Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới

Mẫn Nguyệt ăn cháo no rồi còn cùng sư phụ ở riêng một tiếng đồng hồ, vì vậy nàng rất thỏa mãn, hôm nay là một ngày rất thành công!
Tinh thần dâng trào, dưới chân sinh gió (*), dũng khí Mẫn Nguyệt tăng lên đi tới bến tàu điện ngầm, trong nháy mắt chờ cửa xe đóng lại, bỗng nhiên nàng nhớ tới đã quên một chuyện quan trọng—
(*) Dưới chân sinh gió: hình dung người đi đường rất nhanh.
Đêm nay nàng đi tìm Hứa Mạch, vì chính mình sắp có ca phẫu thuật đầu tiên nên rất khẩn trương, muốn hỏi Hứa Mạch có thể đề cử video dạy học nào hay không. Không nghĩ tới vội vã ăn uống thỏa mãn mà quên mất chuyện này.
Mẫn Nguyệt ảo não mà chụp trán, bây giờ không có khả năng xuống xe quay lại, nàng lại không có số điện thoại của Hứa Mạch... Được rồi, không thể làm gì khác hơn là đi thỉnh giáo Trần Tư Điềm.
Lúc lấy điện thoại ra, suy nghĩ vừa chuyển, Mẫn Nguyệt mở cửa sổ trò chuyện riêng với Đặng Tang.
Chị ấy bị sư phụ ngược thảm như vậy, nửa đêm còn mua thịt heo luyện khâu da, nhất định không thiếu tư liệu học tập có thể đề cử được.
Quả nhiên Đặng Tang rất nhanh gửi lại một chuỗi website: "Đây đều là video chị cất kỹ nhiều năm, hi vọng có thể cứu em khỏi lửa giận của Mặc gia"
Mẫn Nguyệt trả lời câu cám ơn, lúc này cũng vừa đến trạm xuống xe, nàng đi ngang qua chợ bán thức ăn, nghĩ thầm ngày mai thức dậy sớm mua miếng thịt rồi học theo Đặng Tang khâu da.
Rửa mặt xong, đắp mặt nạ ngủ, nằm xuống giường. Khi vừa sắp ngủ thì Mẫn Nguyệt mạnh mẽ bắn người dậy.
Hình như tối nay sư phụ cười với nàng phải không?!
Mẫn Nguyệt vạch não nhớ lại, xác nhận trong lúc mình tự mãn giống như hoa tiên tử đó, khóe miệng Hứa Mạch có hơi cong lên.
A a a! Sư phụ cười với nàng rồi! Giấc mơ tối hôm qua không ngược lại với hiện thực, đó là giấc mơ báo trước!
Mẫn Nguyệt hưng phấn cầm lấy điện thoại bấm số gọi, trong nháy mắt cuộc gọi thành công, nàng lập tức lớn tiếng hét lên: "Thẩm Phi! Sư phụ cười với em rồi!"
Âm thanh điện tử của hộp đêm mỗi lúc một lớn hơn, Mẫn Nguyệt cảm giác màng nhĩ của mình đều bắt đầu rung rinh rồi.

Thẩm Phi có lệ đáp: "Ừ ừ, tốt" rồi cúp luôn điện thoại.
Thẩm Phi này! Nhất định là không nghe rõ nàng nói cái gì rồi! Mẫn Nguyệt thở phì phì ném điện thoại lên đầu giường, một giây sau đó khóe miệng của nàng lại không khống chế được, mặt nạ đều bị nàng cười đến nứt ra.
Mẫn Nguyệt vui vẻ lăn lộn, hai cẳng chân trắng nõn cũng vui vẻ đến cong lên.
Sư phụ cười với nàng rồi! Ha ha ha, ha ha ha ~.
Mẫn Nguyệt vì hăng hái nên sáng sớm hôm sau tỉnh dậy với thần thái vô cùng sáng láng, nàng tắt luôn đồng hồ báo thức trước khi tiếng Husky lại hú lên.
Sau đó thì nàng rửa mặt với tốc độ ánh sáng rồi vội vã ra ngoài ăn điểm tâm, nửa tiếng sau mới đem túi nilon màu đen về đến nhà.
Nàng đem laptop để ở góc bàn ăn, lấy da heo ra để lên tờ giấy thật dày trong phòng bếp, tay trái bấm phát video, tay phải cầm kim khâu, bộ dáng mọi việc đều đã chuẩn bị, chỉ thiếu học tập mà thôi.
Nàng tập trung quá mức nên quên ăn bữa trưa, thế là đói đến mức tay cầm kim bắt đầu run rẩy, Mẫn Nguyệt lúc này mới nhận ra nên bổ sung đường rồi.
Mẫn Nguyệt đơn giản nấu một gói mì ăn liền, thêm trứng gà vào, rải vài cọng xà lách xuống sau đó ăn nhanh như hổ đói, vì lười không muốn rửa chén nên trước hết đem nồi bát để ngâm nước.
Lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, Mẫn Nguyệt lau tay chạy đến trước bàn ăn cầm điện thoại lên xem, là gia hỏa tối hôm qua vô tình cúp điện thoại của nàng.
Mẫn Nguyệt giả vờ chậm rãi nói: "Chị tỉnh ngủ rồi hả? Tối hôm qua uống bao nhiêu thế? Còn nhớ rõ lão bằng hữu là em đây không?"
"Quên ai cũng không thể quên A Nguyệt nhà chị" Âm thanh của Thẩm Phi khàn khàn, lộ ra mệt mỏi vì say rượu. "Hôm qua em gọi điện thoại nói gì đó? Rất ồn, chị nghe không rõ"
Hiếm thấy đối phương còn nhớ rõ như vậy, trong lòng Mẫn Nguyệt thoải mái không ít, nàng dùng sự hưng phấn tối hôm qua chia sẻ tin tốt cho bạn thân thêm lần nữa: "Em nói, hôm qua sư phụ cười với em rồi!"
"À" Thẩm Phi mới vừa tỉnh ngủ còn mang theo đậm giọng mũi. "Vậy em muốn chúc mừng sao? Mời chị xem phim đi, IMAX!"
"Không được, buổi chiều em còn phải học" Mẫn Nguyệt nghiêm túc từ chối.

"Hôm qua em lại cho chị leo cây, hôm nay phải bồi thường cho chị. Học thêm một buổi chiều em có thể bién thành Hứa Mạch sao? Không học một buổi chiều ngay cả cầm dao em cũng không thể sao? Mau ra đây cùng chị xem phim"
Học thêm mười năm, em cũng không thể giỏi như sư phụ được....
Mẫn Nguyệt giống như quả bóng xì hơi, ỉu xìu nằm sấp xuống nói: "Được rồi, em đi xem phim với chị. Nhưng mà em thấy chị mệt chết rồi, chị sẽ không ngủ ở rạp đó chứ?"
"Yên tâm, chị sẽ lấy que diêm đỡ mí mắt, sẽ xem hết phim mà"
Thẩm Phi là người thích chơi đùa, công việc ở bệnh viện bận rộn cũng không khiến nàng thu lại tâm tình không an phận của mình, vừa có thời gian liền dùng nhiều thủ đoạn để ra ngoài đi chơi.
Thẩm Phi báo cho nàng địa chỉ trung tâm mua sắm cô thường đi, sau đó nói: "Em đi mua vé trước đi, chị đói quá rồi, ăn miếng cơm rồi qua tìm em"
"Được, đừng gấp, chị từ từ ăn"
Cúp điện thoại xong Mẫn Nguyệt lên trên nhóm mua online tìm đến rạp chiếu phim trung tâm mua sắm, chăm chú nhìn một chút, giá của vé IMAX còn đắt hơn miếng da heo kia nữa, lại còn là giảm giá, như vậy giá gốc còn đắt nữa.
Con nhà giàu, xem bộ phim phải chọn vé đắt nhất, không thể trêu chọc, không thể trêu chọc. Trong lòng tuy trào phúng nhưng Mẫn Nguyệt vẫn đau lòng tự trách mà mua hai vé xem IMAX. Nàng nhìn thời gian một chút, khoảng cách còn lại một giờ, ngồi tàu điện ngầm đi tới đó thì còn khoảng nửa tiếng, vì vậy Mẫn Nguyệt cất da heo vào tủ lạnh rồi chuẩn bị ra ngoài.
Nghĩ đến Thẩm Phi trêu chọc nàng ăn mặc không đủ tư cách hẹn hò, Mẫn Nguyệt đổi sang thường phục, lấy đầm yếm trong tủ ra thay, thoa thêm son môi và kem dưỡng, xõa tóc ra, đến trước kính nhìn kỹ lại một lần mới ra ngoài.
Sau khi đến rạp chiếu phim lấy vé thì còn 20 phút nữa là bắt đầu, Mẫn Nguyệt gọi điện thoại cho Thẩm Phi, hỏi: "Sắp soát vé vào rạp, chị đi đến đâu rồi?"
"A! Chị quên mất..." Thẩm Phi hối lỗi nói "Xin lỗi em nhiều nha A Nguyệt, có một bệnh nhân tình huống không tốt lắm, trong khoa gọi điện kêu chị về, chị gần đến bệnh viện rồi, không xem phim được"
Bác sĩ tuyến 3, tuyến 4 tan làm rồi điện thoại cũng phải mở 24 tiếng đồng hồ, một khi có bệnh nhân trở nặng mà bác sĩ tuyến 1, 2 không xử lý được sẽ gọi bọn họ quay trở lại bệnh viện. Thẩm Phi tuy là bác sĩ chủ trị tuyến 2, nhưng nếu là bệnh nhân mà nàng phụ trách có vấn đề cũng sẽ thông báo nàng có mặt.
Vì làm cùng ngành nên Mẫn Nguyệt có thể hoàn toàn lý giải, vì vậy rộng lượng nói: "Không sao, chị đi đi"

"Vậy một mình em xem phim sao? Cô đơn lắm a, gọi đồng nghiệp đến xem với em đi"
"Không sao, mình em xem được rồi, chị đi làm đi"
"A Nguyệt là tốt nhất, hôm nào chị mua thịt heo căn tin đền bù cho em nha. Tạm biệt, chị cúp trước, đang lái xe"
Cúp điện thoại, Mẫn Nguyệt bắt đầu ảo não, thời gian còn chưa đến 20 phút mà bây giờ phải đi tìm người, cho dù tìm được thì cũng không kịp nữa, không bằng trực tiếp đưa 1 vé một mình xem thôi.
Mẫn Nguyệt cầm vé đi tới phòng khách, vì là Chủ Nhật nên rất nhiều người đến xem phim, hoặc là có đôi có cặp, hoặc là gia đình, Mẫn Nguyệt tìm kiếm một chút vẫn không tìm được người thích hợp.
Mẫn Nguyệt ủ rũ ghé vào lan can, không có mục tiêu nhìn xuống lầu. Thang cuốn chậm rãi đưa khách hàng đến lối vào rạp chiếu phim ở tầng 5, Mẫn Nguyệt giống như con vịt bơi trước cửa, trong lòng lẩm bẩm, một đôi, lại thêm một đôi.
Bỗng nhiên, một thân ảnh cô độc xuất hiện ở thang cuốn. Đôi mắt Mẫn Nguyệt phát sáng, nàng rướn cổ lên xác nhận.
Người nọ mặc một bộ váy liền áo màu đen, cổ áo chữ V để lộ cần cổ trắng tuyết, viên ruby khéo léo nằm giữa xương quai xanh xinh đẹp, làm cho làn da càng thêm trắng nõn.
Người khác đều là kết bạn thành hàng, vui cười nói chuyện phiếm, chỉ có người đó độc thân một mình im lặng đứng giữa đoàn người, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng hoàn toàn bất động với ồn ào xung quanh, nhìn vào rất là thích mắt.
Thang cuốn dần dần lên cao, Mẫn Nguyệt nhìn chằm chằm vào lọn tóc đen tuyền của người đó rồi yên lặng tìm từ, nên giới thích thế nào mới có thể để đối phương an tâm chấp nhận một vé xem phim miễn phí này đây.
Thấy người đó cách mình càng lúc càng gần, dáng tươi cười của Mẫn Nguyệt càng thêm nhiệt tình. Đợ đến khi đối phương đến trước mặt, ngước mặt lên, đường nhìn chạm vào ánh mắt Mẫn Nguyệt, hai người đều kinh ngạc một trận.
"Sư, sư phụ...." Mẫn Nguyệt nói năng lộn xộn hỏi. "Chị cũng đến xem phim sao?"
"Ừm" Hứa Mạch thấy trong tay nàng cầm chặt hai vé, cô cuộn tóc lại, hỏi: "Có hẹn à?"
"Không phải không phải, là một người bạn, chính là người hôm qua nói chuyện với em và bác sĩ Trần ở ngoài cửa phòng nghỉ, chị ấy muốn em mời xem phim, vé em cũng đã mua xong thì chị ấy lại có việc quay về bệnh viện, không tới được"
Mẫn Nguyệt giải thích xong, đột nhiên nhớ tới trước đó nàng đã đồng ý với Hứa Mạch tuyệt đối không ra khỏi cửa, nhất định ở nhà chuyên tâm học tập, ngay lập tức cả người nàng đều thấy bất an.
Trực tiếp bị bắt tại trận, Mẫn Nguyệt không có giải thích cái gì, vì xấu hổ nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, ấp úng nói: "Sư phụ em sai rồi, em không nên ra ngoài, em về đây"
"Nè" Hứa Mạch gọi nàng lại "Đều đã tới rồi, xem xong lại về"

"Vâng" Mẫn Nguyệt cúi đầu, giống như học sinh trung học bị chủ nhiệm bắt tại trận ở tiệm internet gần đó, xám xịt theo sát phía sau.
Khi Hứa Mạch đến cửa sổ bán vé nói với nhân viên mua một vé, Mẫn Nguyệt lúc này mới hồi thần lại, vội ngăn cản nàng: "Sư phụ chị đừng mua, ở đây em có một vé, đúng lúc cho chị"
Hứa Mạch nghiêng mặt hỏi: "Em không gọi những người khác tới sao?"
"Không có, sắp tới giờ chiếu rồi, không kịp nữa nên muốn tùy tiện tìm một người cùng xem..." Không nghĩ tới một lần tùy tiện này lại tùy tiện đến trên người Hứa Mạch.
"Sư phụ muốn xem cái này không? Đánh giá không tệ đâu, hiệu ứng làm tốt lắm, nội dung cũng rất cuốn hút, lúc em mua cũng không còn bao nhiêu vé nữa"
Vé phim mà Mẫn Nguyệt mua là phim hành động nước ngoài, nội dung khoa học viễn tưởng cùng yếu tố giữa các vì sao, phản ứng trên nhóm rất bạo, hôm nay người người đến rạp chiếu phim hơn phân nửa đều là xem bộ phim này.
Nhưng nàng sợ Hứa Mạch không thích loại hình làm ầm ĩ như thế này, nếu như chị ấy không thích vậy thì không cần phải vì tiết kiệm một vé mà miễn cưỡng.
Hứa Mạch nhận lấy vé, nhìn một chút, nói: "Được, vậy thì xem cái này"
Giống như đối với thực vật, Hứa Mạch xem phim gì cũng không có cưỡng cầu, sở dĩ cô đến rạp chiếu phim vì muốn giảm áp lực công việc, thứ hai là vì muốn tiếp xúc với bên ngoài. Một năm cơ hồ có khoảng 350 ngày cô đều chìm đắm mình trong bệnh viện, tuy là sinh hoạt ở thành phố nhưng cũng tách rời với xã hội.
Lần này đi nước ngoài bồi dưỡng cô đã thật sự cảm nhận được giữa mình và người khác tồn tại một cản trở khai thông, chuyện mới lạ trong miệng người khác cô đều không biết. Thậm chí cô không thể hiểu những từ ngữ lưu hành trên mạng, thậm chí còn một năm gần đây còn thua cả Chủ nhiệm Trịnh hơn 50 tuổi.
Ý thức được cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt, Hứa Mạch liền dành thời gian hòa nhập vào xã hội, cô đi dạo trung tâm mua sắm như người khác, mua nước hoa đồ trang điểm như người khác, theo người khác xem phim rạp, theo người khác lướt weibo bấm like.
Hôm đó nghe các hộ sĩ nói chuyện phiếm có một bộ phim chuẩn bị chiếu, nhất định phải cùng bạn trai đi xem, vì vậy cô đã nhớ kỹ trong lòng.
Hứa Mạch thấy Mẫn Nguyệt cũng là mua vé xem phim này, nghĩ thầm bộ phim này quả nhiên được rất nhiều thanh niên yêu thích, cô cũng nên xem thử.
Hôm qua được mời ăn cháo, hôm nay lại được mời xem phim, Hứa Mạch là tiền bối cảm thấy như vậy không thích hợp liền chủ động đi mua đồ ăn vặt để xem phim.
Mẫn Nguyệt chìm đắm trong sung sướng cùng Hứa Mạch xem phim, vừa hứng phấn vừa căng thẳng, nàng gửi wechat chia sẻ tâm tình cho Thẩm Phi: "Thẩm Phi!!! Chị biết không!!! Em và sư phụ cùng nhau xem phim đó!!!"
Thẩm Phi đang bận, tất nhiên không có trả lời.
Mẫn Nguyệt chỉnh điện thoại sang tắt âm rồi bỏ vào trong túi, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hứa Mạch ôm một mớ đồ ăn vặt, nàng nhanh chóng chạy đến giúp cô cầm đồ uống, trong lòng còn vô cùng kinh ngạc, sư phụ thế mà cũng ăn mấy thứ này à.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui