Tam Thái Tử

- Vương sư phụ chẳng lẽ không thấy tiếc đám tài liệu này sao. Nếu như ta đoán không
nhầm thì cả đời này Vương sư phụ làm ra vô số nhuyễn giáp, nhưng vẫn
chưa có tạo ra được bảo bối linh khí cấp. Nên tâm nguyện lớn nhất đời
này của ngài mới là tiến giai Tiên Thiên, tạo ra một bộ nhuyễn giáp chân chính linh khí cấp, để lưu truyền bách thế phải không? Trong tay bản
hoàng tử có tài liệu, ngài có kỹ thuật, ta lại mời Tiên Thiên cao thủ
tới tọa trấn, chúng hợp tác chính là thắng lợi tuyệt đối.

Lý Lân khuyên giải.

- Điện hạ nguyện ý học tập bí thuật này không?

Vương lão đầu đánh giá Lý Lân một chút, đôi mắt trên khuôn mặt già nua
khô quắt bỗng phát sáng, tựa như nhìn thấy được trân bảo hiếm quý vậy.

- Ta ư? Làm sao mà được.

Lý Lân lắc đầu, hiện thứ mà hắn cần phải học nhiều lắm, làm sao có tâm
tư để học chế nhuyễn giáp đây. Huông hồ với cái tính cách này của hắn,
không bao giờ động vào mấy chuyện hậu cần như thế này.

- Không, ngươi có thể đó. Ta thấy hai tay điện hạ thon dài, dáng người
cao lớn, căn cốt mạn mẽ, có khả năng tiến vào Tiên Thiên rất cao. Chỉ
cần điện hạ bước vào Tiên Thiên thì một kiện nhuyễn giáp linh khí là
điều hiển nhiên. Huống hồ ngài còn là người trong hoàng thất, nếu đạt
được kỹ thuật của ta, có thể phát dương quang đại đó.

Vương lão đầu càng nói càng thấy xuôi, khiến cho Lý Lân cảm thấy sởn hết cả tóc gáy.

- Vương sư phụ này, không phải ngài mới nói đó là bí thuật tổ truyền, không muốn tiết lộ ra bên ngoài sao?

Lý Lân có chút buồn bực hỏi.

- Thì đúng là vậy mà! Ngươi chỉ cần bái ta làm thầy, ta sẽ truyền bí
thuật cho ngươi. Ngươi đừng có mà xem thường nó nhé, bởi căn cứ theo ghi chép của tổ tiên nhà ta, thủ đoạn tạo ra nhuyễn giáp của Vương gia ta
được truyền thừa từ bí điển thượng thừa của thượng cổ đế quốc đấy. Mặc
dù chỉ có tàn cuốn nhưng trải qua sự bổ sung của tổ tiên, tuy không thể
khôi phục như cũ, nhưng lại tạo được một lối đi mới. Lão phu một đời này không có lập gia đình, không có người kế thừa, nên vẫn luôn đi tìm
người có thể kế thừa y bát của ta. Đáng tiếc vẫn chưa tìm được người
thích hợp. Nếu như điện hạ nguyện ý, lão phu sẽ đem hết sở học một đời
này truyền cho nguơi.


Khuôn mặt Vương lão đầu đầy vẻ phấn chấn.

- Bái ngươi làm thấy sao?

Lý Lân cảm thấy khổ không chỗ nói, chẳng lẽ mình là tuyệt thế kỳ tài gì đó, người nào thấy cũng muốn thu làm đồ đệ sao.

- Điện hạ nếu như không muốn gọi sư phụ, vậy ta có thể coi ngươi như sư
đệ, xem như là nhận đồ đệ thay cho cha ta, như vậy được rồi chứ?

Con ngươi lão giả đảo một vòng, sau đó mới hỏi.

- Vương sư phụ này, truyền thừa của gia tộc ngươi hình như không phải là môn phái bình thường. Mà bản hoàng tử tuy có hứng thú với linh khí
nhuyễn giáp nhưng không có nghĩa là ta sẽ tự học. Về phần truyền thừa y
bát, càng là không thể đâu. Bản hoàng tử không có chí hướng đó, nên ngài cũng đừng có miễn cưỡng làm chi.

Lý Lân trầm ngâm trả lời.

- Điện hạ thật sự không muốn học ư? Đây chính là bí pháp được truyền
thừa từ thượng cổ đó, nếu như là người khác ắt là phải tranh đoạt vỡ đầu luôn rồi.

Vương lão đầu vẫn cố gắng.

- Thượng cổ đế quốc? Đừng có nói đùa như thế chứ, thượng cổ đế quốc đã
là chuyện của vạn năm rồi, nếu như là bí pháp của thượng cổ thì làm sao
lại lưu lạc tới thế tục được. Ta xin thẳng thắn với ngài luôn, ta chỉ
muốn lợi dụng tơ nhện của Cốt Ma Quỷ Chu để làm nhuyễn giáp phòng thân
mà thôi. Còn linh khí cấp tuy mê người đấy, nhưng đối với bản hoàng tử
cũng không có ý nghĩa mấy. Vương sư phụ tốt nhất cứ suy nghĩ kĩ xem nên
dùng đám tơ nhện này thế nào để tạo ra nhuyễn giáp tốt nhất đi.

Lý Lân vẫn không chịu đáp ứng. Cũng không phải là hắn không thích thượng cổ bí pháp hay không tin lời của Vương lão đầu, chỉ là nếu lão già này
có thượng cổ bí pháp, sao có thể nghèo đến như vậy. Về phần cái gọi là
thiên công bí điển gì đó, Lý Lân chỉ cười nhạt. Vì trong không gian giới chỉ của hắn còn có một bộ thiên công bí điển nữa đó. Chỉ là cấp bậc cấm chế của nó rất cao, mà lục mang tinh còn đang lâm vào trầm mê, nên
không thể tiêu trừ được đạo phong ấn này. Điều này khiến cho Lý Lân mất
đi cơ hội để tìm hiểu thiên công này.

Vương lão đầu tự nhiên biết Lý Lân không tin, với vài chục năm qua lại
với đám quyền quý thì nhìn ra tâm tư của Lý Lân là chuyện quá dễ với
lão.


- Trẻ nhỏ khó dạy mà! Nhưng dưa hái xanh thì không ngọt, lão phu không
có nói nhiều nữa. Tơ nhện này phải xử lý mới dùng được, ngươi mau giúp
ta một tay đi.

Vương lão đầu không biểu cảm gì nói.

- Không thành vấn đề!

Làm nhuyễn giáp khác xa so với dệt áo lông. Thiết giáp, bì giáp, ti
giáp, vũ khí bình thường, …những thứ này đều thuộc phạm trù của luyện
khí sơ cấp. Chỉ là dùng cho đám người dưới Tiên Thiên trong thế tục cho
nên kỹ thuật chế tạo không có cao. Vương lão đầu có danh tiếng như thế ở thế tục, tất nhiên là phải có tài năng rồi. Lý Lân cũng không có cái
dáng vẻ cao cao tại thượng của hoàng tử gì hết, dưới sự chỉ huy của
Vương lão, mặc lên tạp dề, tay cầm gậy sắt, bộ dáng chẳng khác gì một
tên sai vặt.

- Mau cho tơ nhện vào!

Vương lão nghiêm mặt nói, sau đó chắp tay sau lưng bước vào phòng.

Lý Lân mặc dù buồn bực không thôi nhưng vẫn cho đám tơ nhện đó vào. Chỉ
thấy tơ nhện đang nguyên bản là trắng nay đã biến hóa. Màu trắng dần
biến mất, tơ nhện dần biến thành trong suốt, còn có chút phát sáng nữa.

Lý Lân bước vào căn phòng bí ẩn kia, khiến cho hắn kinh ngạc đó là căn
phòng này cực trống trải, bên trong ngoại trừ một cái máy dệt thủ công,
cũng chỉ còn một cái đỉnh đồng cực đại. Hiện giờ Vương lão đầu đang đứng trước đỉnh đồng, thần sắc nghiêm túc.

Lão lấy ra đá lửa, đốt đống than dưới đỉnh lên. Lý Lân phát hiện dưới
đỉnh đồng đó không phải là than củi bình thường, mà là một loại linh
than có mùi rất thơm, linh than chính là linh mộc được chế tạo thành
than củi. Nghe nói thứ này có thể đẩy nhiệt độ lên rất cao, nghe nói
chính là than củi chuyên dụng để luyện chế đan dược.

- Vương sư phụ, đây là làm gì vậy? Không phải nhuyễn giáp dệt từ máy
sao? Ngài châm đỉnh đồng làm gì? Đây là tơ nhện cũng không phải là linh
dược nha!


Lý Lân cảm thấy khó hiểu.

- Câm miệng, cứ ở đó mà nhìn đi!

Vương lão đầu quát, trên vầng trán có chút ngưng trọng.

Sắc mặt Lý Lân cũng sa sầm lại, cho dù là tượng đất cũng có ba phần
giận, lão già này cũng quá đáng rồi. Nhưng Lý Lân cũng không có bỏ đi,
hắn chỉ kéo một đám tơ nhện tới trước đỉnh đồng. Bên trong đỉnh phát ra
ánh sáng, bên trong trống trơn, nhưng theo việc bị nung đốt thì đỉnh
đồng dần đỏ lên, phát ra cỗ khí nhiệt nóng dị thường.

- Mau ném vào!

Vương lão kêu lên, cả người phóng ra lục sắc chân khí đạm đặc.

Lý Lân theo bản năng quăng đám tơ nhện vào trong, ánh mắt vẫn không rời đám tơ nhện bên trong đỉnh.

- Hát….!

Vương lão đầu hô lên, hai tay biến ảo, dùng chân khí bản thân phóng xuất ra đám hán tử mang phong cách cổ xưa. Sau đó đám đại tự này liền bắn
thẳng lên trên tơ nhện màu ngân bạch, trong nháy mắt đã biến mất. Hai
tay lão càng thêm nhanh, chữ bay vào trong đỉnh cũng càng nhiều, dần dần hòa tan thứ tơ nhện cứng tới nỗi Ngũ phẩm vương thú không phá nổi.
Trong đỉnh cuối cùng chỉ còn lại một đám chất lỏng màu ngân bạch.

Lý Lân nín thở mà nhìn, chỉ sợ bản thân mà động là có thể quấy rầy cái lão già điên cuồng này.

Sau khi sợi tơ nhện cuối cùng bị hòa tan, trong đỉnh chỉ còn lại một đám chất lỏng màu bạch… Khiến cho Lý Lân có chút kinh ngạc đó là, chất lỏng trong đỉnh nhẹ nhàng vô cùng, tựa như đang được một loại năng lượng vô
hình nào đó nâng đỡ.

- Rót chân khí của ngươi vào!

Vương lão đầu bảo hắn.

Lý Lân ứng tiếng, tay trái vung lên, một đạo bạch sắc chân khí, hòa
trong kim sắc biến vào trong đỉnh, dưới sự trợ giúp của lục sắc đại tự
mà dung nhập vào bên trong chất lỏng màu ngân bạch, khiến cho đám chất
lỏng này biến thành màu vàng kim. Ngay sau đó, dung dịch biến động, chân khí lục sắc của Vương lão đầu biến thành hai bàn tay, linh hoạt tạo
hình, một bộ ngân nhuyễn giáp rất nhanh chóng đã hiện ra bên trong đỉnh
rồi.

- Đừng dừng lại! Đây là thời khắc mấu chốt đấy!

Vương lão đầu quát lớn, phương pháp luyện chế này không phải lão chưa
làm qua. Chỉ là chưa có thành công qua một lần, dù sao phương thức luyện chế này không phải là nơi thế tục có thể có. Mà đại đỉnh này cũng không đơn giản, tuy nó không phải linh khí, nhưng ở phương diện nào đó thì nó còn trân quý hơn cả linh khí.


Lý Lân gật gật đầu, nói tới cảnh giới thì Tứ phẩm Vũ Tông chưa là gì,
nhưng nếu bàn về lượng chân khí, Lý Lân chưa có thấy ai cùng cảnh giới
mà có thể so với hắn.

Liên tục rót chân khí vào, thủ pháp của lão đầu cũng chậm dần, khuôn mặt khô quắt lấm tấm mồ hôi. Nhưng đôi mắt càng thêm chuyên chú hơn. Hiện
giờ lão đã bất chấp tất cả, chỉ một lòng muốn luyện cho ra một bộ giáp
mà thôi.

Nhuyễn giáp thành hình hoàn toàn, Vương lão đầu lại chưa có ý muốn Lý
Lân dừng lại, lục sắc chân khí của lão càng thêm nồng đậm hơn, từng đạo
trận pháp được khắc lên nhuyễn giáp. Nhuyễn giáp lúc đầu trắng trơn
không có gì dần dần xuất hiện những đường vân huyền ảo. Thủ pháp này của lão đầu khiến cho Lý Lân được mở rộng tầm mắt, đồng thời khiến cho sự
khinh thường lúc trước của hắn phải biến mất ngay lập tức. Thậm chí Lý
Lân còn hối hận lúc nãy cự tuyệt thực rõ ràng.

Oang….!

Một cỗ chân khí lắng đọng lại, đỉnh đồng chấn động, trên nhuyễn giáp
phát ra một đạo quang huy màu ngân bạch, một lúc sau mới bình thường trở lại. Đồi thời cũng khiến cho sự bực dọc của Lý Lân phải biến mất.

Lý Lân biết sứ mạng của mình đã kết thúc, nên dừng việc phóng chân khí ra ngoài, chỉ im lặng đứng đó để điều tức.

- Ha ha ha…. Được rồi. Ta thành công, cuối cùng đã thành công rồi.

Một tiếng cười điên cuồng phát ra từ trong căn phòng nhỏ đó, tiếng cười tựa như sói tru khiến cho Lý Lân phát sợ.

- Vương sư phụ không sao chứ?

Lý Lân nhíu mày hỏi, không phải là luyện thành một bộ giáp thôi sao, hưng phấn chi dữ!

- Điện hạ, mau tới coi, mau tới mà coi a!

Vương lão đầu hưng phấn cầm nhuyễn giáp màu ngân bạch trong tay đưa cho Lý Lân.

Lý Lân hơi nghi hoặc nhận lấy, thần sắc cũng trở nên bất định.

- Ta cảm thấy trên này có một tia linh tính, phải chăng nó là linh khí cấp rồi?

Lý Lân cũng hưng phấn hẳn lên.

- Đương nhiên là không phải, tuy nó không phải linh khí, nhưng cũng tầm
bán linh khí rồi. Tơ nhện của Cốt Ma Quỷ Chu cấp bậc cao, dù cho có là
bán linh khí thì lực phòng hộ cũng không có kém chân chính linh khí đâu. Đây chính là thành tựu cao nhất một đời này của lão phu đó!

Vương lão phấn chấn lên cũng khiến Lý Lân vui lây, tuy chưa phải là linh khí cấp, nhưng bán linh khí cũng được rồi, so với nhuyễn giáp bằng tơ
nhện bình thường còn mạnh hơn nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui