đang xem chiến đấu cũng nghe được. Một trận ầm ầm phân tán ra bốn phía, không đi tìm bí mật của không gian này nữa, mà là tìm tên hắc giáp nhân kia. Cho dù là bát phẩm linh bảo hay là một lần tiên duyên thì cũng là thù lao khiến cho đám Hoàng cấp cao thủ phải điên cuồng lên. Nếu không phải ở nơi này bị áp chế về thần thức, thần niệm Hoàng cấp cao thủ bao phủ mấy vạn cây số, Lý Lân cho dù truyền tống được xa đến đâu cũng không thoát được.

Uỳnh ầm ầm, mọi người hướng về tứ phương mà đi tìm. Một quy mô hành động lớn như thế lại dẫn phát đến chiến tranh, cao thủ nhân loại và man thú. Bởi vì lúc trước xảy ra thú triều, cho nên đám nhân loại vẫn luôn ẩn nấp, giờ lại tập trung hành động khiến cho đám man thú tưởng rằng đó là khiêu khích.

Grao, gru...!

Tiếng man thú gào lên, các Hoàng cấp man thú cảnh giác đánh giá tứ phía, một khi cao thủ nhân loại xuất hiện thì sẽ lại hiện ra một hồi đại chiến, dù sao trong phiến không gian này nhân loại không phải nhân vật chính, mà là man thú.

Dù thế, thì tham lam đã khiến cho bọn họ bí hóa quá liều, đám Hoàng cấp cao thủ cũng bắt đầu kết bạn mà đi, chỉ như vậy khi bị Hoàng cấp man thú bao vây mới có thể kiếm chút thời gian mà thoát đi.

Trong không gian Diễn Thiên tông, nơi Già Thiên đại trận, một thân ảnh khô quắt bỗng mở to mắt.

- Khí tức Huyền Vũ khải, thượng cổ thần binh sẽ xuất thế sao?

Thanh âm khàn khàn vang len trong đại sảnh, sau đó lão ta gạt tay lên không trung, thu lại được một thân ảnh.

- Là ngươi, ngươi còn chưa chết?

Thân ảnh trong lòng bàn tay lão già kinh ngạc hỏi.

- Ngươi còn chưa chết, ta sao chết được! Độc nhãn, có ta ở đây, thì Già Thiên đại trận không cần ngươi lo đâu.

Lão giả cố gắng nhếch khóe miệng, cố gắng cười. Nhưng thân thể hắn thực sự là không thể nào làm được.

- Sớm biết ngươi còn sống thì lão tử sẽ không chủ trì cái đại trận này nữa, nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?


Độc nhãn cự nhân bĩu môi nói.

- Huyền Vũ khải xuất thế, ta thấy thập đại cổ thần binh có thể xuất hiện trong thời đại này, ngươi đi tìm đi, nếu được mang một hai kiện về trấn áp số mệnh tông môn.

Lão giả khô quắt nói.

- Thập đại cổ thần binh? Không phài đều bị hủy vào thời đại thượng cổ rồi sao? Cho dù còn truyền lại thì cũng đã là hàng bị tàn phá, muốn chúng có được gì?

Độc nhãn cự nhân thấy khó hiểu.

- Ngươi biết lai lịch thượng cổ thần binh không?

Lão giả khô gầy hỏi.

Độc nhãn cự nhân lắc đàu, lai lịch của thập đại thần binh thần bí, thời thượng cổ đã tồn tại từ lâu, lúc ấy có người nói chúng là Tiên Thiên chí bảo được thiên địa dựng dục ra. Cách nói này tuy thiếu bằng chứng, nhưng lưu truyền phổ biến nhất trong lịch sử.

- Thập đại thần binh thượng cổ chính là do mười vị đại nhân vật kiêu ngạo hơn trời lưu lại, ở thời thượng cổ đã gây nên sóng to gió lớn, mãi tới khi chiến tranh kết thúc thì bị phá hỏng. Theo như ghi chép người tới đó, thì thập đại thần binh có một ngày sẽ xuất hiện trên thế gian này, lúc đó toàn bộ thiên địa sẽ nghênh đón thời kì thịnh thế.

Lão già chậm rãi kể lại một đoạn bí sử.

- Thịnh thế? Các đại thiên kiêu chuẩn bị xuất thế rồi sao?

Trong mắt Độc nhãn cự nhân hiện lên vẻ khiếp sợ.

- Không chỉ là đám thiên kiêu thời này, mà đám bất tử thời thượng cổ thanh danh hiển hách chỉ sợ cũng phải chuyển thế trùng tu. Vạn tộc ẩn dấu ở hư không cũng có thể xuất thế, một phương thiên địa này sẽ càng thêm tàn khốc hơn so với thới thượng cổ.

Lão già khô quắt nói những lời này mà truyền đi thì toàn giới tu luyện sẽ loạn thành một mối cho xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận