Lúc Lý Lân đưa một bộ nhuyễn giáp màu trắng được đóng gói tinh mỹ, tố công tinh tế,
kiểu dáng mới mẻ độc đáo đến tay Tần Mục, với định lực của Tần lão gia
tử mà ông cụ cũng phải thay đổi sắc mặt.
- Đây thật sự là nhuyễn giáp cấp Bán linh khí?
Tần Mục mở miệng nói.
- Không sai, đây là ta và Vương sư phó luyện chế ra. Tuy là không quý
giá như Linh khí, nhưng lại thích hợp nhất cho Tuyết Linh hiện tại sử
dụng. Hơn nữa bộ nhuyễn giáp này chia làm áo trên và quần dưới, tính
phòng hộ nghiêm mật vượt xa áo bình thường, đây cũng là tâm ý bản hoàng
tử đối với Tuyết Linh!
Lý Lân cười nói. Sắc mặt của hắn cũng có chút tái nhợt, đây là do nguyên nhân chân khí tiêu hao quá lớn. Cũng may là cơ thể hắn trong số chín
huyệt lớn đã có tám là khí xoáy tụ của chân khí Tiên Thiên Thuần Dương,
nếu không Lý Lân cũng khó có thể kiên trì nổi. Mặc dù như vậy, Lý Lân
cũng bị Vương lão đầu xem là quái vật, ánh mắt nhìn hắn càng thêm nóng
chảy. Luyện Khí sư và Luyện Dược sư không giống nhau, Luyện Dược sư càng cần nhiều đối với chân khí thảo khống, mà Luyện Khí sư thì càng coi
trọng chân khí hồn hậu. Dù sao thì luyện chế linh khí cũng cần lượng lớn chân khí để duy trì.
- Tốt! Tốt! Tốt! Bản soái không nhìn lầm người! Nếu tín vật của người đã đến rồi, bản soái ngày mai sẽ phái người đưa đến chỗ Tuyết Linh. Điện
hạ, người sẽ tiếp tục ở lại Chân Vũ Quan hay sẽ trở về Phí thành?
Khuôn mặt già của Tần Mục cười như hoa cúc, bây giờ lão nhìn Lý Lân thế
nào cũng rất vừa mắt. Đối với người ngoài mà nói, bộ nhuyễn giáp này cực kì quý giá, nhưng Tần Mục lại nhìn thấy được tâm ý của Lý Lân trong đó. Thân là một nam nhân, Lý Lân có thể làm được như thế đã là không dễ
dàng.
- Ta muốn dừng ở Chân Vũ Quan một thờ gian. Vệ quân đã có Bạch nương tử và Chu quân sư ở đó, ta cũng có thể yên tâm.
Lý Lân nghĩ nghĩ rồi nói.
- Như thế cũng tốt. Trong tay Vương lão đầu có những thứ tốt, học được
thì cũng có lợi cho người. Đáng tiếc là thứ trong tay hắn không thể phổ
cập quy một lớn, nếu không nhất định có thể khiến thực lực Đại Đường ta
tăng vọt.
Tần Mục lắc lắc đầu, có chút đáng tiếc nói.
Lý Lân thần sắc khẽ động, nghe Tần Mục nói lời này, trong tay Vương lão
đầu này đúng thật là có những thứ tốt. Đối với người khác mà nói kỹ
thuật không thích hợp phổ cập quy mô lớn, đối với đại tài chủ Lý Lân mà
nói thì chưa chắc là không thể. Điều này cũng làm hình thành trong Lý
Lân quyết tâm học vài thứ từ Vương lão đầu.
Ngoại thành Phí thành, trú địa của Vệ Quốc quân.
Trong lều trướng của quân trung ương, Bạch nương tử cùng Chu Thắng Nam
đang nghiên cứu thế cục biên quan trước mặt. Chuyện Lý Lân hợp tác cùng
Thác Bạt Hàn hai nữ không hề biết, nhưng thất thủ của Nha thành đã đánh
hồi chuông cảnh báo nhắc nhở hai người. Lần này quân bộ không trách tội
họ bỏ trách nhiệm Nha thành, thậm chí còn điều thủ quân Phí thành vào Vệ Quốc quân, bổ sung tổn thất của Vệ Quốc quân. Như vậy, binh lực của Vệ
Quốc quân không chỉ không giảm đi, ngược lại còn tăng thêm rất nhiều.
Phí thành là biên quan trọng trấn, thủ quân ban đầu vốn hơn năm vạn
người, cộng thêm binh lực ban đầu của Vệ Quốc quân, binh lực Vệ Quốc
quân bây giờ đã bành trướng tới ba mươi vạn người, tuyệt đối có thể xem
là lực lượng không thể xem thường nơi biên quan.
Sau khi chiếm được Nha thành, Lang kỵ binh không có ép người ra mặt, mà
là vô cùng cẩn thận đóng quân ở Nha thành, triển khai đối kháng với Vệ
Quốc quân.
Bạch Tố Tố và Chu Thắng Nam không dám lơi lỏng cảnh giác, thời gian này
chủ lực hai bên tuy là chưa động, nhưng thám báo phía trước lại xảy ra
nhiều lần giao chiến quy mô nhỏ. Hai bên đều có thắng thua, đối với nhau tất nhiên càng thêm kiêng kị.
- Quân sư, ta vẫn chưa hiểu lúc đó điện hạ làm thế nào để khiến binh lực cửa nam của quân địch lỏng lẽo? Ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy việc này
thật kỳ quái.
Bạch nương tử mở miệng nói.
- Chỉ có hai khả năng, thứ nhất là điện là điện hạ đánh cắp kế hoạch tác chiến của quân địch, biết được hướng nào là nơi quân địch bố trí lỏng
lẽo. Thứ hai chính là điện hạ và người của Lang kỵ binh đã đạt thành
hiệp nghị nào đó, người này không tiện thả Vệ Quốc quân, chỉ có thể chọn thủ đoạn mịt mờ này.
Chu Thắng Nam nói khả năng mà mình đã suy nghĩ hồi lâu nói ra.
- Cả hai đều có thể, nghĩ kĩ, dựa trên động tác sau đó của Lang kỵ binh, khả năng thứ hai lớn hơn một chút! Ngươi thấy chúng ta có phải là nên
phái người đi Chân Vũ Quan tìm điện hạ hỏi chuyện này một chút? Nếu là
khả năng thứ hai, giữa điện hạ và người này hẳn là sẽ còn có kế hoạch
hợp tác tiếp theo.
Chu Thắng Nam gật gật đầu, nói:
- Điện hạ từ sau khi trở về từ Hắc Thủy Tùng Lâm, biến hóa thật sự rất
lớn. Ta bây giờ cũng không đoán được tâm tư của điện hạ. Người và điện
hạ thân cận hơn, hy vọng có cơ hội có thể hỏi tâm tư của điện hạ.
Bạch Tố Tố gật gật đầu, trong long nàng cũng có rất nhiều nghi hoặc. Chỉ là vẫn luôn không có cơ hội làm rõ.
- Báo cáo tướng quân, quân sư, đặc sứ Chân Vũ Quan đến rồi!
Giọng cao vút của Uất Trì Hổ từ ngoài lều truyền đến.
- Mau mời!
Bạch Tố Tố thần sắc vui mừng. Nàng hiểu lần này đặc sứ đến tất nhiên có liên quan đến Lý Lân.
Đặc sứ đến Phí thành là một giáo úy, chứa vụ không thể xem là cao. Nhưng chư vị tướng quân Vệ Quốc quân lại không dám chậm trễ.
- Bạch tướng quân, Chu quân sư, lần này mạt tướng đến đây theo ủy thác
của Tam hoàng tử đưa đồ cho hai ngài, đây là của Bạch tướng quân, đây là của Chu quân sư.
Đặc sứ lấy từ trong túi ở thắt lưng ra hai chiếc túi đóng kín đưa cho Bạch Tố Tố và Chu Thắng Nam.
Bạch Tố Tố và Chu Thắng Nam hồ nghi liếc nhìn nhau một cái, trên mặt lộ
ra thần sắc khó hiểu, thứ gì lại cần Lý Lân trịnh trọng nhờ người đưa
đến thế này.
- Điện hạ còn có lời gì không?
Bạch Tố Tố mởi miệng hỏi.
- Điện hạ nói ngài phải ở Chân Vũ Quan một thời gian, Vệ Quốc quân giao
cho hai người ngài rất yên tâm! Mà thế cục Vệ Quốc quân trước mắt không
thích hợp công kích, nên nghỉ ngơi chỉnh đốn trong Phí thành, nâng cao
thực lực của Vệ Quốc quân mới là nhiệm vụ quan trọng thứ nhất.
Giáo úy lặp lại lời của Lý Lân, sau đó trực tiếp cáo từ.
- Làm phiền đặc sứ rồi!
Bạch Tố Tố gật gật đầu với Uất Trì Hổ, Uất Trì Hổ dẫn đặc sứ ra ngoài, không thể thiếu một phen tạ lễ.
- Điện hạ làm cái gì vậy, vật gì mà đưa qua đây gấp gáp vậy?
Trong lều lớn chỉ còn nàng và Bạch Tố Tố hai người, Chu Thắng Nam có chút tò mò cầm lấy cái túi lớn của mình.
- Mở ra xem là biết mà!
Bạch Tố Tố cười cười. Lý Lân nếu đã đặc biệt phái người đưa qua đây, tất nhiên là vật cực kì quan trọng.
- Cũng được, xem xem điện hạ giở trò gì!
Chu Thắng Nam gật gật đầu, trực tiếp động thủ xé mở túi của mình ra.
- A!
Chu Thắng Nam phát ra một tiếng thét kinh hãi, trên khuôn mặt thanh tú
xuất hiện một chút ửng hồng. Nàng lập tức khép túi lại, theo bản năng
xoay người tránh ánh mắt của Bạch Tố Tố.
- Tướng quân, ta đi trước một bước!
Nói xong nàng nhanh chân đi ra khỏi quân trướng. Bạch Tố Tố nhăn mày,
nhìn bong lưng của Chu Thắng Nam thần sắc có chút phức tạp. Mặc dù Chu
Thắng Nam lúc nãy chỉ vừa mở túi trong khoảng khắc, Bạch Tố Tố cũng đã
nhìn thấy rõ rang vật trong túi. Một bộ nhuyễn giáp kiểu nữ màu vàng
nhạt, vì sao điện hạ tặng cho Chu Thắng Nam vật này, mà vì sao Chu Thắng Nam lại xuất hiện vẻ mặt thẹn thùng. Những điều này liên hệ với nhau,
đáp án liền hiện ra.
- Ngươi quả nhiên là nữ nhân sao? Chẳng trách điện hạ trở về sẽ đi tìm ngươi trước tiên.
Bạch Tố Tố buồn bã nói. Cho dù tính cách kiên cường thế nào, Bạch Tố Tố
vẫn là một nữ nhân, đối với chuyện nam nhân của mình cùng nữ nhân khác
dây dưa không rõ ràng, trong lòng vẫn là rất ghen. Đương nhiên, loại
chuyện này nàng căn bản không thể nói thành lời, dù sao xuất thân của
nàng đã quy định là rất khó trở thành chính thê của Lý Lân, cho dù Lý
Lân đồng ý, hoàng thất sau lưng Lý Lân cũng sẽ không đồng ý. Hoàng gia
tuy là cao quý, nhưng rất nhiều việc cũng khó có thể tự chủ. Đây là
nguyên nhân quan trọng khiến Bạch Tố Tố sau khi biết kết quả vẫn duy trì được bình thản như không.
Bạch Tố Tố mở túi của mình ra, bên trong xuất hiện một bộ nhuyễn giáp mà đỏ lửa, cho dù là kiểu dáng hay màu sắc cũng không giống của Chu Thắng
Nam. Bạch Tố Tố tuy là họ Bạch, nhưng bản thân nàng lại cực kỳ thích màu đỏ. Y vật trong người nàng cơ bản đều là màu đỏ. Điểm này người khác
không biết, nhưng sao có thể giấu được Lý Lân. Vừa nghĩ đến đây, khuôn
mặt xinh đẹp của Bạch Tố Tố liền ửng hồng.
- Oan gia!
Bạch Tố Tố với vẻ yêu quý cầm bộ nhuyễn giáp mà đỏ lửa lên, nhẹ nhàng
đưa lên mặt. Ánh mắt dịu dàng khó tả, làm sao còn bộ dạng nữ cường nhân
oai phong một cõi.
Trong quân trướng của Chu Thắng Nam, nàng cả người ngơ ngác cầm bộ
nhuyễn giáp mà vàng nhạt trong tay. Thần sắc trên mặt khi thì ngọt ngào
hờn dỗi, khi thì nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm thế này trên mặt nam
nhân tất nhiên cho người ta loại cảm giác ngân đãng, nhưng thân nam nhi
mà Chu Thắng Nam hóa trang thành lại thanh tú quá mức, biểu cảm thế này
vẫn làm cho người khác bị mê hoặc. Một lúc sau, nàng dường như đã quyết
định gì đó. Thoát linh khí nơi thắt lưng ra, lộ ra vòng eo được che giấu kĩ. Sau đó nàng cẩn thận kiểm tra kĩ trong quân trướng xem có người lén vào hay không. Sau khi xác định an toàn, nàng đỏ mặt khoát bộ nhuyễn
giáp màu vàng nhạt lên người.
- Rất vừa! Tên khốn chết tiệt còn nói không nhìn thấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...