Tam Thái Tử

Người nguyên thủy tùy ý vung cây gậy xương trong tay, trên mặt đầy vẻ khinh thường. Giống như hắn vừa giết chết mấy con kiến vậy.

- Suy tính có sai lầm, cửa vào mật địa nơi này tuy đã động, nhưng còn chưa đến thời gian mở ra thực sự.

Có Cao thủ Hoàng cấp đoán ra chuyện gì, vẻ mặt trở nên có chút khó coi.

- Đáng chết, lần này khó rồi!

Có Cao thủ Hoàng cấp nhìn thấy bia đá phát ra tia sáng trắng. Trên mặt lộ ra một chút khó khăn. Có thể đốt cháy thần thức, đây đơn giản chính là một con nhím không thể động vào.

Có mười mấy tên Cao thủ Hoàng cấp lấy bồ đoàn từ trong không gian giới chỉ ra ngồi xuống, có vẻ muốn ôm cây đợi thỏ. Nhưng lại có nhiều Cao thủ Hoàng cấp như vậy dõi mắt nhìn vào Hắc Thủy Vương Thành.

Thủ đoạn của dã nhân Cao thủ Hoàng cấp tuy rằng tanh máu tàn bạo, nhưng không thể không nói, đó là một biện pháp hữu hiệu.

- Khặc khặc...! Mấy ngày rồi không ăn thịt người. Bản tọa không nhịn nổi nữa!

Dã nhân Võ Hoàng gác cốt bổng to lớn lên vai, vẻ mặt khác máu đi về phía Hắc Thủy Vương Thành.

- Không ổn! Chúng ta trở về!

Ba người văn sĩ trung niên sắc mặt biến đổi, bất chấp mọi thứ, lập tức phá toái hư không trở về sơn môn của mình. Từ một màn vừa rồi, bọn họ làm sao không biết suy nghĩ của người khác. Bọn họ muốn mạnh mẽ chiếm đoạt tài nguyên của Hắc Thủy Vương Thành, biến bọn họ thành tốt thí tiến vào thần bí chi địa. Mấy văn sĩ trung niên tuy cũng có dã tâm, nhưng sẽ không làm như vậy. Dù sao bọn họ cũng là cao thủ của thế lực bản thổ phát triển lên, vẫn có tình cảm với nơi này.


- Bá Vương Môn chính là sơn môn lão phu thủ hộ, nếu tìm đi nơi khác!

Bá Vương Môn thái thượng trưởng lão đứng trước sơn môn Kim Mã Đường, phóng ra tu vi Tam phẩm Võ Hoàng đỉnh phong của mình. Đồng thời một cây trường thương nắm chắc trong tay, cả người phát ra khí tức sát phạt.

Hai tên Cao thủ Hoàng cấp đi tới Bá Vương Môn do dự một chút, nhìn nhau một cái rồi lựa chọn lui lại. Tên đứng trước mắt rõ ràng là chiến tướng, động vào sẽ chịu thiệt thòi.

Ầm Ầm...!

Địa vực phía đông bắc, có cao thủ cấp Võ Hoàng ra tay rồi.

- Làm càn, lại dám ra tay với La Tư hoàng triều chúng ta, tìm chết!

Cao thủ Hoàng cấp La Tư hoàng triều phái tới liên tục gào thét giận dữ. Sơn môn vốn bị Bá Vương Môn mạnh mẽ cướp lấy đã đủ ấm ức, hiện giờ lại còn có người tới làm phiền. Theo tiếng gầm giận dữ của La Tư hoàng triều là kiếm quang bá đạo áp xuống cả nửa Hắc Thủy Vương Thành. Cuối cùng cao thủ Hoàng cấp đến đánh lén bị đánh lui. Nhưng địa bàn La Tư hoàng triều vất vả lắm mới dành được lại gần như hoàn toàn trở thành một bãi đất hoang.

Thế lực xếp hạng trước mười trong Hắc Thủy Vương Thành đều trở thành những lựa chọn hàng đầu của những cao thủ Võ Hoàng này. Tên dã nhân Võ Hoàng kia trực tiếp nhìn vào Thần Lang giáo xếp hạng số một. Tên này cực kỳ hung hãn, thủ đoạn cũng trực tiếp, đối mặt với sơn phong cao đến nghìn trượng thuộc về Thần Lang giáo, một bổng đập xuống, cả sơn phong sụp đổ, ngay cả sơn môn của Thần Lang giáo cũng sụp mất một nửa.

- Đạo hữu, Thần Lang giáo thuộc về Thần Lang hoàng triều, xin đạo hữu nể mặt Thần Lang hoàng triều, bỏ qua cho Thần Lang giáo.

Văn sĩ áo trắng sắc mặt âm trầm đi từ trong sơn môn ra.

- Thần Lang hoàng triều rắm chó gì, lão tử căn bản không quan tâm. Các ngươi lập tức quy thuận lão tử, làm việc cho lão tử, nếu không lão tử sẽ lấy các ngươi làm thức ăn.


Dã nhân cao thủ nhe răng nói. Khí thế trên người hắn khiến văn sĩ trung niên rất kiêng kỵ.

Vẻ mặt văn sĩ trung niên đau khổ, có ý từ chối, nhưng lại lo lắng dã nhân cao thủ sẽ chém giết thắng tay. Dù sao thực lực của dã nhân cũng khá cao trong số cả đống Cao thủ Hoàng cấp vừa rồi. Văn sĩ trung niên chẳng qua chỉ là Nhị phẩm Võ Hoàng, còn lâu mới là đối thủ của dã nhân.

- Bắc Trạch Dã, nơi này không phải nơi ngươi có thể làm loạn, lập tức rời đi, nếu không đừng trách bản tọa không khách khí!

Một đạo thanh âm khó lường vang lên. Một nam tử trẻ tuổi thân mặc áo xanh, hai tay để trần đứng lơ lửng giữa không trung, trong ánh mắt lạnh lùng cao ngạo, giống như một con sói cô độc rời xa bầy sói vậy, ánh mặt trong vắt lạnh lùng dường như không phải đối mặt với Cao thủ Hoàng cấp, mà là một con kiến nhỏ bé.

- Thanh Lang, là ngươi!

Sắc mặt Bắc Trạch Dã vốn khoa trương bá đạo đột ngột biến đổi, tu vi Hoàng cấp trên người bộc phát mãnh liệt, cả người giống như một hung thú khát máu, sát khi tanh máu như thực chất ào ào tràn về phía Thanh Lang, đôi mắt Bắc Trạch Dã dần đỏ lên, dường như lúc nào cũng có thể bộc phát.

- Thanh Lang đại nhân!

Văn sĩ trung niên thì vô cùng mừng rỡ, hành lễ với người thanh niên đứng trên không trung.

- Bắc Trạch Dã, ngươi thực muốn khai chiến với bản vương sao?

Vẻ mặt Thanh Lang không thay đổi, khí thế trên người không hề biến hóa, sắc mặt cũng vẫn bình tĩnh.


- Khặc khặc...

Bắc Trạch Dã cười lạnh, sau một hồi, thu hồi sát khí trên người:

- Thanh Lang, sau lần này, lão tử sẽ đấu với ngươi một trận! Lần trước để ngươi thắng thôi, lần này ngươi chết chắc rồi!

Bắc Trạch Dã điên cuồng cười nói.

- Bản vương đợi!

Thanh Lang cao giọng nói.

- Ha ha... Hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng của ngươi đi!

Bắc Trạch Dã điên cuồng cười đi về một phía khác.

Ầm ầm...!

Trường thương xé rách thiện địa, thân thể một tên Cao thủ Hoàng cấp ngang ngược trước cửa Phượng Hoàng Cốc bị đâm xuyên, chịu trọng thương, không thể không phá toái hư không chạy trốn. Sau đó một người trung niên trên mặt đầy vết thương sắc mặt lanh lùng đi vào trong Phượng Hoàng Cốc, hưởng thụ tiếp đãi của tất cả cao thủ trong Phượng Hoàng Cốc. Người này chính là cao thủ Hỏa Phượng hoàng triều phái tới.

Đại Diễn Tông tương đối không may, tốc độ cao thủ tới tiếp viện hơi chậm một chút, hơn nữa lại có những hai Cao thủ Hoàng cấp cùng để mắt đến Đại Diễn Tông. Lại thêm hai người tinh thông hợp kích chi thuật, thái thượng trưởng lão của Đại Diễn Tông bị đả thương, đại trận sơn môn bị đánh tan. Một chút đệ tử phản kháng đều bị lạnh lùng giết chết. Đúng vào lúc tất cả mọi người biểu hiện thần phục, cao thủ tiếp viện của Đại Diễn Tông cuối cùng cũng tới. Là lão Hoàng Tọa tuổi tác cao đến dọa người đi ra từ cấm địa tông môn. Chỉ vừa hiện thân đã dọa hai Cao thủ Hoàng cấp đánh đến sơn môn chạy mất.

Gồm cả thực lực La Tư hoàng triều bên trong, ngũ đại tông phai coi như bảo trụ được sơn môn. Mà những thế lực khác thì không có may mắn như vậy.


Lý gia xếp hạng thứ tư bị một người trung niên tên là Long Vũ đánh tới cửa, người này chỉ kều tay một cái đã hủy đi đại trận thủ hộ mấy trăm năm của Lý gia. Lão tổ bán bộ Hoàng cấp chủ bài của Lý gia chỉ có thể dẫn gia tộc đầu hàng trung niên kia.

Mạc gia vận khí không tốt lắm, bị Bắc Trạch Dã nộ khí trùng trùng một côn đập sập cửa phủ, cả gia tộc chết mất mấy chục ngược rồi bị Bắc Trạch Dã chinh phục.

Ngô gia, Mạnh gia, Thiên Lôi Môn tam đại thế lực cũng trả một cái giá lớn rồi bị Cao thủ Hoàng cấp từ ngoài tới chinh phục.

Những tiểu gia tộc khác cũng lần lượt bị Cao thủ Hoàng cấp chinh phục. Đối với những Cao thủ Hoàng cấp này mà nói, chinh phục những thế lực này chẳng qua chỉ làm tốt thí khi tiến vào thần bí chi địa mà thôi, làm gì có thực lòng.

Cũng bắt đầu từ ngày này, mỗi ngày đều có những võ giả bị ép đi kiểm tra thần quang màu trắng trong thạch điện có yếu đi không. Kết quả là mỗi ngày đều có mấy chục người bị ánh sáng trắng thiêu đốt thần hồn, rơi vào trạng thái chết giả. Cả Hắc Thủy Vương Thành ai ai cũng hoảng hốt, những Cao thủ Hoàng cấp chiếm cứ tiểu gia tộc tự nhiên không muốn tài nguyên vốn không nhiều trong tay nhanh chóng mất đi. Những thế lực lớn một chút đã có cao thủ chiếm cứ, không cần thiết phải vì một vài con tốt này mà chiến đấu với cao thủ đồng giai. Cuối cùng những người này liền chú ý về các tán tu. Một lượng lớn tán tu bị cao thủ Hoàng cấp thu nạp dưới trướng. Mọi người cho dù biết số mệnh tốt thí của mình nhưng cũng không ai dám phản kháng.

Huống hồ đi dò xét phong ấn thần bí kia tuy sẽ trọng thương thần hồn, nhưng quả thực không tử vong, cùng lắm là rơi vào trạng thái chết giả, mất một năm rưỡi cũng có thể khôi phục. Dần dần, có một ít tiểu nhân vật cũng không mâu thuẫn vì chuyện này. Đồng thời một ít đại gia tộc cũng bỏ ra thù lao phong phú, mời chào những người đặc biệt đi dò xét cường độ phong ấn, bọn họ làm thế chẳng qua là bản tồn người của gia tộc mình. Đối với những Cao thủ Hoàng cấp này mà nói, bọn họ chỉ cần biết cường độ phong ấn trong thạch điện mỗi ngày là đủ rồi. Đối với những gia tộc dưới trướng làm thế nào thu được tin tức thì không hề quan tâm. Cái này khiến cho các đại gia tộc trong Hắc Thủy Vương Thành thầm thở phào, đồng thời cũng càng thêm kính cẩn nghe theo.

Cùng lúc đó, trong Hắc Thủy Tùng Lâm, Long Cốc tự thành thiên địa một lần nữa vang lên tiếng sấm.

- Xảy ra chuyện gì? Lẽ nào lại có người sắp độ hóa hình thiên kiếp?

Tất cả cao giai vương thú đều thất kinh, thần thức dò xét, cuồi cùng dừng ánh mắt lại trong Thánh Long Động.

Tiếng nổ ầm ầm, phong ấn màu xanh ở cửa Thánh Long Động bị phá nát, một đạo thiểm điện đen như đồng đen lóe lên từ trong Thánh Long Động.

- Đó là gì? Ta không nhìn sai chứ! Một cây cờ màu đen!

Ngạo Thiên dụ dụ mắt, nhìn lá cờ màu đen vừa xông ra khỏi long cốc phía xa, lại quay nhìn về phía Thánh Long Động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận