Tam Tấc Ánh Nắng

Dù sao cô cũng không phải là Chu Lạc Khiết của mười năm trước, ở bên cạnh Diệp Thiên mấy năm nay, nguy hiểm cỡ nào cô cũng đã trải qua.
Giống như ngày hôm nay, dù có khó khăn nhưng vẫn chưa đến mức khiến cô cảm thấy lúng túng!
Vừa rồi, khi Trần Kiến Trung bị thuộc hạ của Long Tại Nham cản lại bên ngoài, súng của cô cũng đã bị giữ lại, cô chỉ còn cách giữ bản thân thật bình tĩnh, cái gì phải tới sẽ tới!
Thật ra, cô có một suy nghĩ vô cùng hoang đường, nếu như đêm nay cô không thể ra khỏi nơi này, phản ứng của Diệp Thiên sẽ như thế nào? Sẽ vì cô mà đối đầu với Mộc gia chứ?
Có đôi khi cô nghĩ mình đối với Diệp Thiên là một người rất quan trọng, nhưng suy nghĩ ấy của cô không thể kéo dài được bởi Diệp Thiên đã dùng thái độ lạnh lùng của hắn bóp chết. Hắn nhất định sẽ có cách khiến cô hiểu rõ, suy nghĩ đó chỉ là ảo tưởng.
Đúng, đó chỉ là ảo giác, cô đã từng chứng kiến dáng vẻ khi Diệp Thiên yêu một người là như thế nào, người đàn ông như hắn cũng có lúc vì yêu mà phát điên. Đương nhiên, cô gái hắn yêu như một bông hoa lan trong sơn cốc, thanh tao cao quý, không phải loại phụ nữ chung sống với gươm đao súng đạn như cô có thể so sánh.
Cô còn nhớ rõ Diệp Thiên rất yêu cô gái đó. Lúc đó, cô chưa dốc sức bảo vệ khiến cho người con gái ấy phải mất mạng. Những ngày sau, cô gần như đã chết dưới tay Diệp Thiên, cô không biết vì sao cuối cùng Diệp Thiên lại không bóp cò, có lẽ là giữ lại cô vẫn còn chút tác dụng!
Long Tại Nham từ trên lầu đi xuống, đó là lần đầu tiên hắn gặp Chu Lạc Khiết, cô đứng trước một giỏ phong lan bên trong phòng khách. Dáng vẻ cô nhàn nhã bình tĩnh, khóe miệng giống như mỉm cười, không có chút nào giống người đang lo lắng bất an.
Song ngẫm lại, người phụ nữ có can đảm đơn thương độc mã tới đây gặp hắn nhất định không phải là người tầm thường.
Chu Lạc Khiết nghe được tiếng động, xoay người lại thì thấy Long Tại Nham, cô đứng ở phía xa hơi gật đầu, chờ hắn đến gần một chút, cô mới đi tới, nói: “Xin chào, Long tiên sinh.”
Nhìn thấy Giang Thiếu Thành đứng bên cạnh, cô lại nhìn Giang Thiếu Thành gật đầu: “Giang tiên sinh, lần trước chúng ta đã gặp mặt!”

Long Tại Nham chỉ vào sô pha: “Ngồi đi, phải xưng hô với cô như thế nào?”
“Tôi họ Chu, hôm nay tôi tới là để nói lời xin lỗi với anh. Em trai tôi tuổi còn trẻ chưa hiểu chuyện, đã mạo phạm tới Long tiên sinh, hy vọng Long tiên sinh rộng lượng, có thể tha cho nó lần này!”
Long Tại Nham nói: “Tuy không phải lần đầu điên tôi bị người khác chĩa súng vào đầu, nhưng dù thế nào cũng phải để tôi biết rõ nguyên nhân, để xem thử tôi có chỗ nào đắc tội với người ta!”
“Đây hoàn toàn chỉ là hiểu lầm, đứa em này của tôi tính tình nông nổi sớm thành thói quen. Uống thêm chút rượu thì đã không phân rõ phải trái đúng sai. Long tiên sinh, anh hãy bỏ qua cho nó có mắt như mù, nó cũng không phải là cố ý đắc tội với anh!”
Long Tại Nham phất tay, sau một lúc thuộc hạ của hắn ta đem Chu Nhất Minh tới, và để lại khẩu súng của Chu Nhất Minh trên bàn.
Chu Lạc Khiết nhìn thấy em trai không có thương tích gì, khẽ thở dài, Chu Nhất Minh lúc này đã tỉnh táo hơn trước. Hắn vốn chờ Trần Kiến Trung trở về dẫn người đến, không ngờ chỉ có một mình chị hắn tới đây!
Long Tại Nham chăm chú nhìn vào khẩu súng trên bàn: “Cho dù là hiểu lầm, chuyện này cũng không phải nhỏ. Cô Chu, cô nghĩ sao?”
Chu Lạc Khiết cười cười, nói: “Dĩ nhiên, cho dù là hiều lầm chúng tôi cũng phải có lời giải thích với Long tiên sinh, bao giờ cũng có cái giá cho việc không hiểu chuyện!”
Cô cầm khẩu súng trong tay Long Tại Nham chĩa vào Chu Nhất Minh, Chu Nhất Minh kêu lên sợ hãi: “Chị, chị đừng…”
Còn chưa nói xong viên đạn đã xuyên qua bắp đùi của hắn, Chu Nhất Minh quỳ trên sàn nhà, máu từ miệng vết thương phun ra, hắn cắn răng nằm rạp dưới đất co quắp vì đau đớn.
Giang Thiếu Thành mở miệng, nói: “Xem ra cậu Chu đây quả thật chỉ vì uống quá nhiều rượu. Tôi tin bây giờ cậu ta đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu Chu lại là nhân tài đắc lực bên cạnh Diệp tiên sinh, tương lai chúng ta còn có rất nhiều cơ hội gặp gỡ, mọi người đã đem hiểu lầm hóa giải là tốt rồi!”
Chu Lạc Khiết nói: “Tôi có thể đưa em trai của tôi đi chứ?”
Long Tại Nham nói với thuộc hạ: “Giúp tôi tiễn cô Chu ra ngoài!”
Chờ Chu Lạc Khiết đi rồi, Long Tại Nham nói với Giang Thiếu Thành: “Kỹ thuật bắn súng của cô ấy tuyệt đối không kém so tôi và anh, vừa rồi nếu họng súng kia chỉ lệch một li, chân của chu Nhất Minh chắc chắn sẽ tàn phế!” Hắn cũng có chút tán thưởng đối với người phụ nữ này! Có phong tình, có chí khí!
Giang Thiếu Thành nói: “Người phụ nữ của Diệp Thiên hiển nhiên không đơn giản.”
“Cô ấy là người phụ nữ của Diệp Thiên?”
Giang Thiếu Thành gật đầu: “Lần trước ở Mị Thành tôi đã thấy cô ấy và Diệp Thiên, xem ra thời gian cô ấy đi theo bên cạnh Diệp Thiên chắc là cũng không ngắn!”
Long Tại Nham rít một hơi thuốc: “Đã thăm dò tên họ Diệp có lai lịch thế nào chưa?”

“Vẫn chưa có.”
“Ngay cả người của chúng ta cũng không tra ra lai lịch của hắn, quả nhiên là ‘ rồng dưới nước sâu’, sau này nếu trở thành kẻ địch của chúng ta, sẽ rất phiền phức.”
Giang Thiếu Thành đứng dậy: “Không cần phải gấp gáp, là địch là bạn thì có quan hệ gì. Mộc gia chúng ta không có kẻ địch mãi mãi cũng sẽ không có bạn bè mãi mãi!”
Long Tại Nham thấy anh đi ra ngoài kêu lên: “Sao đã đi rồi?”
Anh nói: “Còn có chút việc.”
Hôm nay là thứ Tư, nếu anh không sớm quay về, Mộc đại tiểu thư lại gọi điện thoại, tin nhắn không ngừng thúc giục. Anh cũng không biết làm sao lại ngầm đồng ý yêu cầu này của cô!
Long Tại Nham ở phía sau nói: “Đúng rồi, con bé Mộc Cận có nói phải giúp ai đó chuẩn bị triển lãm tranh gì vậy?”
“Đúng vậy, Mộc gia có căn dặn, tôi đang tìm địa điểm.”
“Vậy cậu để ý một chút, điều tra cẩn thận coi đối phương là ai, đừng để người khác lừa con bé!”
GiangThiếu Thành vừa gật đầu vừa đi ra ngoài, quả nhiên anh vừa lên xe, tin nhắn của cô đã tới.
“Anh Thiếu Thành, anh về chưa?”
Anh có thể tưởng tượng bên kia điện thoại vẻ mặt đáng thương của cô khi đang nhắn tin. Giang Thiếu Thành không thích mấy cô gái hễ động một tí là cúi đầu rơi nước mắt, có điều nghĩ lại đại tiểu thư kia cũng đáng thương, nghe nói ba bốn tuổi đã không có mẹ, hơn nữa với xuất thân như vậy, không có được cuộc sống bình thường, mong muốn có người bên cạnh cũng là lẽ đương nhiên.

Chỉ có điều, anh không hiểu vì sao người này lại là anh, Giang Thiếu Thành nhớ rất rõ cô rất sợ anh. Ngày ấy, khi chạm mặt cô ở Mộc gia, cô cũng không dám nói nhiều với anh, là từ khi nào thì cô bắt đầu có phần dựa dẫm vào anh!
Nói cách khác, co đang ỷ lại anh, Giang Thiếu Thành nhíu mày, đây cũng không phải chuyện tốt, anh không phải người đàn ông mà phụ nữ có thể nương tựa!
... ... ...
Chu Lạc Khiết dìu đôi chân đầy máu của Chu Nhất Minh ra ngoài, Trần Kiến Trung đợi bên ngoài nhanh chóng mở cửa xe.
Chu Lạc Khiết nói: “Gọi điện thoại cho Chung bác sĩ tới đây.”
Chu Nhất Minh đau đến sắc mặt trắng bệch, trên trán toát đầy mồ hôi, hắn ôm đùi rên rỉ: “Chị, chị cũng thật tàn nhẫn, với em trai ruột cũng xuống tay được.”
“Là bài học cho em, chỉ có hai chân, em còn muốn đi ngang!” Khi nào thì em mới biết nặng nhẹ đây!
Chu Nhất Minh hít một hơi, khoác lác nói: “Mộc gia có gì đặc biệt, em không tin Diệp gia lại sợ bọn họ!”
“Em câm miệng cho chị, tự em đi gây chuyện khắp nơi, cò có giá trị vì Diệp gia làm lớn chuyện vì em sao?”
Nói có chút khó nghe, hai chị em cô cũng chỉ là hai con chó nghe theo sự sai khiến của Diệp Thiên mà thôi! Chu Nhất Minh hiếm khi thấy Chu Lạc Khiết tức giận, đành phải hậm hực ngậm miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận