Tam Thái Tử

- Điện hạ! Mạt tướng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ điện hạ giao phó!

Úy Trì Hổ vui mừng. Không muốn làm binh sĩ của người khác không phải
binh sĩ tốt. Úy Trì Hổ tuy đã là tướng quân, nhưng chẳng qua là Thiết
Giáp tướng quân thấp kém nhất, lại còn nhiễm ánh sáng quân công của đội
hộ vệ. Hắn từ trong đó đã trở thành tướng quân có thể tự mình gánh vác
công việc. Đáng tiếc Úy Trì Hổ tuy năng lực luyện binh dẫn binh không
kém, nhưng lại khuyết thiếu ánh mắt chiến lược, cũng nói lên cả đời này
hắn chỉ có thể làm tướng, không thể làm soái, đây cũng là bất đắc dĩ của Úy Trì Hổ.

Lý Lân gật gật đầu, trong lòng không ngừng suy
nghĩ làm sao phát huy chiến lực mạnh nhất của phủ binh và đội hộ vệ.
Trong lòng Lý Lân nghiên về bồi dưỡng phủ binh thành lực lượng uy hiếp
trấn áp đất phong trong nội bộ, còn xây dựng đội hộ vệ thành lực lượng
có thể chinh chiến bốn phương. Dù sao Hắc Thủy vương thành và phạm vi
hỗn loạn chi địa nghìn dặm xung quanh đều là đất phong của bản thân, là
nước trong nước mà bản thân nắm giữ. Đối với mảnh đất này Lý Lân sớm đã
có tâm tư triệt để khống chế nó.

Lý Lân vẫn chưa tập hợp tất
cả mọi người để phát biểu gì đó. Hắn yêu cầu lòng trung thành của phủ
binh với Hán Vương phủ, về phần có hoàn toàn nghe theo chỉ huy của mình
hay không, Lý Lân căn bản không quá để ý. Là kẻ ở trên cao, không thể
việc gì cũng phải tự làm, chí hướng của Lý Lân cũng không chỉ là làm vua một góc ở cái Hắc Thủy vương thành này. Ánh mắt hắn rất xa, không để
được mất của một thành một đất ở trong lòng. Trong suy nghĩ của hắn,
phát triển Hắc Thủy vương thành chỉ là một đoạn quá độ, một cây cầu, một hòn đá kê chân để hắn bay lên đại lục.

- Điện hạ, ngài xuất quan rồi, tốt quá rồi, tốt quá rồi. Những ngày cực khổ của chúng ta cuối cùng cũng hết rồi!

Mạnh Như Tùng và Trương Hạo vẻ mặt tràn đầy ấm ức đi lên. Hai người rõ
ràng quan hệ trong đoàn đội không quá tốt, vì Lý Lân phát hiện rất nhiều phủ binh nhìn về phía hai người không hề vui vẻ.

- Lỗ mũi trâu, các ngươi làm gì đấy? Dựa vào bản thân ngươi làm sao có thể chật vật như thế?

Lý Lân buồn cười nói. Hiện giờ hai người đâu có còn như công tử ca
phong sương và tiểu thiên sư phong nhã. Cả người chính là một tên nông
dân xuống ruộng cày bừa mà.


- Ta... Ta chỉ là chưa thích ứng với huấn luyện này mà thôi!

Lỗ mũi trâu còn có chút thể diện, thấy Lý Lân hỏi vậy, sắc mặt đen nhẻm hiện ra vẻ xấu hổ. Nhưng Mạnh Như Tùng lại không hề e ngại.

- Điện hạ, ngài không biết đó. Đoạn thời gian ngài không ở đây chúng ta
bị Hổ ma giày vò thảm lắm. Hơn nữa vì Hổ ma giày vò, có chừng một hai
trăm người không chịu đựng nổi đã thoát khỏi Hán Vương phủ.

Mạnh Như Tùng vẻ mặt buồn bực nói.

- Hổ ma? Tên rất hay! Úy Trì Hổ, nghe được không, binh lính người huấn luyện đang khích lệ ngươi đó!

Lý Lân ha ha nói, quay người vỗ vỗ bả vai hùng tráng của Úy Trì Hổ nói.

- Hà hà, mạt tướng tính làm gì, năm đó lúc điện hạ huấn luyện thân vệ đội ngoại hiệu mà các binh sinh gọi ngài mới hay!

Úy Trì Hổ thực thà cười, nào còn có vẻ điên cuồng huấn luyện binh sĩ chứ.

- Gì? Bản vương cũng có danh hiệu, sao bản vương không biết?

Lý Lân tò mò hỏi.

- Điện hạ luyện binh vẻ mặt quá là mạnh, hơn nữa thân phận cao siêu, dù là các binh sĩ trong lòng có thì cũng không dám lộ ra khỏi miệng, chỉ
dám để trong lòng mà thôi. Lúc đó rất nhiều binh sĩ chịu không nổi đã
thầm gọi ngài là Đồ Phu (tên đồ tể)!

Úy Trì Hổ biết bản thân
có chút lỡ lời, nhưng nhìn Lý Lân không hề tức giận, thấp thỏm trong
lòng tạm thời thả lỏng không ít.

- Điện hạ, phương pháp luyện binh này là ngài phát minh ra?

Trương Hạo mở miệng nói.

- Coi như vậy đi! Chẳng qua Úy Trì Hổ này rõ ràng vẫn buông thả. Nếu là bản vương tự mình huấn luyện các ngươi, các ngươi sợ rằng một nửa cũng

không còn ở lại!

Lý Lân cười cười không để ý nói.

- Đào thải một nửa! Điện hạ ngài không nói đùa chứ!

Sắc mặt Mạnh Như Tùng trắng bệch, nếu hắn không biết Lý Lân tuyệt đối
không thể nói quá, vậy chắc chắn sẽ cho rằng Lý Lân đang nói khoác. Úy
Trì Hổ luyện binh phong ấn võ đạo đã cực kỳ tàn khốc rồi, rất khó tưởng
tượng loại huấn luyện của Lý Lân đào thải đến một nửa thì khủng bố đến
đâu.

- Điện hạ tự nhiên không hề nói đùa. Thủ đoạn huấn luyện hiện giờ của chúng ta chẳng qua chỉ là một phần ba lúc đầu điện hạ giao cho ta mà thôi.

Úy Trì Hổ nghiêm mặt mở miệng. Trừ Lý Lân ra, Úy Trì Hổ trước mặt người khác đều có vẻ bá đạo như Ngụy Duyên.

- Một phần ba! Trời ơi! Điện hạ, ngài hay là giết ta đi! Ta chịu không nổi đâu!

Mạnh Như Tùng đau khổ nói. Trương Hạo mặc dù không đến mức đấy, nhưng sắc mặt đen sạm của hắn rõ ràng tái nhợt đi vài phần.

- Người khác nếu rút khỏi phủ binh có thể đồng ý, nhưng bốn người
Trương Thiên Lôi, Ngô Nhân Địch, Mạnh Như Tùng, Trương Hạo phải kiên trì kế hoạch huấn luyện ba tháng. Ít nhất một người bản vương sẽ hỏi tội
ngươi!

Lý Lân quay người nói với Úy Trì Hổ.

- Xin điện hạ yên tâm, thuộc hạ đảm bảo ba tháng sau sẽ huấn luyện cho ngài một đội tinh binh mãnh tướng.

Ánh mắt Úy Trì Hổ lóe lên một tia hưng phấn. Nếu nói nguyên bản huấn
luyện bọn họ Úy Trì Hổ còn lo lắng dọa sợ những tán tu này, hiện giờ lại không còn một chút lo lắng nào. Vì Lý Lân hứa sẽ để hắn tạo lập một đội hộ vệ tinh anh, vì thế hắn chuẩn bị dùng phủ binh làm vật thí nghiệm,
thí nghiệm từng phương pháp luyện binh Lý Lân giao cho hắn, để tích lũy
kinh nghiệm huấn luyện đội hộ vệ tinh nhuệ.

- Không phải chứ! Điện hạ, hiện giờ ta rút lui không được sao?


Mạnh Như Tùng trợn trừng mắt. Từ trước đến giờ không ngờ Lý Lân luôn dễ nói chuyện lần này lại tuyệt tình đến như vậy.

- Rút lui cũng được, đại môn Hán Vương phủ mở ở đó, không ai ngăn cản ngươi!

Lý Lân chỉ về cửa Hán Vương phủ nói.

- Ta... Ta...

Mạnh Như Tùng cứng họng. Ý của Lý Lân bọn họ hiểu, rời khỏi phủ binh chính là rời khỏi Hán Vương phủ.

- Điện hạ, chúng ta sẽ hoàn thành tất cả huấn luyện!

Sắc mặt Trương Hạo dù có phần trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu.

- Ta cũng như thế!

Ngô Nhân Địch không biết đến sau lưng bọn họ từ lúc nào cũng mở miệng
nói. Ngô Nhân Địch làm người im lặng ít nói, không hề huyên náo như Mạnh Như Tùng và Trương Hạo. Hơn nữa Ngô Nhân Địch hành sự vô cùng nghiêm
túc, cẩn thận, hoàn toàn ngược lại với Mạnh Như Tùng và Trương Hạo hay
bị trừng phạt, Ngô Nhân Địch là mầm mống binh sĩ mà Úy Trì Hổ cực kỳ yêu thích. Bởi vậy trong khi Trương Hạo và Mạnh Như Tùng còn đang bị mọi
người khinh thường, Ngô Nhân Địch đã là tiểu đội trưởng. Mặt khác cuồng
nhân huấn luyện Trương Thiên Lôi càng là người nổi bật trong đội ngũ phủ binh, trở thành tiểu đội trưởng tự nhiên không khải suy nghĩ.

- Ta đã nói rồi! Chút cường độ huấn luyện đó làm sao đã đủ!

Trương Thiên Lôi cười cười nói. Hắn bẩm sinh khỏe mạnh, lại có tố chất
cửu phẩm Võ Tông. Cường độ huấn luyện hiện giờ không hề tạo chút áp lực
nào đối với hắn, nếu như hắn không cố y gia tăng huấn luyện, thậm chí
còn không có hiệu quả huấn luyện.

- Mạnh Như Tùng, lựa chọn thế nào phải xem ngươi rồi!

Vẻ mặt Lý Lân bình thường nhìn hắn. Mạnh Như Tùng tuy thực lực võ đạo
không bằng Ngô Nhân Địch và Trương Thiên Lôi, thế nhưng Lý Lân lại phát
hiện luận thiên phú Mạnh Như Tùng tuyệt đối không thua kém Ngụy Duyên,
Mạc Phi Linh, thậm chí có khả năng thiên phú còn có phần vượt trội. Chỉ
là người này thực quá tự do tự tại, nếu không có ai nhắc nhở, hắn tuyệt
đối không có quá nhiều động lực tu luyện, thực lực tự nhiên cũng không
thể mạnh. Là người theo mình sớm nhất, Lý Lân quan tâm hắn rất nhiều. Sở dĩ để công tử ca này cùng huấn luyện với những tán tu này, mục đích là
rèn luyện tâm trí của bọn họ, đề cao ý trí võ đạo của họ.


-
Điện hạ, ta... tự nhiên sẽ không rời khỏi Hán Vương phủ! Mạnh Như Tùng
ta tuy không chịu được khổ, nhưng không phải kẻ hèn nhát. Mẹ nó, lão tử
có thể không cần năm lăm cân này nữa, nhưng thể diện không thể không
cần!

Mạnh Như Tùng không chút do dự nói, chỉ là lời nói khí thế mười phần này khiến hắn vô cùng đau khổ.

- Lão Mạnh, ngươi tuyệt đối không được hối hận quyết định hôm nay của ngươi!

Trương Hạo ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, dường như phát hiện chuyện gì khó lòng tưởng tượng.

- Cảm ơn câu nói tốt của ngươi. Chẳng qua vẫn cần ba tháng sau ta còn sống đã!

Mạnh Như Tùng vẫn bi quan như trước.

Trên mặt Lý Lân lộ ra nụ cười. Hắn rất vui khi Mạnh Như Tùng không
buông bỏ, chỉ cần Mạnh Như Tùng có thể trải qua ba tháng khảo nghiệm
này, Lý Lân sẽ toàn lực bối dưỡng, dựa vào tài nguyên Lý Lân hiện đang
nắm giữ, lại thêm Luyện Dược Sư gia nhập, bồi dưỡng mấy cao thủ cũng
không phải không thể.

- Úy Trì Hổ tiếp tục huấn luyện, nhưng cơm tối hôm nay tăng lên một cấp!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Vâng, điện hạ!

- Đa tạ điện hạ!

Những binh lính xung quanh nghe được lời của Lý Lân hô lớn. Lý Lân
không thiếu tinh thạch, vì thế đãi ngộ của phủ binh rất tốt, bữa nào
cũng là thịt tươi của linh thú, loại đãi ngộ hậu hĩnh này cũng là một
phần nguyên nhân khiến họ có thể kiên trì đến hiện tại.

Lý Lân đi đến đình nghỉ mát, hơi im lặng nhìn Ngao Kim đang lười biếng nằm trên ghế hưởng thụ.

- Ngươi hiện giờ còn bộ dạng của vương giả linh thú sao? Rượu ngon của
nhân loại chúng ta đúng là thứ tốt, ngay cả vương giả linh thú cao ngạo
cũng có thể ăn mòn!

Lý Lân không khách khí ngồi ở một bên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui