Tam Thái Tử

Ngao Vô Tình không phải là nữ nhân bình thường, cho dù trong tình huống bị áp chế toàn diện này cũng không ngừng phản kháng.

Lý Lân vô cùng đau đầu, hắn lúc trước quả thật manh động rồi. Nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, buông Ngao Vô Tình ra chỉ sợ người chết chính là hắn. Thực lực của ả này vượt xa dự tính của hắn, dù sao hắn cũng sở trường cận chiến, lại chiếm lợi thế đánh lén. Nếu không chắc chắn Ngao Vô Tình đã thoát ra được.

- Nên kết thúc thế nào đây!

Trong lòng Lý Lân có thêm vài phần do dự. Nhưng thân thể thành thực hơn tư tưởng nhiều. Sau khi dung hợp phân thân cự long thần thánh, hơn nửa huyết mạnh Lý Lân bị long hóa. Có thể phách cường hãn của rồng thì cũng kế thừa tính xấu của rồng. Ví dụ như dục vọng không phải muốn khống chế là có thể khống chế được.

- Bà mẹ nó, long tính bản ngân, ai nói vậy, quá chuẩn xác rồi!

Lý Lân thân dưới bành trướng, hung hăng áp chặt vào bụng Ngao Vô Tình, sức mạnh và nhiệt độ kia khiến Ngao Vô Tình thân thể cứng đờ, Lý Lân trong nháy mắt cũng có chút thất thần.

Nhìn Ngao Vô Tình dưới thân giãy giụa yếu dần, trên gương mặt xinh đẹp có thêm vài phần mê mang, ma xui quỷ khiến Lý Lân hôn lên đó.

Ngao Vô Tình vốn vô cùng xấu hổ và giận dữ vì nụ hôn này đầu óc liền trở nên trống rỗng. Nàng vừa ra đời đã là công chúa của Hắc Thủy Tùng Lâm, vì huyết mạch thiên phú sơ trung, từ lúc hiểu chuyện đã nhận được sự huấn luyện nghiêm khắc. Sau đó Thánh Long Vương đời trước đi vào cấm địa Bạch Sơn, chủng tộc linh thú cực đại trong toàn Hắc Thủy Tùng Lâm chỉ có một cao thủ Hoàng cấp là mình canh giữ, điều này đã khiến cho nàng áp lực rất lớn. Bề ngoài nhìn vào thì Ngao Vô Tình ẩn cư trong tiểu sơn cốc không quan tâm thế sự, nhưng thực tế thì không phải như vậy. Gần như mỗi ngày Ngao Vô Tình đều phải dùng thần thức tra xét toàn bộ Hắc Thủy Tùng Lâm, mặc dù dựa vào linh bảo đặc thù nào đó, đây cũng là việc cực kỳ hao phí tâm lực. Có thể nói mấy trăm năm nay, hỗn loạn của Hắc Thủy Tùng Lâm trước sau chỉ khống chế dưới Hoàng cấp, đó đều là công lao của Ngao Vô Tình. Về phần minh ước hoàng đạo gì đó, lực ràng buộc tuy là có, nhưng tiền đề là song phương có vốn liếng để đối kháng. Nếu Hắc Thủy Tùng Lâm không có Ngao Vô Tình tọa trấn, Hoàng cấp cao thủ của nhân loại tất nhiên có thể tiến quân thần tốc.

Nhưng bất kể quá khứ có thành tích huy hoàng thế nào, nàng trước sau cũng là một nữ nhân. Thư tính của Long tộc không ngân đãng như hùng tính. Nhất là Hắc Thủy Tùng Lâm và nhân loại tiếp xúc thường xuyên, Vương thú cấp cao trí tuệ lại cao, tự nhiên bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của nhân loại. Ngao Vô Tình là thần bảo hộ của Hắc Thủy Vương Thành, thân kinh bách chiến, chuyện gì cũng từng trải qua. Nhưng trong lĩnh vực tình cảm, nàng lại là kẻ mới học không có bất kỳ kinh nghiệm gì. Huống chi đối mặt với hành động bá đạo như vậy của Lý Lân, Ngao Vô Tình mơ mơ màng màng bằng bản năng hung hăng cắn hắn một phát, nếu là nữ nhân khác, e rằng hiện tại sớm đã trầm luân, để Lý Lân muốn làm gì thì làm rồi.

- Đàn bà thúi, còn dám phản kháng!

Lý Lân nhổ máu trong miệng ra, cả người thần sắc trở nên có chút dữ tợn. Hắn gần như thô bạo xé rách quần áo của Ngao Vô Tình. Sau đó cổ độ chân lực, phá vỡ áo dài của mình.


- Không được!

Ngao Vô Tình đối mặt với tình hình như thế, tạm thời khôi phục tình hình, một đôi ngọc chưởng hướng về phía ngực Lý Lân mà đánh tới.

Oành!

Lý Lân không trốn tránh, mà đứng lặng chịu đựng chưởng này của nàng, trên mặt tuy rằng không có vẻ thống khổ, lại có thêm nét ửng hồng ý tứ bệnh trạng. Hắn gầm nhẹ một tiếng, trên mặt tràn đầy dục vọng điên cuồng.

Ngao Vô Tình sợ rồi, thân thể mềm mại dưới tay Lý Lân trở nên mềm nhũng, một thân tu vi Hoàng đạo đăng phong tạo cực rốt cuộc cũng không thể phát huy uy lực.

- Buông ta ra, buông ta ra!

Ngao Vô Tình bất lực vỗ vào lòng ngực rắn chắc của Lý Lân, nhìn thế nào cũng bất lực. Ngao Vô Tình trong giờ khắc này không còn là Vương nữ cao cao tại thượng của Hắc Thủy Tùng Lâm nữa, mà đã biến thành một tiểu nữ nhân rơi vào tay ác bá vô lực phản kháng.

Theo một tiếng sảng khoái rít gào của Lý Lân, Ngao Vô Tình dừng giãy giụa, cả người cứng đờ tại chỗ. Sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt trống rỗng vô thần. Nhưng trạng thái này không duy trì bao lâu, theo động tác cuồng dã của Lý Lân, thân thể Ngao Vô Tình càng lúc càng nóng, thân thể mềm mại trở nên xụi lơ như nước, gương mặt nhỏ cũng từ trắng bệch trở nên ửng hồng.

- Ưm!

Theo tiếng rên rỉ thứ nhất, Lý Lân giống như nhận được cổ vũ lớn nhất, càng giống như tiếng kèn xung phong, khiến động tác của Lý Lân càng thêm thô lỗ cuồng dã.

Xuân sắc như tật phong bạo vũ bao phủ toàn bộ tiểu sơn cốc. Ngạo Thiên vốn muốn tiến đến tìm Đế Thí Thiên đi tới trước sơn cốc, nghe được âm thanh ngân mỹ như vậy, nhanh chóng lui ra ngoài, sau đó đuổi tất cả linh thú ở xung quanh. Nghe thấy âm thanh càng ngày càng không kiêng kị gì, Ngạo Thiên buồn bực khắc họa kết giới cách âm chung quanh toàn bộ sơn cốc. May là hắn không có ý gì đối với Ngao Vô Tình, nếu không lúc này tâm trạng hẳn là buồn bực đến chết mất.


Bão tố trong sơn cốc giằng co vài canh giờ, sau đó là tiếng gào thét đạt đến đỉnh điểm cùng khoảng khắc yên lặng ngắn ngủi. Sau đó truyền đến tiếng Ngao Vô Tình chửi rủa và hai người lại giao đấu. Cuối cùng tiếng đánh nhau thay đổi hương vị, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ liên tục vang lên không ngừng.

Tình hình này kéo dài suốt mười ngày mười đêm!

Trong sơn cốc rốt cuộc cũng trở nên vô thanh vô tức, Ngạo Thiên cùng Ngao Vô Ba hai người ngồi xếp bằng bên ngoài cấm chế. Về phần những linh thú tiến đến đều bị hai người đuổi đi.

Một tiếng rang rắc! Kết giới mà Ngạo Thiên cấu trúc bị vỡ vụn. Một thân hình với sắc mặt thoáng nhợt nhạt chạy ra ngoài.

- Bái kiến Thánh Long Vương!

Ngạo Thiên đứng dậy hành lễ, Ngao Vô Ba tuy là không thật sự cam nguyện, nhưng tính mạnh hắn nằm trong tay Lý Lân. Từ khi Lý Lân an toàn từ trong phòng Ngao Vô Tình đi ra, Ngao Vô Ba đã biết mình thua rồi, thua một cách triệt để.

- Triệu tập toàn bộ linh thú cấp cao, bản vương có chuyện quan trọng cần tuyên bố.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Dạ!

Theo mệnh lệnh của Lý Lân, tộc trưởng của toàn bộ chủng tộc linh thú trong Hắc Thủy Tùng Lâm một lần nữa tập trung tại đại điện trung tâm Hắc Thủy Tùng Lâm.


So với nghi thức Đế Thí Thiên kế thừa Thánh Long Vương Hắc Thủy Tùng Lâm, chủng tộc linh thú đến đây lần này rõ ràng tăng lên không ít, có thâm ý liếc nhìn Ngao Vô Ba một cái, cái liếc mắt này khiến Ngao Vô Ba hết hồn, lo sợ Lý Lân vì chuyện này mà gây phiền phức với hắn.

Lý Lân ngồi trên bảo tọa ở trung ương đại điện, thần sắc trên mặt sớm đã khôi phục lại sắc thái hồng nhuận như bình thường.

- Bái kiến Thánh Long Vương!

Thế giới linh thú dù sao cũng không phải hoàng triều của nhân loại, linh thú cũng không có nhiều quy tắc như nhân loại, cái gọi là lễ nghi đối với linh thú mà nói càng là thứ chó má. Hắc Thủy Tùng Lâm thực lực vi tôn, nếu Lý Lân không đánh phục Ngao Vô Ba, chinh phục Ngao Vô Tình, e rằng bây giờ ngồi trên bảo tọa đã là một người khác hoàn toàn rồi.

- Các vị, bản vương triệu tập mọi người đến đây chính là có chuyện quan trọng cần tuyên bố.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Thánh Long Vương đại nhân, có phải là muốn động binh với Hắc Thủy Vương Thành của nhân loại?

Ngao Vô Phong mở miệng nói. Lão già này mở miệng trước tiên để biểu lộ lòng trung thành đối với Lý Lân đây mà! Tiếc là ánh mắt Lý Lân nhìn cực kỳ lãnh đạm, khiến lão già này có chút cảm giác nịnh nọt không phải lúc.

- Hồ đồ, hiện tại Hắc Thủy Vương Thành đã tập trung bốn năm mươi vị cao thủ Hoàng cấp của nhân loại, ngươi cho rằng chúng ta có năng lực công hãm sao?

Lý Lân lạnh lùng nói.

Ngao Vô Phong bị kiềm hãm, co cổ lại, xấu hổ không nói.

- Lần này bản vương triệu tập các ngươi có ba chuyện muốn tuyên bố: Thứ nhất, Ngao Vô Tình lui khỏi thân phận người thủ hộ của Hắc Thủy Tùng Lâm, Ngao Vô Ba chính thức đảm nhiệm người thủ hộ Tùng Lâm.


Ánh mắt của Lý Lân nhìn về phía Ngao Vô Ba. Ngao Vô Ba lập tức hành lễ đáp lại.

- Thứ hai, bản vương sẽ nạp Ngao Vô Tình làm hậu, từ hôm nay trở đi, Ngao Vô Tình chính là Vương hậu của Hắc Thủy Tùng Lâm, địa vị bình đẳng với bản vương!

Lý Lân tung ra một phát đạn nặng tấn. Quan sát khắp tầng cao của Hắc Thủy Tùng Lâm, người có thực lực cũng có năng lực giúp đỡ mình khống chế toàn bộ Hắc Thủy Tùng Lâm cũng chỉ có Ngao Vô Tình. Đâu cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến Lý Lân liều lĩnh chinh phục nàng.

Toàn bộ linh thú đối với việc này cũng không có gì kinh ngạc, dù sao chuyện Lý Lân và Ngao Vô Tình vật lộn mười ngày ít có linh thú cấp cao nào không biết. Chỉ là chuyện này liên quan đến hai đại nhân vật trong Hắc Thủy Tùng Lâm, không ai dám giáp mặt nói ra mà thôi.

- Thứ ba, toàn bộ Hắc Thủy Tùng Lâm phân làm mười bộ, mỗi bộ thiết lập một vị đại thống lĩnh, phụ trách giúp đỡ bản vương thống trị toàn bộ Hắc Thủy Tùng Lâm, huấn luyện đại quân linh thú. Đại quân linh thú vốn có đổi tên thành quân cận vệ Thánh Long Vương, Ngạo Thiên nhậm chức thống lĩnh cấm vệ quân. Về phần các thống lĩnh của mười bộ, chư vị có thể tranh đoạt dựa vào thực lực.

Trong mắt Lý Lân hiện lên một chút tinh quang. Hắc Thủy Tùng Lâm thực lực cường hãn, nhưng lại quá tự do tản mạn, thiếu đi tính kỉ luật và cạnh tranh ky chế. Lý Lân đem Hắc Thủy Tùng Lâm chia thành mười bộ, lại khiến bọn họ cạnh tranh vị trí thống lĩnh mười bộ, tất nhiên sẽ khiến toàn bộ Hắc Thủy Tùng Lâm gia tăng bầu không khí cạnh tranh. Cạnh tranh mới là động lực tu luyện lớn nhất.

Các tộc trưởng của các tộc linh thú liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là thần sắc ý động. Một khi trở thành thống lĩnh mười bộ, địa vị sẽ khác biệt một trời một vực.

Rống!

Chính vào lúc này, một tiếng rồng ngâm thanh thúy vang lên. Mọi người thần sắc biến đổi. Lý Lân lại càng nhanh chóng xông ra ngoài.

Trên không trung tiểu sơn cốc của Ngao Vô Tình, một con cự long thần thánh tử kim sắc đột phá cấm chế, hướng thẳng lên tầng mây trên không trung.

- Trời ạ! Ta không nhìn lầm chứ!

Có tiếng kinh hô vẻ khó tin của Thú Vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận