Tam Thái Tử

Cự hổ làm bộ làm tịch, đôi mắt tướng quân Vệ Quốc quân nhìn quanh bốn phía đề phòng, lóe lên vẻ hưng phấn, cứ như nhìn thấy một món đồ chơi thú vị lắm.

- Thắng Nam, đây là binh trận biến thành sao? Xem ra không lợi hại như vừa rồi.

Bạch Tố Tố khẽ nhíu mày, vẻ mặt hiện lên sự mê hoặc không dễ nhận ra được.

So với Bạch Tố Tố, Chu Thắng Nam có vẻ còn thích thú hơn. Nàng mới chỉ nghe các vị trưởng tộc nói qua về binh trận mà thôi, chứ tình hình cụ thể thế nào nàng cũng không rõ. Hơn nữa Hắc Hổ của Bạch Dực cũng chưa từng xuất hiện trong đồ lục, nơi chuyên ghi chép về linh thú trong tộc.

Lý Lân hơi nhướn mày, trong lòng hắn dậy lên một cảm giác hết sức quen thuộc, chỉ có điều hắn không có cách nào để khẳng định chắc chắn, chính mình trước giờ cũng chưa từng nhìn thấy một con linh thú nào kỳ lạ đến vậy.

- Đây không phải là do linh thú hóa thành đâu, các ngươi nhìn đi...

Chu Thắng Nam hét lên với vẻ hoảng sợ. Chẳng cần nghe nàng nói thêm, tất cả mọi người đều thấy một bức màn vô cùng kinh hoàng đang trùm xuống. Sau khi Thương Lang khổng lồ biến mất thì hiện ra một ngọn núi màu máu, ngọn núi đó cao tầm mấy trăm thước, dĩ nhiên là do thi thể chồng chất lên nhau mà thành. Trong số thi thể của đám Lang kỵ binh đó cũng có thi thể của thương lang.

- Thật là tàn nhẫn, chỉ một phát mà khiến sáu mươi ngàn Lang kỵ binh biến thành xác khô, đây rốt cuộc là loại thú dữ gì đây??

Bạch Tố Tố thất thanh nói, sự bình tĩnh trên khuôn mặt nàng cũng không thể duy trì thêm được nữa, nhìn thấy thần sắc Bạch Dực Mãnh Hổ hiền lành vô hại cũng tràn đầy sự khiếp sợ.

Rống —— !

Mãnh Hổ bỗng nhiên rống lên một tiếng, đôi cánh khổng lồ không ngừng vung lên. Thân thể của nó đột nhiên phóng lên trời, nhanh như chớp hóa thành điểm đen lẫn trong những tầng mây.

- Tốc độ quá nhanh, toàn quân đề phòng.

Bạch Tố Tố hét lớn. Bạch Dực Mãnh Hổ mặc dù về thân hình không thể so sánh với tên Thương Lang khổng lồ kia, nhưng lại tạo áp lực cho Bạch Tố Tố lớn hơn nhiều so với Thương Lang. Dù là con Thương Lang có lực công phá kinh hoàng, nhưng phản ứng chậm, hơn nữa khi tấn công bị hạn chế về cự ly, lực sát thương đối với Vệ Quốc quân còn hạn chế. Còn hành động của con mãnh hổ này thì lại mãnh liệt dị thường. với thân hình to lớn như vậy, tốc độ tia chớp như vậy thì đủ để tạo một lực sát thương kinh khủng đối với toàn bộ Vệ Quốc quân. Cho dù tốc độ có đạt đến một mức độ nhất định, ưu thế về số lượng của Vệ Quốc quân vốn là chuyện nực cười.

Trong lòng Lý Lân tràn đầy nghi hoặc, hắn không biết cảm giác quen thuộc ấy đến từ đâu. Con Bạch Dực Mãnh Hổ này khiến Lý Lân lần đầu tiên có suy nghĩ muốn thuần phục. Nhưng nhìn thấy sức công phá mãnh liệt mà Thương Lang vừa tạo ra, Lý Lân không thể không đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu.


Ầm ầm —— !

Một thân hình màu đen đổ cái rầm xuống mặt đất, khiến đất trời mù mịt. Sau đó là tiếng hổ rầm từ trên không trung vọng xuống.

- Quá nhanh, vượt qua cả tốc độ âm thanh.

Vẻ mặt Lý Lân cuối cùng cũng biến sắc, con Bạch Dực Mãnh Hổ này nếu như có thể phát huy được toàn bộ tốc độ vốn có thì có thể quét sạch toàn bộ bọn họ.

Bụi mù tản đi, lộ ra thân hình hùng tráng của Bạch Dực Mãnh Hổ. Nhìn thấy bộ dạng lặng yên như tờ vì khiếp sợ của toàn quân, miệng hổ đột nhiên hé ra, để lộ chiếc răng sắc nhọn nhưng lại không khiến người ta có cảm giác hung tàn.

- Ta không nhìn lầm đấy chứ, con linh thú này đang cười ư?

Chu Thắng Nam lấy tay dụi dụi mắt, cái đầu dị thường ban đầu có vẻ không xoay chuyển được.

- Quân sư, ngài quả là hồ đồ rồi! Linh thú ở cấp độ cao đều có trí tuệ bất phàm. Trí tuệ của chúng thậm chí còn cao hơn cả con người. Những điều này cũng đều là do ngài dạy cho ta.

Bạch Tố Tố nhìn thấy Mãnh Hổ nhếch miệng cười, không cần biết thế nào trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng cho rằng chỉ là do khí thế của Mãnh Hổ lúc trước thực sự quá bá đạo, khiến nàng không dám tin. Chứ giờ nhìn thấy Bạch Dực Mãnh Hổ ngây thơ ngốc nghếch hệt như đứa trẻ, trong lòng lại càng dấy lên cách nghĩ đó, hơn nữa còn dần dần khẳng định chắc chắn.

- Điện hạ! Con linh thú kia liệu có phải là Linh miêu không lên cấp không nhỉ?

Bạch Tố Tố mở miệng hỏi một câu hỏi không hề liên quan đến tình hình trước mắt.

- Linh miêu? Chuyện này với tên tiểu tử kia thì có liên quan gì chứ?

Lý Lân nhanh chóng hiểu ra lời nói của Bạch Tố Tố có mang thâm ý gì đó.

- Vừa rồi chúng ta toàn lực công kích Thương Lang, Linh miêu của điện hạ có xông vào đó. Cùng với một hòn đá hóa thàng bột mịn, ta nghi ngờ là con Bạch Dực Mãnh Hổ này chính là linh thú của điện hạ.


Bạch Tố Tố nói.

- Là nó ư?

Lý Lân há hốc mồm, Linh miêu thực sự rất thần dị, thức ăn chủ yếu của nó là thịt tươi của các loại Linh thú cấp hai, cấp ba. Nhìn từ bề ngoài thì cũng không có bất kỳ sự tăng trưởng, đến cả thể hình cũng không có sự thay đổi gì. Lý Lân đã từng muốn tìm hiểu bí mật về Linh miêu, nhưng con vật đó tỏ thái độ không hài lòng đối với sự do xét của Lý Lân. Với tốc độ của Lý Lân trong trường hợp Linh miêu không đồng ý thì cũng rất khó bắt được nó.

- Sao có thể có chuyện đó! Con Linh miêu kia của điện hạ chỉ là một con linh thú đến cấp độ chuẩn còn chưa đạt tới, đâu thể hóa thành con vật khổng lồ kia được chứ.

Chu Thắng Nam lắc đầu.

Thần sắc Lý Lân có đôi chút thay đổi, im lặng quan sát hành động của Bạch Dực Mãnh Hổ.

Bạch Dực Mãnh Hổ tựa hồ cũng biết mình khoa trương quá mức, hồ gầm một tiếng, đôi cánh lấp lóe tựa như hai con lốc vụt qua. Nhưng binh sĩ xui xẻo trong Vệ Quốc quân đứng gần đó đều bị thổi bay ra ngoài. Bạch Dực Mãnh Hổ đột nhiên bay lên không trung, khi mọi người chưa kịp phản ứng thì đã theo hướng rừng Hắc thủy bay mất, dường như nó muốn quay trở về Hắc Thủy tùng lâm.

Vệ Quốc quân sau khi nhìn thấy cảnh này liền thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì một con linh thú hung hăng đối với bọn họ mà nói là một thứ áp lực nặng nề.

- Điện hạ, con linh thú đó bay mất rồi. Xem ra nó không phải là con Linh miêu của ngài đâu.

Chu Thắng Nam trầm giọng nói, Bạch Dực Mãnh Hổ biến mất thì toàn bộ chiến cuộc cũng coi như là đặt dấu chấm hết.

Bạch Tố Tố quan sát Lý Lân đầy ẩn ý, cũng không định nói thêm về việc này nữa, chỉ lệnh cho quân lính cứu chữa người bị thương và xây dựng lại doanh trại vừa bị phá tan tành.

Vẻ mặt Lý Lân bình tĩnh trở lại, giao bốn mươi ngàn kỵ binh cho Bạch Tố Tố, rồi thong thả đi về phía trại cứu thương của doanh trại.

Trong trại cứu thương, đâu đâu cũng thấy quân sĩ bị trọng thương. Trong đó, có vài vị lão quân y đang làm việc hết sức khẩn trương. Nương Tử quân cũng đã có mặt ở đây từ sớm để hỗ trợ, theo sự chỉ dẫn của quân y, mang rượu tiêu độc, thuốc cầm máu và bông băng tới, Những binh sĩ bị thương nhẹ và có thể chịu đựng được trong khoảng thời gian ngắn thì đợi ở bên ngoài trại. Dù sao những người được chữa trị trong trại cũng đều là đồng đội của họ.


Lý Lân nhìn thấy cảnh này, trong lòng chợt nhớ đến cảnh huynh đệ băng bó cho nhau sau mỗi cuộc chiến ở kiếp trước. Lúc đó, bông băng cứu thương đã bị hết sạch, hai người vội vàng xé áo để băng bó cho bạn, sau khi xử lý xong vết thương thì quần áo cũng chỉ còn một nửa.

- Điện hạ, sao ngài lại tới đây?

Tô Yên chỉ huy binh sĩ nam giơ dụng cụ y tế, nhìn thấy Lý Lân tới, liền kinh ngạc hỏi.

- Bản hoàng tử đến để giúp đỡ. Ta có một ít đan dược để chữa thương, tuy rằng không nhiều nhưng cũng có thể cứu rất nhiều sinh mạng đang nguy cấp.

Lý Lân nói, sau đó từ trong túi lấy ra một bình dễ đến mấy trăm quả đan dược chữa thương.

- Đan dược chữa trị vết thương?

Tô Yên sững sờ, không nghĩ rằng Lý Lân sẽ lấy ra nhiều đan dược đến như vậy. Tuy số đan dược trong mấy chiếc bình ngọc đó không phải là thảo dược do y sư thế tục chế ra, hơn nữa trong đó không có loại thần đan có thể khiến người chết đi sống lại, nhưng để bảo vệ sinh mệnh những binh lính đang hấp hối thì có thể. Coi như là chỗ đan dược cứu thương này cũng có giá trị.

- Đan dược trị vết thương! Dĩ nhiên là đan dược trị vết thương, đưa đây cho lão phu, để lão phân phát.

Một lão già lôi thôi lếch thếch với bộ râu đã hoa râm đột nhiên lao ra, giật lấy bình ngọc trong tay Lý Lân.

- Trần bá, đây là đan dược điện hạ lấy ra để cứu tính mạng người bệnh.

Tô Yên hoảng hốt, quay sang nói với lão già dơ bẩn với thái độ không hài lòng.

Lý Lân vẫn không hề nổi giận, nơi này là doanh trại của đại quân, hơn nữa lại đang có nhiều sinh mạng hấp hối cần được cứu chữa đến như vậy, lão già đó tất nhiên không thể chiếm chỗ đan dược đó làm của riêng. Hơn nữa, lúc này hắn cũng có thể quan sát kỹ tướng mạo của lão già đó, lão nhìn thì lôi thôi, nhìn kỹ thì tuổi tác của lão cũng không phải là quá già, độ năm chục. Vóc dáng cao, so với thân hình đang tầm phát triển của Lý Lân còn cao hơn nửa cái đầu, mái tóc lão đã lấm tấm những sợi bạc.

- Nha đầu nhà ngươi, nói cái gì vậy. Lão phu dù gì cũng là thần y đệ nhất trong đại quân này, đâu thể cướp chỗ đan dược này làm của riêng. Bây giờ, số binh lính bị trọng thương rất nhiều, chỗ đan dược này đều là đan dược cứu mạng nên chỉ có thể đưa cho những chiến sĩ thật sự cần mà thôi.

Lão già lôi thôi nghiêm túc nói.

- Điện hạ, ngài xem…

Tô Yên rõ ràng là hiểu rõ tính cách của lão già thô bạo này từ trước, giờ chỉ đành đánh mắt nhìn về phía Lý Lân.


- Là thần y đệ nhất trong đại quân ư? Ông thật sự có bản lĩnh lớn như vậy sao?

Lý Lân tò mò hỏi.

- Ngài chính là tam thái tử? Thân thể của ngài quả thật bất phàm, chắc là đã luyện qua công pháp?

Lão già liếc mắt nhìn Lý Lân một lượt, cao ngạo nói. Hai tay vẫn ôm chặt lấy bình đan dược, dường như muốn nhìn thấy hình dạng của chỗ đan dược đó thì mới chịu nói chuyện cùng Lý Lân.

Đôi mắt Lý Lân lóe lên tia sáng, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi. Hắn thản nhiên nói:

- Nếu lão là quân y sao lại không đi hỗ trợ mọi người vậy?

- Lão phu mặc dù là thần y trong đại quân nhưng dù sao vẫn là thầy thuốc thế tục, đâu thể có được khả năng tranh giành mạng sống với Diêm Vương. Nhưng bây giờ khác rồi, có được chỗ đan dược này, lão phu đảm bảo sẽ giúp cho tỉ lệ binh sĩ tử vong ở mức thấp nhất có thể!

Nói đoạn, lão ta nhìn xuống những viên đan dược trong tay như bảo vật đang ánh lên lấp lánh vậy.

- Tô nha đầu, mau chóng đưa những binh sĩ đang hấp hối đến lều của lão phu.

Lão nói mà không thèm nhìn Lý Lân rồi cứ thế chạy đi.

- Điện hạ, Trần bá mặc dù là xuất thân từ du y*, thế nhưng ở mảng nghệ thuật thì thật sự là xuất thần nhập hóa. Tướng quân đã từng trao đổi về chuyên môn với quân sư, trong đại quân bất luận cấp bậc thế nào, cứ nhìn thấy Trần bá thì đều tỏ vẻ cung kính. Hơn nữa, bản tính của Trần bá vốn là như vậy chứ thực ra lão cũng là người rất tốt.

Tô Yên nói.

(*:những thần y hay đi lưu lạc, không cố định ở 1 nơi nào đó)

- Ngươi đi đi, nếu như lão thật sự có bản lĩnh cứu sống các binh sĩ của ta, thì dù lão có chỉ vào mặt ta mà mắng mà chửi thì bản hoàng tử ta cũng sẽ cảm kích. Còn nếu như lão không có bản lĩnh đó thì cho dù có ca tụng lão với ta thì ta cũng không thèm liếc lão lấy một lần.

Lý Lân cười cười, hắn không do dự bước vào trại cứu thương toàn mùi thuốc.

Tô Yên ngẩn người, nhìn hắn với vẻ mặt tỏ vẻ khâm phục. Không cần biết những lời này của Lý Lân có phải thật lòng hay không, nhưng Tô Yên cũng cảm thấy những lời đó của Lý Lân hết sức đàn ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui