Tam Thái Tử

Một tiếng rang rắc, cánh tay của Ngao Vô Ba bị Lý Lân đánh gãy, hiện ra hình dáng vặn vẹo không theo quy tắc. Lại một cước đá gãy bảy tám cái xương sườn trước ngực Ngao Vô Ba. Cuối cùng một cước đá về phía vùng dưới khố của Ngao Vô Ba.

- Dừng tay, ta đầu hàng, ta đầu hàng!

Ngao Vô Ba sắc mặt đại biến, bất chấp thể diện la lớn. Nếu cước này mà bị Lý Lân đá trúng, cho dù bản thể Hoàng cấp cũng không chịu nổi. Tất nhiên là gà bay trứng vỡ, tử nay xa rời nam nhân. Ngao Vô Ba hắn cho dù thân là Hoàng cấp cao thủ cũng sợ không còn mặt mũi nào lăn lộn ở Hắc Thủy Tùng Lâm nữa.

Mũi chân của Lý Lân dừng lại cách chỗ kín của Ngao Vô Ba một xăng-ti-mét, chân lực nơi mũi chân nháy mắt khiến quần áo vùng đó của Ngao Vô Ba bị phá nát. Lộ ra một đống đen tuyền.

Lý Lân nhìn lướt qua, trong lòng cũng không khỏi cảm thán. Trách không được người ta nói rồng bản tính ngân đãng, vốn liếng thế này cộng thêm tinh khí thịnh vượng, thân thể cường hãn, không ngân đãng mới lạ!

Vảy rồng trên người Lý Lân từ từ biến mất, hình thể cũng khôi phục lại kích thước bình thường. Toàn thân trên ửng hồng. Hắn dù sao cũng không phải là thể cự long thần thánh, hình thể bạo trướng thế này cũng là một loại gánh nặng đối với thân thể hắn.

- Ngao Vô Ba, giao ra ấn ký thần hồn của ngươi!

Lý Lân thần sắc bình thản nói.

Ngao Vô Ba sắc mặt đại biến, hoảng sợ nhìn Lý Lân, nói:

- Thánh Long Vương đại nhan, thuộc hạ nguyện thề với trời, nguyện trung thành với Thánh Long Vương đại nhân, xin Thánh Long Vương đừng lấy đi ấn ký thần hồn của thuộc hạ.

Thần phục và lấy đi ấn ký thần hồn hoàn toàn không giống nhau, cái thứ nhất là tòng chúc, cái thứ hai là nô bộc, sinh tử trực tiếp nằm trong tay của Lý Lân. Ngao Vô Ba tuy là sợ chết, nhưng cũng không muốn trở thành nô lệ của Lý Lân.

- Bản vương không tin ngươi!

Lý Lân thản nhiên mở miệng nói, trên mặt xuất hiện một lớp vảy rồng nhàn nhạt. Đồng thời một luồng sát khí bao phủ Ngao Vô Ba, nếu hắn có chút do dự nào, Lý Lân tuyệt đối sẽ không chút do dự mà giết hắn. Lý Lân bây giờ có thực lực này.

- Ta… ta giao!

Ngao Vô Ba cảm nhận được sát khí thực chất của Lý Lân, cuối cùng uất ức gật đầu, giao ấn ký linh hồn ra, bị Lý Lân thu vào trong Chiêu Yêu Phiên.


- Đứng lên đi! Từ nay trở đi, ngươi chính là người bảo hộ của Hắc Thủy Tùng Lâm!

Lý Lân thản nhiên mở miệng nói.

- Người bảo hộ?

Ngao Vô Ba sắc mặt biến đổi, thấp giọng hỏi:

- Vậy Ngao Vô Tình thì làm thế nào?

- Chuyện này thì ngươi không cần lo! Bản vương tự có chủ trương!

Khóe miệng Lý Lân lộ ra ý cười quỷ thần khó lường. Sau đó cả người phiêu diêu hướng về phía Long Cốc mà đi.

Ngao Vô Ba đã đứng dậy, sắc mặt cực kì phức tạp, có tuyệt vọng, có phẫn hận, còn có bất đắc dĩ và không cam lòng. Cuối cùng toàn bộ cảm tình phức tạp này hóa thành một tiếng thở dài, đứng dậy, đỡ lấy cánh tay gãy, bước tập tễnh hướng về phía động phủ của mình mà đi. Hắn đời này xem như xong rồi, gặp phải tên sát tinh Lý Lân này quy định cả đời hắn bị áp chế.

- Hy vọng Vương Nữ có thể đánh bại hắn, đoạt được Chiêu Yêu Phiên, như vậy bản tọa còn có cơ hội thu hồi ấn ký linh hồn.

Ngao Vô Ba nghĩ đến đây, trong lòng có thêm một hi vọng, động tác vô tình cũng trở nên dứt khoát hơn nhiều.

Trong không trung, trên tấm lưng rộng lớn của Hạc Vương, Ngạo Thiên thần sắc tràn đầy vẻ khiếp sợ. Vô cùng khâm phục thiên phú và thực lực chiến đấu của Lý Lân, Ngao Vô Ba là Hoàng cấp cao thủ, không ngờ lại bại trận dễ dàng nhanh chóng như vậy, thậm chí đến ấn ký linh hồn cũng bị Lý Lân lấy đi, có thể nói sau này Ngao Vô Ba sẽ không thể nào uy hiếp đến địa vị của Lý Lân nữa.

- Cảnh giới võ đạo của Thánh Long Vương dường như chưa đột phá Hoàng cấp!

Hạc Vương có chút không xác định mở miệng nói.

- Quả thật như thế, hơn nữa về mặt cảm giác cảnh giới võ đạo dường như còn thua xa bản vương. Cuối cùng chuyện này là thế nào?

Ngạo Thiên sắc mặt sửng sốt, ngay sau đó liền trở nên rất nghiêm trọng.


- Ngạo Thiên, bản tọa khuyên ngươi một câu, chuyện này ta và ngươi biết là được rồi, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Kết cục của Ngao Vô Ba còn đó, trừ phi ngươi cũng muốn đưa ấn ký linh hồn của mình vào cây quạt nhỏ màu vàng kia.

Hạc Vương có lòng tốt mở miệng nói. Đáp lại là Ngạo Thiên thần sắc nghiêm trọng gật đầu.

- Đi thôi! Long Cốc lần này sợ rằng sẽ có một trận động đất lớn rồi.

Ngạo Thiên trầm giọng mở miệng nói.

Hạc Vương gật gật đầu, hai cánh mở ra, hướng về Long Cốc bay đi.

Lại lần nữa đi đến trước tiểu viện của Ngao Vô Tình, lần này Vương Nữ không đứng chặn ở cửa cốc, Lý Lân một đường thông suốt tiến vào tiểu viện của Ngao Vô Tình.

- Bản tọa nên gọi ngươi là Đế Thí Thiên hay là Lý Lân?

Ngao Vô Tình lạnh lùng mở miệng nói, đôi mắt như thu thủy lạnh lẽo khó dò.

- Ngươi biết từ lúc nào?

Lý Lân không chút kinh ngạc, chuyện này giấu được người khác, giấu Ngao Vô Tình có chút khó khan. Hắn vô cùng tùy ý ngồi lên bồ đoàn trước người Ngao Vô Tình, vẻ tự tin kia khiến Ngao Vô Tình nhíu mày.

- Trước đó chỉ là nghi ngờ, vào lúc Chiêu Yêu Phiên biến mất mới thật sự xác định. Ngươi giết cự long thần thánh, điều này ngươi không phủ nhận chứ?

Ngao Vô Tình sắc mặt khó coi nói.

- Cũng không thể nói như vậy. Lúc ta phát hiện trứng cự long thần thánh, bên trong chỉ có một xác rồng có chút sinh cơ và một tàn hồn ngơ ngác. Cho dù ta không ra tay, hắn cũng không thể nào tỉnh táo trở lại. Bản vương chỉ giúp hắn giải thoát mà thôi.

Lý Lân thần sắc bình tĩnh nói. Tự hào không hề lo lắng lời nói của mình khiến Ngao Vô Tình sắc mặt càng lạnh lẽo thêm vài phần.


- Ngươi bây giờ tiêu diệt Đế Thí Thiên rồi, thể cự long thần thánh dung nhập vào cơ thể ngươi. Huyết mạch cự long thần thánh không còn thuần khiết, tinh huyết mà ngươi hứa với bản vương cũng khó mà thực hiện nữa.

Ngao Vô Tình đưa mắt nhìn lên, lạnh như bang nói.

- Không, chỉ cần bản vương muốn, vẫn có thể tinh luyện ra tinh huyết thuần khiết của cự long thần thánh. Nhưng vì sao bản vương phải làm như vậy?

Lý Lân trầm giọng mở miệng nói. Huyết mạch cự long thần thánh đã dung nhập vào bản nguyên huyết mạch của hắn, tinh luyện tinh huyết của cự long thần thánh sẽ khiến hắn nguyên khí đại thương, không có ích lợi thật lớn thì Lý Lân tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

- Ngươi là đang ép ta sao?

Ngao Vô Tình sắc mặt âm trầm, hận đến xương tủy bộ dạng phong khinh vân đạm của Lý Lân hiện tại.

- Đương nhiên không phải, bản vương là muốn cùng ngươi hợp tác mà thôi.

Lý Lân mở miệng nói.

- Hừ hừ!

Ngao Vô tình trên mặt đầy vẻ châm chọc nói. Nàng cực kì không tin tưởng Lý Lân, việc hợp tác không hề để tâm. Huống chi thân là Hoàng cấp cao thủ, nàng so với Lý Lân càng hiểu rõ việc tinh luyện tinh huyết cự long thần thánh từ bản thể khó khăn thế nào. Bởi vậy nàng phán đoán là Lý Lân sẽ không làm như vậy.

- Không nên như vậy, Đế Thí Thiên chính là Lý Lân, Lý Lân chính là Đế Thí Thiên, ngươi và ta nên trở lại như trước!

Lý Lân cười cười, không hề kiêng kị sắc mặt tối sầm của Ngao Vô Tình.

- Hỗn láo, đừng tưởng ta không biết ngươi có chủ ý quái quỷ gì. Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu.

Ngao Vô Tình đột nhiên đứng lên, trên khuôn mặt đẹp thêm phần tức giận. Đế Thí Thiên có chủ ý quái quỷ gì làm sao mà Ngao Vô Tình không biết, chỉ là nàng thực lực cường hãn, từ đầu đã không để tâm đến lời của Đế Thí Thiên mà thôi.

- Không thử sao biết không được! Bản vương đã chính thức nhâm mệnh Ngao Vô Ba là người bảo hộ tùng lâm tân nhiệm của Hắc Thủy Tùng Lâm.

Lý Lân chậm rãi đứng lên, trên mặt lộ vẻ tự tin. Bộ dạng này của hắn khiến Ngao Vô Tình hận không thể một tát đánh bay toàn bộ vẻ dối trá trên mặt hắn.

- Hỗn láo, ngươi muốn khai chiến với ta sao?


Ngao Vô Tình thật sự nổi giận rồi, nếu không phải kiêng kị nơi này là tẩm niệm của mình, sợ rằng hai người sớm đã ra tay đánh nhau rồi.

- Ha ha, bản vương đến đây lần này vốn không nghĩ đến dựa vào mồm mép để thắng lợi.

Khóe miệng Lý Lân khẽ lộ tia cười kì quái. Hai tay nắm chặt, trực tiếp xông về hướng Ngao Vô Tình.

- Không gian chuyển dời! Cút ra ngoài cho bản tọa!

Ngao Vô Tình sắc mặt thay đổi. Lực điều động không gian muốn chuyển dời Lý Lân từ khuê phòng của mình đi ra ngoài.

- Lục Mang Tinh! Mở ra cho bản tọa!

Lý Lân gầm nhẹ một tiếng, xung quanh thân người bao phủ bởi ánh huỳnh quang màu lam, không gian bị Ngao Vô Tình cấm cố đã bị Lý Lân dùng quyền cước mở ra một cánh cửa. Sau đó trong nháy mắt kinh ngạc và giận dữ của Ngao Vô Tình, hắn từ trong không gian xông ra, trực tiếp xông vào người nàng.

Một đôi tay giặc được huấn luyện nghiêm chỉnh chuẩn xác nắm vào bộ ngực đẫy đà.

- A! Buông tay ra!

Ngao Vô Tình thét lớn, chân ngọc đột nhiên đá vào phần dưới của Lý Lân.

- Mẹ kiếp! Mưu sát chồng!

Lý Lân biến sắc. Chân phải nghênh đón, trực tiếp va chạm mạnh.

Oành một tiếng, Ngao Vô Tình đau đớn kêu lên, nhanh chóng thu hồi chân ngọc. Lý Lân cố nén đau đớn ở hai chân, hai chân giống như linh xà quấn quanh người Ngao Vô Tình. Dưới thần sắc phẫn nộ của nàng đem đánh gục.

- Buông ta ra! Tên hỗn láo nhà ngươi!

Ngao Vô Tình tức giận quát. Thân thể mềm mại không ngừng giãy giụa, một luồng sức mạnh lớn lao không ngừng đánh vào thân thể Lý Lân.

- Đàn bà thúi! Lão tử không tin không chinh phục được ngươi!

Lý Lân gầm nhẹ một tiếng, toàn thân xuất hiện lớp vảy màu vàng, một chiếc đuôi tráng kiện, hai đội long dực phong duệ từ trên người Lý Lân lao ra, nháy mắt đã quấn quanh khắp người Ngao Vô Tình. Lực huyết mạch như đại dương mênh mông triệt để áp chế Ngao Vô Tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận