Thoáng cái xuất hiện bốn siêu cấp cao thủ, mọi người đều rõ ràng Ngụy gia gặp phải phiền phức lớn rồi. Hiện giờ ba trong bốn thế lực đứng đầu Hắc Thủy vương thành đều tới, hơn nữa mỗi một giáo phái đều là có linh bảo hoàn chỉnh trấn áp tông phái, hơn nữa cái nào cũng không hề thua kém Hỗn Thiên Côn của Ngụy gia. Thần Lang giáo, Kim Mã đường, Phượng Hoàng cốc, cùng bức ép Ngụy gia không ngoài việc muốn nắm loại vũ khí chiến lược như Hỗn Thiên Côn trong tay mình. Loại linh bảo này nằm trong tay võ giả Bát phẩm Vương Tọa đỉnh phong liền có thể sánh với một cao thủ Cửu phẩm Vương Tọa đỉnh phong, nếu nằm trong tay Cửu phẩm Vương Tọa, sức chiến đấu sẽ càng mạnh mẽ hơn. Đối với cuộc chiến ngầm xảy ra trong Hắc Thủy vương thành trước mắt, có thêm một Cửu phẩm Vương Tọa đã đủ để thay đổi thế cục của cả Hắc Thủy vương thành.
- Hừ! Xem ra người dòm ngó Hỗn Thiên Côn ngoài chúng ta ra cũng còn không ít. Lý Hoành, không ngờ lão già nhà ngươi chẳng những đã tới, mà còn giấu đầu hở đuôi như vậy!
Dư Thương Hải nhìn về tiểu viện còn nguyên vẹn nói.
- Hừ! Đừng tưởng lão phu giống lũ xấu xa các ngươi. Lão phu lần này tới đây chẳng qua là đưa hậu bối hoàng tử đến dự tiệc. Đối với các ngươi tranh đoạt Hỗn Thiên Côn, lão phu không có hứng thú!
Lý Hoành tràn ngập khinh thường nói. Nếu đã lựa chọn ra tay, tự nhiên không có gì phải e ngại.
Bởi vì Đại Đường và Thần Lang hoàng triều vốn là kẻ thù một mất một còn, khiến cho mối quan hệ giữa Thần Lang giáo và phủ tổng đốc Hắc Thủy vương thành cũng rất căng thẳng. Nếu không phải Thần Lang giáo có dã tâm thôn tính của Hắc Thủy vương thành, đối với thế lực của phủ tổng đốc có phần chướng mắt, hiện giờ phủ tổng đốc sao có thể dễ dàng đứng đó như vậy. Huống hồ bọn họ cũng không muốn tất cả cao thủ của Đại Đường đều tới Hắc Thủy vương thành, điều này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ.
- Hừ! Nói thật dễ nghe, nhất phẩm linh bảo ai mà không muốn. Lý Hoành, hoàng thất Đại Đường các ngươi cuối cùng cũng muốn nhúng tay vào Hắc Thủy vương thành sao?
Kim Mã đường chưởng giáo La Lợi trầm giọng nói.
- Lão phu nói rồi, lần này tới đây chỉ là bảo vệ an toàn của Tam hoàng tử Đại Đường. Đồng thời vì không muốn dây dưa với mấy lão già các ngươi, lão phu có thể sớm nói cho các ngươi biết. Hai tháng sau lão phu sẽ rời khỏi Hắc Thủy vương thành, cho nên các ngươi không cần đặt tinh lực lên người lão phu làm gì!
Lý Hoành vô cùng lạnh lùng nói.
- Như vậy thì tốt! Hắc Thủy vương thành chính là nơi tài nguyên giàu có nhất cả địa vực đông bắc, há là một trung cấp hoàng triều nho nhỏ có thể dây dưa.
Cốc chủ Phượng Hoàng cốc Phùng Vô Lương lạnh lùng nói.
Đại Đường tuy rằng cao thủ tầng tầng lớp lớp, nhưng ngày nào còn chưa tiến lên cao cấp hoàng triều, ngày đó còn không thể có được tư cách ngồi ngang hàng với tứ đại thế lực. Phùng Vô Lương nói câu này tuy khó nghe, nhưng lại là sự thực. Trên Thương Long đại lục, cao cấp hoàng triều tuy rằng không ít, nhưng thế lực trên đường có được thực lực tiến giai cao cấp hoàng triều bị tan vỡ lại càng nhiều. Vì thế, Đại Đường hiện giờ tuy đáng coi trọng, nhưng còn xa mới đáng để e ngại. Thần Lang hoàng triều trước mắt chẳng qua cũng chỉ xuất động một đại thái tử mà thôi, chiến lực siêu cấp chân chính chưa hề tham chiến.
Lý Hoành im lặng, mang theo mấy thanh niên nam nữ đi ra khỏi tiểu viện, rời khỏi mảnh đất hỗn loạn Ngụy gia này.
Ngụy Thần Thông nhìn Lý Hoành thực lâu, trên mặt có vẻ hơi buông lỏng.
Thấy Lý Hoành dứt khoát rời đi như vậy, Dư Thương Hải cười lạnh, cũng không hề ra tay. Hắn và Lý Hoành thực lực chênh lệch không lớn, trừ khi sử dụng linh bảo chưa lật tham chiến, nếu không cản bản không thể giữ Lý Hoành lại. Huống hồ Đại Đường đối địch với Thần Lang giáo, Kim Mã đường và Phượng Hoàng cốc chưa chắc sẽ để họ được như ý, đã là việc không thể làm, vậy không bằng tạm thời gác chuyện này sang một bên, chuyên tâm đối phó với cục diện trước mắt. Cho dù không thể có được Hỗn Thiên Côn, cũng không thể để rơi vào tay La Lợi và Phùng Vô Lương.
- Ngụy Thần Thông! Không bằng Ngụy gia ngươi kết giao với Thần Lang giáo ta, dâng lên Hỗn Thiên Côn, bản tọa sẽ bảo toàn Ngụy gia các ngươi!
Dư Thương Hải mở miệng nói.
- Dư chưởng giáo tính rất hay, ta và ngươi đều biết Ngụy gia có thể có được vị trí ngày hôm nay chỗ dựa lớn nhất chính là nhất phẩm linh bảo Hỗn Thiên Côn, mất đi Hỗn Thiên Côn, Ngụy gia không thể nào không xuống dốc. Huốn hồ ngươi cho rằng chúng ta sẽ dễ dàng dể ngươi có được Hỗn Thiên Côn như vậy sao?
Kim Mã đường La Lợi cười lạnh nói.
- Không sai, chúng ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng mong có!
Phùng Vô Lương sầm mặt nói.
Thần sắc Ngụy Thần Thông trở nên vô cùng âm trầm, nhìn về ba siêu cấp cao thủ đứng ở ba góc vững vàng vây chặt mình lại, sắc mặt dần dần trở nên vô cùng kiên định.
- Hắc Thủy vương thành Ngụy gia truyền thừa mấy trăm năm, há có thể cho phép các ngươi vũ nhục như vậy. Hôm nay lão phu dùng cái mạng già này và Hỗn Thiên Côn trong tay khiêu chiến lũ tiểu nhân vô sỉ các ngươi.
Giao ra Hỗn Thiên Côn mình và Ngụy gia liền trở thành thịt cá mặc người chém giết, đối với một ngày này Ngụy Thần Thông vô cùng rõ ràng, cho nên hắn thà chết chứ không thể giao ra. Hiện giờ Kim Mã đường và Phượng Hoàng cốc liên hợp, về mặt thực lực tuyệt đối vượt qua Thần Lang giáo, nhưng Thần Lang giáo cũng có ưu thế của mình. Nghe nói bọn họ đã nhận được sự ủng hộ của Thần Lang hoàng triều đệ nhất thái tử, nhìn từ điểm này, tiềm lực còn mạnh hơn Kim Mã đường và Phượng Hoàng cốc liên thủ. Hai phương thế lực giằng co, gia nhập bất cứ phương nào đều sẽ triệt để đắc tội với bên còn lại. Thứ duy nhất Ngụy gia có thể lấy ra là Hỗn Thiên Côn, mất đi Hỗn Thiên Côn, Ngụy gia cũng đừng mơ giữ vững được huy hoàng hiện giờ. Còn về giao ra Hỗn Thiên Côn có thể duy trì tông tộc truyền thừa, Ngụy Thần Thông hoàn toàn coi thường. Trong Hắc Thủy vương thành này không có thực lực thì cũng không có địa vị, từ cổ đến giờ tặng than lúc tuyết thì ít, mà ném đá xuống giếng thì nhiều. Ngụy gia mất đi giá trị có thể kéo dài hơi tàn hay không cũng khó biết.
- Hừ, không biết sống chết, Ngụy gia xem ra cũng không cần tồn tại nữa rồi!
Sắc mặt Dư Thương Hải trầm xuống. Ngụy Thần Thông luôn miệng gọi bọn hắn là tiểu nhân hèn hạ, điều này khiến cho ba vị chưởng giáo tâm cao khí ngạo vô cùng tức giận.
- Không sai, Hỗn Thiên Côn thuộc về ai đợi diệt xong Ngụy gia rồi nói. Xem ra thủ đoạn của ba giáo chúng ta những năm này quá nhẹ nhàng rồi, tất cả mọi người đều quên đi quyền uy của chúng ta!
Kim Mã đường La Lợi cười hắc hắc, trên mặt tràn đầy khát máu và hưng phấn.
- Cũng được! Giết gà dọa khỉ! Thế cục của Hắc Thủy vương thành này cuối cùng cũng có thể thay đổi rồi!
Phùng Vô Lương cũng đồng ý.
Từ khi Thiên Cơ môn công bố bảng xếp hạng các thế lực đến nay, bốn thế lực lớn tuy rằng vẫn xếp hạng trước bốn, nhưng theo sự phát triển nhanh chóng của những thế lưc khác, bốn thế lực lớn đã khó có thể cường thế như lúc đầu mới thành lập Hắc Thủy vương thành. Nhất là mấy chục năm gần đây, các thế lực lớn tự nhận là đã đủ lông đủ cánh không ngừng khiêu chiến quyền uy của tứ đại thế lực. Biểu hiện tiêu cực của tứ đại thế lực bị cho rằng là thực lực của họ hạ thấp, cái này cũng là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến thế cục biến động, cấc thế lực đứng đầu Hắc Thủy vương thành do dự quan sát. Tất nhiên phải có thực lực mới có tư cách quan sát.
Trên mặt Dư Thương Hải thoáng hiện một tia tươi cười đạt được mưu mô. Hắn giành ra tay trước, quyền ảnh vàng kim đánh về Ngụy Thần Thông ở bên dưới.
Ngụy Thần Thông huy động Hỗn Thiên Côn, một côn đánh tan quyền ảnh to lớn này.
- Người Ngụy gia lập tức rời đi! Hôm nay Ngụy gia gặp phải đại nạn, con cháu Ngụy gia có thể thoát được hay không đều dựa vào ý trời. Hy vọng Ngụy gia đệ tử có thể nhớ được tổ tông truyền thừa, không thể huyết mạch họ Ngụy bị đoạn tuyệt!
Ngụy Thần Thông gào lớn một tiếng, một cỗ kim mang rực rỡ xông thẳng lên trời, cả người hắn hóa thành vàng kim, lại dần dần dung hợp với Hỗn Thiên Côn trong tay.
- Dung hợp linh bảo! Ngụy Thần Thông ngươi điên rồi!
Dư Thương Hải dẫn đầu công kích sắc mặt đại biến. Hắn không ngờ Ngụy Thần Thông lại điên cuồng như thế, vừa lên đã triển khai loại công phá ngọc đá cùng nát này.
Linh bảo khác với pháp khí, trong đó có thể gọi là một thể chất, có thần chí của bản thân. Linh bảo đa phần đều lợi dụng thiên địa pháp tắc luyện chế thành. Có thể nói linh bảo chính là hình ảnh cụ thể của thiên địa pháp tắc, vì thế có thể phát huy sức mạnh to lớn khó có thể tượng tưởng. Chỉ là thôi động linh bảo cần tu vi cực cao. Dưới hoàng tọa tối đa chỉ có thể thôi động tạp phẩm linh bảo để tác chiến. Mà đại đa số Vương Tọa cao thủ sử dụng vũ khí đều là cực phẩm linh khí. Dù sao linh bảo có có thể thôi động, dùng không tốt còn có thể bị cắn trả. Đương nhiên, nếu để bản thân dung hợp với linh bảo, làm chất dinh dưỡng cho linh bảo phát triển, tự nhiên có thể phát động pháp tắc chi lực của linh bảo. Loại thủ đoạn này giống với hiến tế bản thân, kết quả chính là sinh mệnh của bản thân.
- Ny Ny cô nương, nếu ta không đoán sai, vậy người khiến cô hận đến nghiến răng nghiến lợi hẳn cũng là hắn! Có thể không nhìn đến dung mạo của cô, trừ Tam hoàng tử định lực bất phàm này ra, sợ rằng cũng có quan hệ đến tuổi tác, ta nói vậy có đúng không?
Mạc Phi Linh lại hứng thú nhìn sang Ny Ny cô nương một cái, sau đó lại đánh giá Lý Lân.
Ny Ny cô nương sắc mặt đỏ lên, có phần hờn dỗi nhìn Mạc Phi Linh. Hai người thân phận tuy chênh lệch rất lớn, nhưng giao tình coi như không tệ.
- Phi Linh tỷ nói lời này có ý gì, dường như người ta không có sức hấp dẫn đến vậy!
- Điện hạ thực sự đi qua Lăng Tiêu lâu?
Sắc mặt Ngụy Duyên thoáng chút cổ quái. Trong suy nghĩ của hắn, Lý Lân ngày đầu tiên đến Hắc Thủy vương thành liền đi Lăng Tiêu lâu hưởng thụ, có lẽ là háo sắc thành tính rồi.
- Khụ khụ!
Lý Lân xấu hổ ho khan một tiếng, thực không biết nên trả lời thế nào.
- Lúc ấy bản hoàng tử vừa đến Hắc Thủy vương thành, hoàng thúc Lý Chấn Uy muốn dẫn ta đi xem cảnh đêm của Hắc Thủy vương thành, còn tới Lăng Tiêu lâu coi như là ngoài ý muốn!
- Tam hoàng tử rất xem thường Lăng Tiêu lâu chúng ta sao?
Đôi mắt đẹp mê người của Ny Ny cô nương nhìn sang, mang theo u oán dọa người.
- Đương nhiên không phải, mỗi một người đều có quyền lựa chọn cách sống của mình, ta lúc đó rời đi chỉ là không thích ứng với không khí ở Lăng Tiêu lâu thôi, không liên quan đến cảm giác với Lăng Tiêu lâu.
Lý Lân bình tĩnh, nói đến nơi tiêu tiền của nam nhân như Lăng Tiêu lâu mà không khác gì nói đến một tửu lâu bình thường trong thế tục.
Mọi người đều không phát hiện, lúc hắn nói câu này, trong mắt Mạc Phi Linh Mạc đại tiểu thư lóe lên một tia tán thưởng. Ny Ny cô nương rõ ràng bất mãn với lời nói này của Lý Lân, nhưng nhất thời khó lòng phản bác.
Một tiếng ầm ầm thực lớn, cắt đứt mọi người nói chuyện. Ngụy Duyên sắc mặt đại biến, liền xông ra ngoài. Lý Lân nhanh tay nhanh mắt, liền giữ lấy Ngụy Duyên.
- Đừng vội, xem tình hình rồi hãy nói!
Lý Lân nghĩ đến lời nói lúc sắp đi của Trương Hạo, không muốn để Ngụy Duyên vì xúc động mà xảy ra chuyện.
- Không sai, Ngụy gia cao thủ như mây, cho dù xảy ra chuyện, cũng không phải ngươi có thể ảnh hưởng. Cứ yên lặng theo dõi tình hình đã!
Mạc Phi Linh đi tới bên cạnh hai người, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Lý Lân liếc nhìn nàng một cái. Lại có nhận thức mới với mỹ nữ đại tiểu thư gây cho người ta cảm giác áp bách này. Có thể bình tĩnh như thế dưới tình huống này, đủ để nói lên nàng không phải người bình thường.
- Phi Linh tỷ, là ai dám kiêu ngạo công kích Ngụy gia vậy?
Ny Ny cô nương vẻ mặt có phần trầm trọng.
- Trước mắt vẫn chưa biết, chẳng qua dám khoa trương đối phó Ngụy gia như vậy trừ mấy thế lực đứng đầu ra, ta nghĩ không ai dám to gan đến thế!
Mạc Phi Linh sắc mặt cũng có phần trầm trọng.
- Mạc đại tỷ, tỷ nói là mấy thế lực lớn động thủ rồi? Không phải nhanh như thế chứ?
Mạnh Như Tùng sắc mặt bực bội nói. Nếu Hắc Thủy vương thành thực sự động loạn, bằng vào thực lực của họ ngay cả tư cách tham gia cũng không có.
- Ai biết được, mấy lão già kia nghĩ thế nào người bình thường làm sao mà đoán được chứ.
- Két két!
Cửa lớn mở ra, một người trung niên đi vào.
- Thúc tổ, xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Lân thấy Lý Hoành đi vào vội vã hỏi.
- Mấy lão già kia nói không được! Hiện giờ đã hoàn toàn trở mặt rồi. Ngụy gia lần này chắc gặp phiền phức lớn rồi!
Lý Hoành trầm giọng nói.
- Lời của ngài có ý gì?
Sắc mặt Ngụy Duyên đại biến, hắn tự nhiên không biết Lý Hoành, nhưng từ cách xưng hô của Lý Lân cũng biết người này không phải người bình thường. Nhưng càng là như thế, hắn càng khó mà tin được, Ngụy gia cường đại lại gặp phải phiền phức lớn.
Lý Hoành thần sắc bình tĩnh, cũng không vì lời nói của Ngụy Duyên có phần vô lễ mà sinh ra tức giận.
- Kim Mã đường và Phượng Hoàng cốc liên thủ mượn linh bảo Hỗn Thiên Côn của Ngụy gia, bị Ngụy Thần Thông từ chối. Lão già Thần Lang giáo Dư Thương Hải kia cũng muốn Hỗn Thiên Côn, đáng tiếc hắn không phải mượn mà trực tiếp cướp lấy, hiện giờ mấy lão già đó đã động thủ rồi. Lý Lân, mau theo lão phu rời khỏi nơi này.
Vẻ mặt Lý Hoành trầm trọng. Việc này dính dáng đến ba trong bốn thế lực lớn ở Hắc Thủy vương thành, bằng vào Ngụy gia thì dù có một nhất phẩm linh bảo chưa lật bài căn bản cũng không chống đỡ được.
- Ngụy Duyên, ngươi đi cùng với ta, còn người là còn tất cả.
Lý Lân trầm giọng nói.
- Không, ta muốn ở lại Ngụy gia. Ta là một phần tử của Ngụy gia, lúc này tuyệt đối không thể trốn chạy!
Ngụy Duyên kích động nói. Ai có thể ngờ được, đại điển kế nhiệm gia chủ của hắn lại ẩn tàng nguy cơ như vậy. Bất cứ một thế lực nào trong ba thế lực đều không phải Ngụy gia có thể đối phó được. Huống hồ hiện giờ còn là ba thế lực đều tới. Cho dù bọn họ mục đích khác nhau, đạo lý của quý vời tai họa Ngụy Duyên vẫn biết. Lúc bình thường, bốn thế lực lớn tự nhiên không dám tùy tiện đối phó Ngụy gia, lo rằng sẽ phá vỡ thế cân bằng trong Hắc Thủy vương thành. Nhưng hiện giờ lại khác, tất cả các thế lực đều đã cảm nhận được sắp có biến động, đều đang cẩn thận xem xét, gắng hết sức gia tăng thực lực của bản thân. Thế cục mấy trăm năm ở Hắc Thủy vương thành tự nhiên sẽ bị phá vỡ, nhất định sẽ có một số người rơi vào tình cảnh bị gạt bỏ đẫm máu.
Một tiếng ầm vang, một đạo kim mang phóng thẳng lên trời. Một cỗ sóng xung kích khổng lồ khiến một nửa kiến trúc Ngụy gia trở thành ngói vụn, rất nhiều người đến Ngụy gia làm khách và nô bộc chết thảm, tiếng kêu rên tràn ngập cả Ngụy gia. Nếu không phải Lý Hoành ra tay vào lúc mấu chốt, căn nhà của bọn Lý Lân lúc này cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị hủy diệt.
- Hỗn Thiên Côn! Lão tổ dùng đến Hỗn Thiên Côn rồi! Đáng chết!
Sắc mặt Ngụy Duyên trở nên vô cùng khó coi.
Ngụy gia truyền thừa rất lâu, xa xa không phải chỉ mấy trăm năm ở Hắc Thủy vương thành này. Mấy trăm năm trước Ngụy gia lão tổ Ngụy Thần Thông xuất hiện ở Hắc Thủy vương thành, dựa vào Hỗn Thiên Côn lập lên Ngụy gia, mấy trăm năm này phát triển cực kỳ thuận lợi. Mà Hỗn Thiên Côn vẫn luôn là tượng trưng cho sự ổn định của Ngụy gia. Mấy trăm năm nay số lần bị sử dụng thực sự rất ít. Hỗn Thiên Côn không phải là linh bảo tạp phẩm, mà là linh bảo vô khuyết chân chính, cho dù chỉ là nhất phẩm trong số linh bảo, nhưng cũng có sức mạnh to lớn khó tin. Nếu như không phải sử dụng Hỗn Thiên Côn tiêu hao quá lớn, bát phẩm Vương Tọa đỉnh phong Ngụy Thần Thông cũng không thể phát động quá nhiều, vậy Ngụy gia sợ là sớm đã xưng hùng trong Hắc Thủy vương thành rồi.
- Ngụy Thần Thông! Giao Hỗn Thiên Côn ra, tha cho Ngụy gia các ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách bản tọa không khách khí!
Một lão giả toàn thân được chiến giáp màu vàng kim bao bọc, giống như thiên thần xuất hiện giữa không trung, sau lưng có một đôi cánh vàng kim khiến lão có thể phá vỡ thường quy đứng giữa hư không.
- Dư Thương Hải! Ngươi chớ kinh người quá đáng. Hỗn Thiên Côn là bảo bối tổ tiên truyền lại, há có thể tùy tiện đưa cho người khác. Ngụy gia không muốn dây vào tranh đấu giữa các ngươi, mời ngươi lập tức rời đi!
Một lão giả gầy gò tay cầm một cây trường côn vàng kim xuất hiện giữa đống gạch ngói, ánh mắt nhìn Dư Thương Hải tràn đầy phẫn nộ.
- Hừ! Thứ bản tọa không có được thì những người khác đừng mong có được. Nể mặt Ngụy gia ngươi không hề nghiêng về phe Kim Mã đường và Phượng Hoàng cốc, bản tọa có thể tha cho Ngụy gia ngươi một con đường sống. Ngụy Thần Thông, ngươi chỉ là một bát phẩm Vương Tọa, có thể phát huy mấy thành uy lực của Hỗn Thiên Côn? Thức thời thì giao Hỗn Thiên Côn ra, miễn cho tông tộc rơi vào cảnh diệt vong.
- Dư chưởng giáo vẫn ngang ngược như vậy! Chẳng qua Hỗn Thiên Côn này không thể rơi vào trong tay Thần Lang giáo các người, nếu không chúng ta có thể sẽ có phiền toái!
Một lão giả mặc áo gấm vàng kim và một lão giả áo gấm màu lửa đỏ xuất hiện. Bọn họ tuy không đứng giữa không trung như Dư Thương Hải, nhưng thực lực bản thân đã đến mức độ nhất định rồi, chỉ đơn giản đứng yên ở đó đã khiến người khác cảm thấy áp lực dị thường cường đại.
- Kim Mã đường La Lợi, Phượng Hoàng cốc Phùng Vô Lương! Hai lão già các ngươi quả nhiên tới rồi. May mà bản tọa động thủ sớm một chút, nếu không Hỗn Thiên Côn này có thể rơi vào tay các ngươi rồi. Ngụy Thần Thông, bản tọa lần này tới chỉ vì Hỗn Thiên Côn, không âm hiểm như hai lão già này. Bọn họ danh nghĩa là mượn, nhưng sau lưng lại vừa đánh trống vừa la làng.
Nói rồi, Dư Thương Hải đánh ra một quyền, phá vỡ một bức tường trạch viện phía tây Ngụy gia, trong trạch viện lại xuất hiện rất nhiều võ giả thân mặc trang phục đỏ và vàng kim, hơn nữa thoạt nhìn ai cũng thực lực bất phàm. Tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ, không ngờ lại có nhiều cao thủ ẩn nấp trong Ngụy gia như vậy.
- La Lợi, Phùng Vô Lương, hai người các ngươi quả nhiên rắp tâm hại người! May mà lão phu không có nhận lời! Tính tới tính lui, không ngờ động loạn ở Hắc Thủy vương thành này lại bắt đầu từ Ngụy gia của lão phu.
Trên mặt Ngụy Thần Thông lộ ra thần sắc phẫn nộ. Trước đó La Lợi và Phùng Vô Lương đến mượn Hỗn Thiên Côn, Ngụy Thần Thông tuy từ chối, nhưng cũng chưa hề trở mặt với họ. Vì hy vọng có thể ổn định cục diện trước mắt, tránh cho Ngụy gia bị cuốn vào vòng xoáy. Nhưng nhìn tình hình lúc này, bản thân lúc đầu nếu đáp ứng, sợ rằng hiện tại đã không còn Ngụy gia nữa rồi. Hắc Thủy vương thành không phải chỉ có một hai thế lực dòm ngó Hỗn Thiên Côn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...