Trời đã gần rạng sáng, nhưng màu sắc của ban đêm vẫn chưa tản đi hết, tạo nên một không gian mơ hồ.
Chiếc xe lướt đi trên con đường vắng vẻ không một bóng người, Mộc Cận ngồi trong xe Giang Thiếu Thành, trên người mặc áo lông thật dày, hai tay đút trong túi áo, giống như một con mèo đang làm tổ trên ghế phụ.
Giang Thiếu Thành nhìn thấy mí mắt cô đã muốn díp lại nhưng vẫn tỏ ra ngoan cố, liền nói: “Ngủ đi, đến nơi tôi gọi cô.”
Mộc Cận xoa nắn khuôn mặt thật mạnh: “Em không buồn ngủ.”
Ngồi cùng anh trong phòng khách đến hơn năm giờ sáng, nói chuyện câu được câu không, mi mắt càng ngày càng trĩu nặng, đầu cô dần dần theo sô pha trượt xuống gác lên vai anh, không ngờ sau đó anh lại gọi cô dậy.
Cô lại vừa định ngủ trên giường của anh, nhưng cuối cùng vẫn bị anh ép buộc đưa về nhà. Cả một đoạn đường, với tốc độ lái xe của anh rất nhanh sẽ về tới nhà, cô sao có thể ngủ để thời gian trôi qua lãng phí như vậy được.
Để chứng mình bản thân thật sự không buồn ngủ, Mộc Cận xoay người ghé vào thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Phía bên đường đối diện là quán bán đồ ăn sáng có kê vài ba chiếc bàn nhỏ vì trời còn chưa sáng nên vẫn mở đèn, là loại bóng đèn tròn sợi tóc đã cũ, tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ, nhưng lại phát ra từng luồng khí nóng giữa những cơn gió lạnh rét mướt của mùa đông thoáng nhìn thật ấm áp. Bên bàn có mấy người khách lưng đeo cặp sách, trông dáng vẻ có lẽ là học sinh.
Mộc Cận quay đầu, nói: “Anh Thiếu Thành, chúng ta đi ăn sáng đi, chỗ đó có quán bán điểm tâm.”
Giang Thiếu Thành nhìn theo hướng cô chỉ, thì thấy mấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa, có lẽ là học sinh ở trường trung học gần đó. Anh cho xe dừng lại bên đường rồi quay đầu xe.
Trước đây khi còn học đại học, cũng cùng với Trương Dĩnh đến những quán đối diện trường học uống một ly sữa đậu nành nóng không đường, lại ăn thêm mấy cái bánh quẩy. Nhưng những dịp như vậy cũng không nhiều lắm, lái xe có thời gian biểu các môn học của cô, đúng giờ sẽ đưa cô đi học, sau đó sẽ chờ trước cổng, khiến Trương Dĩnh rất ngạc nhiên, từng hỏi cô: “Mộc Cận, nhà bạn làm gì? Sao mỗi ngày đều có tài xế đưa đón hết vậy.”
Lúc ấy, Mộc Cận ấp úng nói sức khỏe mình không tốt nên người nhà đặc biệt chú ý, Trương Dĩnh liền tin là thật. Có lẽ là do nhìn dáng vẻ Mộc Cận cũng không giống như một thiên kim tiểu thư, hơn nữa bình thường tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, giống như một đứa trẻ mang bệnh mà trở nên trầm mặc, người nhà chăm sóc như vậy cũng là chuyện bình thường.
Nhớ tới Trương Dĩnh, Mộc Cận rất muốn biết bây giờ cô ấy thế nào, sau đêm đó cô mất liên lạc với người bạn này. Giang Thiếu Thành nói với cô, Trương Dĩnh ở lại Mị Thành bên cạnh Diệp Thiên.
Nhưng Mộc Cận nghĩ, rời xa người có tình cảm chân thành với mình, liệu có thể chịu được nỗi nhớ nhung ấy, sao còn có thể sống tốt được đây! Thế nhưng cho dù cô có muốn giúp Trương Dĩnh cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, cô không thể lại nhờ Giang Thiếu Thành giúp cô việc này.
Cô biết bọn họ đều có những quy tắc riêng, huống hồ, Diệp Thiên không phải người mờ mắt vì sắc đẹp! Cho nên, cô chỉ cảm thấy tiếc thay cho mối tình giữa Trương Dĩnh và Lục Thừa, con người sống không chỉ dựa vào may mắn, chỉ cần đi sai một bước, có thể mãi mãi không quay đầu lại được.
Giang Thiếu Thành hỏi cô: “Cô muốn ăn gì.”
“Gì cũng được, có cái gì thì ăn cái đó đi.” Với cô ăn gì không quá quan trọng.
Giang Thiếu Thành mua cho mình một chén súp Hồ Nam, lại mua cho cô một chén cháo, cộng thêm một vỉ bánh bao hấp.
Sáng sớm không khí xuống dưới 0 độ, trời đông gió thổi rét mướt giống như là có thể khoét vào các đầu khớp xương, tay vừa vươn ra đã lập tức bị đông cứng lại, lạnh đến không chịu nổi, cô chụm hai bàn tay lại bên miệng hà hơi, Giang Thiếu Thành nói: “Găng tay của cô đâu?”
“Ở trên xe, em không có cầm theo.”
Anh quay trở lại mở cửa xe, đem bao tay của cô mang đến đưa cho cô, sau đó giúp cô kéo cao dây kéo, lại giúp cô đội lại mũ và cài chặt áo khoác, chỉ lộ ra một phần khuôn mặt và bàn tay, ngón tay chạm vào làn da trên khuôn mặt cô, anh nói: “Nếu lạnh quá thì trở lại xe ngồi ăn.”
“Như vậy rất phiền phức, ăn điểm tâm nóng hổi trong thời tiết lạnh như vậy là chuyện rất thích thú.” Huống chi còn là cùng với người mình thích.
Giang Thiếu Thành không nói gì, trong đầu cô bé này lúc nào cũng có những suy nghĩ làm người khác khó hiểu, cũng không làm mất đi dáng vẻ hồn nhiên, mơ mộng.
Mộc Cận mang bao tay, không thể dùng đũa thành thạo được, gắp bánh bao hai lần nhưng không kẹp được, Giang Thiếu Thành không nhìn được nữa, dùng đôi đũa gắp một cái bánh bao đưa đến bên miệng cho cô, Mộc Cận ngẩn người, lập tức mở miệng cắn một miếng lớn. Bánh bao của quán này làm thủ công, một cái to, vỏ mỏng, nhiều nước, cắn một miếng thì toàn bộ điều tan trong miệng, có thể cảm nhận được phần nước trong nửa chiếc bánh còn lại tươm ra khỏi vỏ, nóng hổi chảy tràn vào khoan miệng.
Anh đã cúi đầu xuống ăn bữa sáng của mình, Mộc Cận đành phải kêu lên a a nhìn anh cầu cứu, anh nhìn cô như vậy không khỏi tức cười, vươn đôi đũa kẹp lấy chiếc bánh cô vừa cắn một nữa, rồi nói: “Không bị bỏng chứ?”
Cô cười ha ha: “Ăn rất ngon à.”
Quay sang anh há miệng a một tiếng, anh lại đưa nửa chiếc bánh còn lại trên đũa vào miệng cô, Mộc Cận cười thõa mãn, mấy học sinh xung quanh đều đang nhìn cô và Giang Thiếu Thành không giấu được đôi mắt hâm mộ. Mộc Cận nhìn các nhóm học sinh cười cười, vài cô gái liền xấu hổ quay mặt đi, aiz, đều là những cô bé mới biết yêu!
Cô húp vài muỗng cháo, nhìn vào chén của Giang Thiếu Thành: “Món này trông có vẻ khá ngon.” Vươn tay múc một muỗng cho vào trong miệng: “Thực sự ăn rất ngon, tê tê cay cay rất có hương vị.”
Giang Thiếu Thành không phản đối, đem chén súp cay đẩy đến trước mặt cô.
Mộc Cận cũng đem chén cháo của mình cho anh, nói: “Chúng ta đổi thức ăn cho nhau đi.”
Tim không ngừng nảy lên đập thình thịch, khuôn mặt có hơi nóng lên, như vậy có tính là gián tiếp hôn môi không nhỉ.
Giang Thiếu Thành không có nhiều suy nghĩ ‘không chính đáng’ như cô, anh vùi đầu nhanh chóng ăn xong phần mình.
Trong lòng Mộc Cận tràn đầy ngọt ngào, cùng ở chung một chỗ với người mình thích, làm những chuyện bình thường cũng cảm thấy hạnh phúc, dù chỉ là cùng ngồi ăn một chén cháo ở ven đường mà thôi.
Ăn điểm tâm xong, lúc Giang Thiếu Thành đưa cô trở về nhà, trời đã hửng sáng.
Xe chạy tới nơi cách cổng một khoảng thì dừng lại, Mộc Cận xuống xe đi đến cổng lại quay đầu nhìn anh, anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô đi vào, Giang Thiếu Thành ngồi lại trong xe nhìn cô bấm chuông cửa.
Mộc Cận cảm thấy rối bời, đôi mắt đều mang vẻ quyến luyến không muốn rời, thời gian được ở chung với anh lúc nào cũng ngắn ngủi như vậy, chỉ mong muốn sớm chiều được gặp gỡ. Mãi cho đến lúc anh khởi động xe hướng ra đường lớn lao đi, cô mới bước chân đi vào nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...