Tam Thái Tử

- Làm sao đây, rốt cuộc là nên làm cái gì bây giờ?

Sắc mặt Lý Lân càng lúc càng khó coi. Vệ quốc quân có cấp dưới của hắn, có người phụ nữ của hắn, cho dù thế nào hắn cũng không thể buông tha. Vòng quanh chiến trường vài dặm, né qua từng đợt rồi từng đợt lính trinh sát của Lang kỵ binh, Lý Lân nhìn thấy quân nhu chuyển tới từ phương Bắc, trên mặt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn.

- Liều mạng thôi!

Lý Lân lắc thân lấy tốc độ cực nhanh rơi xuống phía sau quân vận chuyển quân nhu này, cũng nhân cơ hội chui xuống càng xe, ẩn dấu toàn bộ khí tức.

Bánh xe lộc cộc lăn, vật tư do chừng trăm cỗ xe ngựa kéo này chính là một chi bộ đội hậu cần khổng lồ của Hắc Lang quốc. Dù sao hậu cần mà Lang kỵ binh cần quá nhiều, hơn nữa vì giữ sức chiến đấu cho Thương lang nên cần phải dùng tinh thịt mới mẻ để nuôi nấng, khiến cho Lang kỵ binh dựa vào hậu cần rất nhiều. Điểm này cũng khiến Lý Lân thoải mái lẻn vào.

Phế tích Nha thành dù lớn, nhưng với năm mươi vạn Lang kỵ binh thì nó vẫn là quá nhỏ. Sau khi xác định rằng Vệ quốc quân không phá vây, Thái tử Hắc Lang quốc Thác Bạt Hàn đã bỏ qua chuyện toàn lực xông lên giết, mà lựa chọn từng bước xâm chiếm, dùng cái giá phải trả nhỏ nhất để nuốt lấy Vệ quốc quân. Đối với Đại thái tử Thần Lang hoàng triều Đế Quốc Uy kia thì có lẽ năm mươi vạn Lang kỵ binh này chỉ là một quân cờ quan trọng trên bàn cờ của y, nhưng với Thác Bạt Hàn, với toàn bộ Hắc Lang hoàng triều mà nói, năm mươi vạn Lang kỵ binh này chính là chiến lực cuối cùng của hoàng triều. Nếu tổn thất quá lớn, địa vị của Hắc Lang hoàng triều sẽ tụt xuống rất nhanh. Dù sao Thần Lang hoàng triều dù có tuyển chọn phụ quốc thì cũng sẽ chọn nước nào có vài phần thực lực.

Trong đại trướng trung quân, Thác Bạt Hàn cung kính tiễn bước Đại thái tử Đế Quốc Uy cùng với hai vị Thái tử của hai nước khác mà mỗi người đều có mục đích riêng bắt buộc phải đạt được. Thác Bạt Hàn mệt mỏi thả mình xuống chiếc ghế ngồi. Dù hắn là Thái tử của Hắc Lang hoàng triều, nhưng lúc trước không hề có kinh nghiệm lãnh binh tác chiến, giờ phụ hoàng lại giao vận mệnh của Hắc Lang hoàng triều vào trong tay, Thác Bạt Hàn cảm thấy vô cùng áp lực.

Một vị võ tướng càng già càng dẻo dai vén rèm bước vào, giữa kẽ hở của mũ giáp lộ ra mái tóc đã hoa râm, một áo giáp được luyện nên từ sắt tốt nhất cũng đã hơi trống rỗng, xem ra người này tuổi tác không hề nhỏ, khí huyết thân thể đã bắt đầu suy yếu đi.


- Nguyên soái, ông đã đến rồi!

Thác Bạt Hàn không đứng dậy mà mở miệng nói đầy mỏi mệt. Ông già đầy oai phong này đúng là Binh mã Đại nguyên soái của Hắc Lang hoàng triều, Dương Cố, cũng là tướng lĩnh hiệp trợ Thái tử Thác Bạt Hàn chỉ huy năm mươi vạn Lang kỵ binh lần này.

- Điện hạ, Thái tử thượng quốc đến là có chuyện gì?

Dương Cố mở miệng hỏi với giọng nói vang như chuông đồng, thể hiện ông ta là một người có bản tính công chính cương trực. Mặc dù đối mặt với Đại thái tử của Thần Lang hoàng triều, ngữ khí của ông dường như không có chút ý cung kính nào.

- Còn có thể là chuyện gì nữa, chính là giục chúng ta mau bắt Vệ Quốc quân chứ sao. Nguyên soái, ông nói xem chúng ta phải mất bao nhiêu thời gian, phải trả cái giá như thế nào để một hơi ăn luôn Vệ Quốc quân đây?

Thác Bạt Hàn cười khổ rồi nói. Hiện giờ trông hắn khá tỉnh táo, mọi hành vi đều theo chuẩn mực, quả thực trông khác hoàn toàn với cái dáng vẻ khúm núm trước mặt Đế Quốc Uy kia. Dương Cố gật gật đầu, Thái tử của ông ta hoàn toàn không phải là kẻ bất tài vô dụng như mọi người vẫn thường nghĩ. Chỉ là do Hắc Lang hoàng triều là một nước nhỏ yếu, mà Thần Lang hoàng triều sau lưng kia lại cực giỏi trong chuyện bóc lột, bởi vậy dù đã lập quốc được mấy trăm năm, thực lực của Hắc Lang hoàng triều vẫn luôn nằm ở dưới cùng trong số các hoàng triều trung cấp. Sự thật thê thảm này khiến Thác Bạt Hàn hoàn toàn không dám ra vẻ cứng rắn ở trước mặt Đế Quốc Uy, ngay cả khi đối mặt với Thái tử hai nước khác, hắn cũng khó có thể đối đãi ngang hàng.

- Điện hạ, Vệ Quốc quân đã bị chúng ta vây khốn, chuyện tiêu diệt bọn họ chỉ còn là vấn đề thời gian. Rắc rối duy nhất chính là Vệ Quốc quân đang chiếm cứ trong phế tích Nha thành, nếu Lang kỵ binh mà cường công thì sẽ tổn thất nặng nề. Nếu không tốc chiến tốc thắng thì chỉ cần áp lực từ phía hậu cần cũng đủ để kéo sụp một hoàng triều. Bản soái vừa nhận được thư của bệ hạ, viện trợ mà Thần Lang hoàng triều hứa gửi không hề tới.


Trên khuôn mặt già nua của Dương Cố hiện lên vẻ phẫn nộ.

- Cái gì? Nhưng mà Đại nguyên soái này, Đại thái tử đã đồng ý là một khi chúng ta khởi binh thì Thần Lang hoàng triều sẽ viện trợ ngay. Giờ chúng ta đã tổn thất mười vạn Lang kỵ binh, mà lại còn vây Vệ Quốc quân lại nơi này, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ một trận chiến ác liệt, đã đến cái lúc này rồi mà sao viện trợ của Thần Lang hoàng triều còn chưa đến, rốt cuộc là bọn họ có ý gì đây.

Sắc mặt Thác Bạt Hàn trở nên hoàn toàn khó coi. Hắn vốn cho rằng viện trợ của Thần Lang hoàng triều đã đến, nhưng hiện giờ xem ra tình hình hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ..com

- Chuyện này bệ hạ cũng cảm thấy khó giải quyết, nhiều lần giục đấy nhưng không có kết quả gì. Cho nên bệ hạ báo tin này cho chúng ta, hy vọng chúng ta có thể dốc sức bảo tồn thực lực ở tiền tuyến.

Dương Cố trầm giọng nói. Quốc chủ đương thời của Hắc Lang hoàng triều tuy không đáng bị gọi là hôn quân, nhưng cũng chỉ có tư thái của người thuộc trung tầng, dưới sự lãnh đạo của ông ta, quốc lực của Hắc Lang hoàng triều rất suy yếu. Trận chiến bùng nổ với Đại Đường ở mười lăm năm trước, Hắc Lang quốc vì bị Thần Lang hoàng triều cổ động sau lưng nên đã khai chiến toàn diện với Đại Đường, cuối cùng đã thất bại thảm hại, suýt chút nữa thì mất một mảng quốc thổ lớn. Nếu lúc ấy không phải Đại Đường kiêng kỵ Thần Lang hoàng triều sau lưng Hắc Lang quốc, chỉ sợ Hắc Lang hoàng triều đã biến mất từ mười lăm năm trước rồi. Sau trận chiến đó, Hắc Lang hoàng triều trở thành hoàng triều trung cấp yếu nhất trong khu vực này, địa vị cũng tràn ngập nguy cơ.

- Hiện tại e rằng không hề dễ, Vệ Quốc quân đã bị chúng ta bao vây lại, cho dù chúng ta tiếp tục vây hay cường công thì tổn thất đều không hề nhỏ. Mà tâm tư của Đại thái tử, ta cũng có thể đoán được. Y muốn tiếp tục xuôi nam, đánh tới Phí thành, chia cắt Hắc Thủy hành tỉnh với tài nguyên dồi dào phong phú ra khỏi bản đồ của Đại Đường. Nguyên soái, nếu không lấy cớ thì chúng ta khó mà giảm được tổn thất.

Thác Bạt Hàn lạnh lùng nói với sắc mặt ngưng trọng. Nếu Thần Lang hoàng triều viện trợ theo đúng ước định, thì với tình hình đất nước của Hắc Lang hoàng triều là có thể tiếp tục tổ kiến Lang kỵ binh, lại có thể tiếp tục không ngừng cung cấp binh lực cho tiền tuyến. Nhưng sự thực là viện trợ của Thần Lang hoàng triều chẳng thấy đâu, hiện giờ tất cả tài nguyên cần cho trận chiến này đều đè ép lên quốc khố đã nhiều lần cạn kiệt của Hắc Lang hoàng triều. Không cần nói tới chuyện lâu dài, chỉ trải qua thêm một trận chiến lớn như thế này thì Hắc Lang hoàng triều sẽ bắt đầu suy sụp thôi.


- Bất luận là thế nào, cường công không được thì chúng ta chỉ có thể lựa chọn những phương pháp khác.

Dương Cố cảm thấy khó làm. Nếu đánh thì sẽ phải gánh chịu tổn thất rất lớn, không đánh thì sẽ bị thượng quốc trách cứ. Hiện giờ Lang kỵ binh của Hắc Lang quốc có thể nói là tiến không được mà thoái cũng chẳng xong.

- Nếu đã khó xử như vậy thì hãy để ta ra chủ ý cho các ngươi đi!

Một giọng nói tràn đầy tự tin truyền tới từ ngoài trướng, một gã tiểu binh mặc trang phục Lang kỵ binh đi tới.

- To gan! Ngươi thuộc đội nào? Đây là quân trước của Thái tử điện hạ, sao cho phép ngươi làm càn, còn không cút ra ngoài!

Sắc mặt Dương Cố thay đổi, nhìn tên tiểu binh kiêu ngạo này mà hận không thể tát một cái chết luôn.

Tiểu binh này chính là Lý Lân ẩn nấp đi vào. Đối mặt với tiếng quát của Dương Cố, hắn không kinh sợ mà cũng không kích động, khuôn mặt hơi non nớt dưới chiếc mũ giáp kia mỉm cười. Hắn xoay người bố trí vài đạo cấm chế ngăn cách âm thanh trên doanh trướng, đây là thứ hắn học được từ bộ trận bàn của Chu Thắng Nam. Lý Lân cảm thấy rất hữu dụng nên đã đi học một ít. Có Phong Ấn thần phù của Phong Thần truyền thừa trên người, những cấm chế nhỏ căn bản nhất này căn bản không làm khó được hắn.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Thác Bạt Hàn đổi sắc mặt, có thể thoải mái bố trí cấm chế trên quân trướng, đây không phải là thủ đoạn của kẻ tầm thường.


Lý Lân bỏ mũ giáp ở trên đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi, hắn hắng giọng nói:

- Ta là Tam hoàng tử của Đại Đường, Lý Lân, mục đích của lần này đến đây hẳn là Thác Bạt thái tử đã đoán được rồi.

- Tam hoàng tử Đại Đường?

Thác Bạt Hàn cả kinh, theo bản năng sờ thanh kiếm bên hông. Dương Cố thì khí thế trên người tăng lên, chân khí mênh mông tuôn trào trong cơ thể già cỗi kia.

- Đừng kinh hoảng! Bản hoàng tử vốn đến là để ám sát các ngươi, nhưng giờ bản hoàng tử đổi ý rồi. Có lẽ chúng ta có thể hợp tác!

Lý Lân hoàn toàn chẳng thèm để ý gì đến sự phòng bị của hai người kia, bước đến ngồi xuống chiếc ghế thái sư duy nhất ở trong trướng.

- Thái tử điện hạ, y là hoàng tử Đại Đường, xử lý y chính là công lớn đó.

Dương Cố trầm giọng nói. Lão già này dù tuổi đã lớn, khí huyết khó có thể so được với thời kỳ đỉnh cao, nhưng cổ động chân khí là vẫn còn tu vi Võ Tông bát phẩm, thực khiến Lý Lân phải nhìn với ánh mắt khác hẳn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui