"Chủ nhiệm Hứa, cô gái này thật sự là bác sĩ trong bệnh viện sao?" Bảo vệ cửa ngay thẳng sẽ không đưa mắt nhìn cảnh vừa rồi, đột ngột đặt câu hỏi.
Mẫn Nguyệt từ trong lòng Hứa Mạch nhảy vù ra, cúi đầu không dám nhìn Hứa Mạch, lấy mu bàn tay dán lên mặt đo nhiệt độ.
Thời tiết nóng, nàng xấu hổ đến đầu đầy mồ hôi, vài lọn tóc dính trên trán nhìn rất buồn cười.
Hứa Mạch mỉm cười đưa tay giúp nàng vén tóc lên vuốt ra sau lỗ tai rồi mới trả lời: "Ừm, đây là học trò của tôi"
"À à, cô ấy đem theo nhiều bánh Trung thu như vậy tôi còn tưởng là tiểu thương, hiểu lầm rồi, thật ngại quá" Bảo vệ thật thà cười rộ lên.
Hứa Mạch rủ mắt nhìn một chút những hộp bánh Trung thu dưới đất, đội hình cực kì khổng lồ, xác thật có thể bày bán, cô hỏi: "Sao đem nhiều như vậy?"
Mẫn Nguyệt ngượng ngùng đáp: "Muốn đem cho sư phụ ăn"
Hứa Mạch bật cười, sợ là cả đời đều ăn không hết.
"Chị cầm giúp em" Hứa Mạch xoay người lại cầm lấy túi mua sắm, Mẫn Nguyệt cầm mấy hộp lẻ, vui vẻ theo sát phía sau.
"Sư phụ, em có thể mượn tủ lạnh trong phòng thí nghiệm của mọi người không?"
Trong phòng nghỉ của các nàng không có tủ lạnh, chỉ bên phòng của bác sĩ nam có một cái, nhưng mà ra vào lại không tiện. Mẫn Nguyệt nghĩ nếu như có thể để ở phòng thí nghiệm của Hứa Mạch thì tốt rồi, vừa lúc có thể lén đem bánh Trung thu dẻo giấu ở đó, chỉ cho sư phụ ăn thôi.
Trong lòng Mẫn Nguyệt chỉ nhớ thương sư phụ, đem lời dạy "phải chia sẻ cho mọi người" từ nhỏ của ba quên sạch sẽ, hóa thân thành một con mèo giấu đồ ăn, đem đồ ăn ngon lén giấu đi, chỉ cho người quan trọng ăn thôi.
"Được, bây giờ đi không, hay là đợi sau khi tan làm?"
Hứa Mạch còn đang đi làm, ra đây một chuyến đón nàng đã lãng phí không ít thời gian, lại phải đi đến phòng thí nghiệm, vậy thì đã rời khỏi phòng bệnh lâu lắm rồi. Lỡ như trong lúc này xảy ra chuyện gì, y tá không tìm thấy sẽ nóng nảy.
Mấy cái bánh dẻo không thể chờ đến khi tan làm được, Mẫn Nguyệt liền nói: "Sư phụ có thể đưa thẻ vào cửa cho em, em tự đem đến đó cũng được"
Hứa Mạch theo lời lấy thẻ ra vào đưa cho nàng: "Vậy cái này chị đem lên phòng khám giúp em trước nhé?"
"Được, cám ơn sư phụ, chị đem lên chia cho mọi người ăn trước đi"
Vì là ngày lễ nên nhân viên của căn cứ thí nghiệm nghiên cứu khoa học đều nghỉ hết, toàn bộ tòa nhà đều vắng vẻ lạnh ngắt, dọc theo đường đi đều không gặp được người quen, Mẫn Nguyệt thuận lợi để bánh dẻo cùng hộp bánh quý nhất giấu vào trong phòng thí nghiệm.
Nàng xoay người quay về phòng bệnh, khi cửa thang máy mở ra lập tức cảm nhận được hơi thở vui vẻ hân hoan của ngày lễ.
Các tiểu tỷ tỷ ở quầy y tá đang chen một nhóm ăn bánh Trung thu, một bên thì "mùi vị của tôi không tệ, vị của cô là gì, cho tôi cắn một miếng", một bên thì cảm thán "calo thật cao, về nhà chạy bộ nhiều một chút, để không sẽ béo phì".
Mẫn Nguyệt cười ha hả ở phía sau chào hỏi các nàng: "Trung thu vui vẻ nha!"
Tiểu y tá nhìn thấy nàng liền hé miệng cười trộm, y tá trưởng bát quái nói: "Bác sĩ Mẫn, vừa rồi Chủ nhiệm Hứa đem bánh Trung thu lên, nói là em mời mọi người ăn bánh"
"Đúng nha"
"Chị đi làm đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy tâm trạng Chủ nhiệm Hứa tốt như vậy. Em làm sao có thể khiến Chủ nhiệm Hứa một mặt tươi cười làm việc thay em vậy?"
"Em nào dám chỉ huy sư phụ làm việc chứ" Mẫn Nguyệt liên tục xua tay.
"Để Chủ nhiệm Hứa đem bánh lên lầu, còn phân chia bánh, không phải làm giúp em hả?" Y tá trưởng đẩy đẩy hai y tá đứng bên cạnh mình, "Bình thường em có dám để Chủ nhiệm Hứa đẩy xe dụng cụ giúp em không?"
Tiểu y tá kinh sợ: "Không dám không dám"
Y tá trưởng lại hỏi người khác: "Mọi người có ai dám không?"
Một tiểu y tá khác run người theo: "Cho chúng em một trăm lá gan cũng không dám"
"Thật ra sư phụ rất có lòng, nếu như mọi người nói ra chị ấy nhất định sẽ bằng lòng giúp đỡ mà" Mẫn Nguyệt cố gắng giúp Hứa Mạch đổi hình tượng, "Mọi người đừng sợ sư phụ em, chị ấy thoạt nhìn có chút lạnh lùng, thật ra là người rất tốt"
Ánh mắt y tá trưởng giống như nhìn thấu tất cả: "Tụi chị làm gì có vinh hạnh này, là em tương đối đặc biệt thôi"
"Em đặc biệt chỗ nào?"
Mọi người trăm miệng một lời: "Em có vị trí đặc biệt trong lòng Chủ nhiệm Hứa đó!"
Mãn Nguyệt phồng má lên, ngượng ngùng che mặt, từng bước nhỏ chạy đi.
Y tá trưởng nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của nàng, dáng người thật sự quá ngọt quá thiếu nữ, cảm giác đầu ngón chân của nàng mỗi khi chạm xuống đất đều sẽ bùm bùm bắn ra một đóa hoa hồng.
Một chút ảo tưởng khó tránh, y tá trưởng lắc lắc đầu, đều xuất hiện ảo giác rồi, xem ra gần đây phải ít xem phim Hàn Quốc lại mới được.
Mẫn Nguyệt hai má ửng hồng nhảy nhót chạy tới phòng trực ban, nhón đầu ngón chân xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, tất cả mọi người đang ăn bánh Trung thu, nhưng Hứa Mạch không có ở đây.
Bả vai bị vỗ một cái, Mẫn Nguyệt quay đầu lại, thấy Trần Tư Điềm cắn một miếng bánh Trung thu vị hoa hồng, một miệng đầy bánh, thơm lừng mùi hoa.
"Tìm sư phụ em hả? Ở bên kia kìa"
Nàng chỉ chỉ sân thượng ở cuối hành lang: "Nhóm người theo đuổi đang xếp hàng mời cô ấy đi hẹn hò đó"
Mẫn Nguyệt trong nháy mắt không vui, giống như có một nhóm kẻ xấu cần kim châm, nhảy vào chọt từng quả bong bóng màu hồng trong lòng nàng.
Mẫn Nguyệt bĩu môi, rất không tình nguyện hỏi: "Bọn họ hẹn sư phụ em làm gì?"
Trần Tư Điềm dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn chằm chằm nàng: "Còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên là bồi dưỡng tình cảm rồi! Em chưa từng theo đuổi ai sao?"
"Chưa từng"
Trần Tư Điềm lại hỏi: "Cũng chưa từng được theo đuổi luôn?"
"Chưa từng"
Trần Tư Điềm ngạc nhiên không khép miệng được: "Không phải em từ thời đồ đá xuyên qua đó chứ? Độ tuổi tốt thế này còn chưa từng yêu đương, em đang bận làm gì vậy? Nói với tỷ tỷ một chút nào"
Mẫn Nguyệt liếc mắt với nàng: "Bận đuổi theo ngôi sao". Nói xong chay về hướng sân thượng.
Trần Tư Điềm ở phía sau hô to gọi nhỏ: "Em theo ngôi sao nào thế? Hot hơn Marie sao? Giới thiệu cho chị với"
So với Marie còn hot hơn, so với các nữ minh tinh còn xinh đẹp hơn, so với ảnh hậu trên thảm đỏ Cannes còn chói mắt hơn.
Ngôi sao của em, đang ở cuối hành lang này đây.
Mẫn Nguyệt sốt ruột chạy theo Ngôi sao như một cơn lốc, cách thật xa liền nhìn thấy Tống Y Sinh của Khoa Ngoại Tổng Hợp đang đứng sóng vai với Hứa Mạch, hai người đều là mỹ nữ có khí chất, đứng chung trong một khung hình vừa hài hòa lại đẹp mắt.
Mẫn Nguyệt có chút đố kị, sư phụ đã từng ký tên lên sổ ghi chép của Tống Y Sinh kia! Mà địa vị của cô ấy trong lòng sư phụ cũng rất đặc biệt!
Phát hiện chính mình không phải sự tồn tại đặc biệt duy nhất nên Mẫn Nguyệt rất mất mát, bước chân trở nên nặng nề, do dự bước hai bước rồi ngừng lại.
Ở cửa ra vào khu phòng bệnh có một người đàn ông đứng đó, điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay còn chưa đốt, lo lắng nhìn lên sân thượng như đang đợi các nàng đi xuống thì đến lượt chính mình sẽ lên đó hút thuốc. Anh ta quay lại nhìn bên cạnh xuất hiện một người cũng đang lo lắng nhìn lên đó, liên tục hỏi: "Bác sĩ Mẫn cũng muốn lên sân thượng hít thở không khí à? Tôi đề nghị cô nên đi tầng khác đi, Chủ nhiệm Hứa còn lâu lắm mới đi vào"
Mẫn Nguyệt buồn bã ỉu xìu nói: "Anh đi tầng khác đi, tôi chờ ở đây"
Người đàn ông khó xử: "Tôi không thể đi được, đi xa quá vợ gọi sẽ không nghe, tôi phải chăm sóc cô ấy"
"Ồ"
Hai người trầm mặt đứng một chút, người đàn ông muốn trò chuyện lần thứ hai mở lời: "Chủ nhiệm Hứa thật nổi tiếng, từ lúc tôi ra đây đã thấy ba bốn người đến tìm cô ấy rồi. Vừa rồi bác sĩ Tằng cũng tới, lúc vào thì mặt thỏa mãn, lúc ra thì mặt thất vọng. Bọn họ đều bị từ chối, chỉ có Tống Y Sinh là nói chuyện với Chủ nhiệm Hứa lâu nhất, tôi thấy rất thú vị nha"
"Có gì thú vị?"
"Người thông minh đều nhìn ra được Tống Y Sinh có ý với Chủ nhiệm Hứa còn gì. Chủ nhiệm Hứa không phải người có tính hướng ngoại nhưng hai người có thể nói chuyện lâu như vậy, ít nhất cũng nói rõ là hợp tính nhau"
Nửa tiếng trước còn nói muốn nhặt nàng về nhà, xoay người liền nói chuyện với người khác từ các câu thơ ca cho tới Phong Hoa Tuyết Nguyệt (1). Mẫn Nguyệt u oán nhìn chằm chằm bóng lưng hai người bên ngoài cửa thủy tinh, nàng nghĩ thầm sư phụ quay lại nhìn em đi, em cũng có thể hát thơ ca hay Phong Hoa Tuyết Nguyệt với chị mà.
(*) Phong Hoa Tuyết Nguyệt: bốn đối tượng mà văn học cổ điển dùng để miêu tả thiên nhiên.
Bầu trời ráng đỏ rực rỡ lóa mắt, ánh sáng màu vỏ quýt rọi vào soi sáng Hứa Mạch, tô thêm một viền mờ ảo xung quanh thân hình. Nàng nghiêng mặt nói chuyện với người bên cạnh, vẻ mặt nhu hòa, xinh đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Mẫn Nguyệt đứng ở khoảng cách khá xa nhưng có thể cảm nhận được mị lực của Hứa Mạch, mỹ lệ trang nhã, ung dung bình tĩnh khiến người ta nhịn không được bị thuyết phục.
Giống như một viên ngọc bích truyền thế, tôn quý thâm thúy, rực rỡ nội liễm.
Nàng yên tĩnh đứng trong bóng tối, khi bị ánh trăng dịu dàng rọi sáng mới phát ra ánh sáng vốn có của một Ngôi sao sáu cánh (*). Chỉ chớp mắt một cái đã bị làm cho kinh ngạc với vẻ đẹp có một không hai này.
(*) Ngôi sao sáu cánh: biểu tượng về quyền lực và bùa chú nổi tiếng thế giới.
Người nàng sùng bái tựa như ánh sáng của mặt trăng, ánh sáng của ngôi sao, hợp thành ánh sáng lung linh của dãy ngân hà.
Mỗi một người theo đuổi đều là trụ cột của các khoa, khi so sánh với bọn họ ánh sáng của nàng cực kỳ mờ mịt, bị bao phủ trong dãy ngân hà rực rỡ này.
Nghĩ đến sư phụ có thể không thấy được một ngôi sao nhỏ bé như nàng, Mẫn Nguyệt đau lòng đến không kịp thở.
Trong lúc nàng chìm đắm trong bi thương cực độ của mình thì hai người đã kết thúc cuộc trò chuyện, khi từ sân thượng trở về nàng cũng không nhận ra.
"Sao em lại đứng đây?" Hứa Mạch hỏi.
Tống Y Sinh không có ở đây, có thể đã đi đặt nhà hàng rồi. Mẫn Nguyệt ủy khuất khịt mũi, hỏi: "Sư phụ muốn đi hẹn hò với Tống Y Sinh sao?"
"Không phải"
Hứa Mạch cho nàng đáp án phủ định, tâm tình Mẫn Nguyệt mới vừa thoáng một chút lại nghe thấy nàng nói: "Chị đã có hẹn rồi"
Ngay lập tức trái tim của nàng lộp bộp rơi xuống, Mẫn Nguyệt quả thật nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của mình, bĩu môi kìm nén nước mắt: "Vậy sư phụ đi vui vẻ, em về trước"
Mẫn Nguyệt quay mặt đi, vừa bước đi một bước thì bị Hứa Mạch bắt lấy cổ tay.
Nàng quay đầu nhìn lại.
"Không cùng chị đón Trung thu sao?" Hứa Mạch lẳng lặng nhìn nàng, ánh nắng chiều rọi vào trong mắt, vừa nhu hòa lại ấm áp.
Bị ánh mắt dịu dàng của Hứa Mạch nhìn chằm chằm, Mẫn Nguyệt từ từ hiểu ra – Sư phụ từ chối lời mời của người khác là vì muốn cùng nàng đón Trung thu.
Là vì nàng!!
Mẫn Nguyệt kích động đến muốn thét thật to, nhưng khu vực phòng bệnh phải bảo đảm yên tĩnh nên không thể làm gì khác hơn là nắm lại tay Hứa Mạch đứng tại chỗ nhảy về trước, biểu đạt sự hưng phấn ngập tràn của mình.
Nàng hài lòng đến muốn bay lên tận chín tầng mây, Mẫn Nguyệt nhảy nhót một chút, trong lòng không chắc chắn xác nhận lại một lần nữa: "Sư phụ muốn hẹn hò với em sao?"
Hứa Mạch sửng sốt sau đó mỉm cười: "Ừm, hẹn hò với em"
Trong nháy mắt, Mẫn Nguyệt cảm giác sau lưng của mình mọc ra một đôi cánh thật lớn, chút nữa thôi sẽ bay lên trời mây. Cả một buổi chiều nàng đều hớn hở, vui vẻ ra mặt, nếu không phải còn lại một chút rụt rè e là nàng đã thật sự lấy loa phát thanh đứng trên sân thượng hét thật lớn: "Tôi và sư phụ sắp hẹn hò rồi!"
Đặng Tang thấy nàng hưng phấn quá độ nhịn không được nhắc nhở nói: "Mặc gia phải trực ca, tối nay không thể cùng ai ra ngoài hẹn hò được. Em cũng trực mà, vậy tức là cùng nhau đón Tết thôi"
Trần Tư Điềm cũng dội nước lã: "Người trẻ không có kinh nghiệm yêu đương, tỷ tỷ chỉ cưng nè, hẹn hò á chính là giống như Tang Tang vậy, trang điểm cho thật xinh đẹp, ăn cơm trong nhà hàng có bầu không khí lãng mạn, sau đó thì đi xem phim rồi về nhà ôm nhau ngủ, cùng nhau chào đón bình minh sáng hôm sau. Chứ không phải cùng mặc áo blouse, ngồi đối diện nhau trong phòng trực viết bệnh án đâu"
Đặng Tang lấy dụng cụ ra chuẩn bị trang điểm, nghe Trần Tư Điềm ghẹo như vậy thì đỏ mặt lên.
Thanh niên trẻ người non dạ Mẫn Nguyệt hoàn toàn không nghe lọt, lắc đầu như trống bỏi: "Sư phụ mặc blouse trắng cũng rất xinh đẹp, chúng ta có thể ăn bánh Trung thu, cũng có thể cùng nhau đón mặt trời mọc trong phòng nghỉ, đó chính là hẹn hò"
Trần Tư Điềm nghe đến tức cười, cô bé này hoàn toàn ngây thơ không hiểu hẹn hò là gì, ăn cơm hay xem phim đều là phù du, quan trọng chính là về nhà đóng cửa tắt đèn và cả chuyện sau đó nữa. Bất quá chuyện này đợi đến khi nàng có người yêu, lúc đó tự nhiên sẽ hiểu.
"Em vui là được rồi" Trần Tư Điềm nghẹn cười tạm biệt, lấy điện thoại ra gọi: "Đi trước đây, đi hẹn hò Đồng Đồng của chị"
Màn đêm buông xuống, đèn lồng treo hai bên đường bắt đầu được thắp sáng. Vườn hoa trong bệnh viện được thiết kế dựa theo phong cảnh của lâm viên, nhưng vật kiến trúc xung quanh đều là thép và xi măng, bình thường cũng không thấy rõ đẹp như thế nào, đêm nay với nhưng đèn lồng đỏ thắm được thắp sáng, cùng với ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu, cảnh đẹp ý vui lập tức xuất hiện.
Mẫn Nguyệt đem theo hai hộp bánh Trung thu đi qua vườn hoa, theo khung cảnh mà sinh ra cảm giác hạnh phúc đoàn viên.
Từ nhỏ Mẫn Nguyệt đã được dạy rằng niềm vui phải chia sẻ, cuối cùng nàng cũng không ăn một mình, khui hộp bánh ra, mỗi hộp chừa lại hai cái sau đó để lên cái bàn vuông nhỏ ở đầu giường, còn lại thì chia đều cho các đồng nghiệp trực đêm hôm nay.
Mười giờ đêm là thời điểm cảm thấy đói nhất, tranh thủ chưa kiểm tra phòng lần cuối trước khi ngủ, có thể lợi dụng lúc này ăn một miếng lấp bụng.
Mẫn Nguyệt thò đầu nhìn vào trong phòng trực ban, Hứa Mạch bưng ly nước lên vừa vặn ngẩng đầu, đường nhìn hai người trong nháy mắt chạm nhau, cả hai cùng nhau bật cười.
Mẫn Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Sư phụ, tới ăn bánh Trung thu nè"
"Được" Hứa Mạch để bệnh án đã xem được phân nửa xuống bàn, đi theo nàng về phòng nghỉ.
Kéo rèm cửa sổ lên, Hứa Mạch ngồi ở bên giường vừa nhấc mắt là có thể nhìn thầy vầng trăng tròn trịa bên ngoài bầu trời.
Mẫn Nguyệt ngồi trên giường Đặng Tang ở đối diện, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không thấy gì hết, thầm nói: "Mặt trăng tối nay sao không thấy đâu nhỉ?"
Hứa Mạch bật cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Qua đây ngồi nè, bên đó của em không thấy được đâu"
Mẫn Nguyệt nghe vậy đi qua ngồi bên cạnh Hứa Mạch, quả nhiên là thấy được liền vui vẻ cầm lấy hộp bánh Trung thu, mở hộp ra bên trong là một cái bánh Trung thu dẻo tròn nhỏ. Lớp trắng sữa nhàn nhạt bao bọc bên ngoài, bên trong là lớp nhân màu vàng nhạy, trên đỉnh của bánh còn có một vầng trăng khuyết, mập mạp mềm mại, vô cùng đáng yêu.
Mẫn Nguyệt hai tay đưa lên: "Sư phụ, tặng chị một ngôi sao tròn nho nhỏ"
Hứa Mạch nhận lấy, ngưng thần nhìn một chút chỉ vào vầng trăng khuyết trên đỉnh bánh: "Ở đây có một tiểu Minh Nguyệt"
Mẫn Nguyệt nháy mắt mấy cái, ý vị sâu xa hỏi: "Sư phụ muốn ngôi sao Tiểu Tinh Tinh (*) hay là Tiểu Minh Nguyệt (**)?"
(*) Tiểu Tinh Tinh: ngôi sao nhỏ, ý chỉ bánh Trung thu
(**) Tiểu Minh Nguyệt: mặt trăng nhỏ, ý chỉ chính Mẫn Nguyệt
Hứa Mạch ôn nhu cười nói: "Chị muốn em"
Mẫn Nguyệt thiếu chút nữa đã bóp nát bánh Trung thu trong tay: "Sư, sư phụ..."
Chị muốn em gì gì đó cũng dễ làm người ta hiểu lầm.
Từ hai bên tai đến xuống cổ Mẫn Nguyệt bây giờ đã ửng hổng lên, giống như ăn phải hạt tiêu, một miệng đều nóng đến muốn phun ra lửa.
Biểu cảm Hứa Mạch vẫn nhàn nhạt như cũ, nơi khóe mắt hơi cong lên, cười đến thật tự nhiên.
Là đang trêu nàng sao...
Mẫn Nguyệt ngượng ngùng cắn một ngụm lớn, bánh đầy miệng ú ớ nói: "Sư phụ lại khi dễ em!"
Bánh Trung thu có nhân kim sa, sau khi cắn một cái, hương sữa ngọt ngào lan tỏa trong miệng, mùi hương khiến lòng say mê.
Mẫn Nguyệt vì thèm ăn nên bỏ mặc sự xấu hổ và giận dữ của mình, một cái bánh Trung thu lớn bằng bàn tay vừa bị nàng cắn hai miếng bỏ hết vào miệng, hai má phình lên trông như chuột Hamster, đôi mắt đen tròn xoe như phát sáng, giận dỗi trừng mắt lên, càng nhìn càng đáng yêu.
Nàng ăn quá nhanh, trên khóe miệng còn dính bột bánh Trung thu. Hứa Mạch đưa tay rút một tờ khăn giấy dịu dàng nói: "Có muốn vào tổ nghiên cứu khoa học của chị không?"
"Dạ?"
Hứa Mạch nâng tay, nhẹ nhàng lau khóe miệng Mẫn Nguyệt: "Chị cần một trợ thủ, em có muốn làm trợ thủ của chị không?"
Đương nhiên muốn rồi! Nguyện ý một trăm phần trăm!
Mẫn Nguyệt muốn nói đồng ý nhưng nghĩ lại, trong tổ nghiên cứu khoa học của sư phụ đều là nghiên cứu sinh, học vị trên Tiến sĩ, mà nàng chỉ là một con tôm nhỏ không có kinh nghiệm, luận văn tốt nghiệp cũng chẳng ra gì, nàng lo lắng không giúp được gì liền hỏi: "Em có thể giúp sư phụ làm những việc như thế nào?"
Hứa Mạch giải thích nói: "Sở nghiên cứu trên cương vị hành chính và lâm sàng là hai bên độc lập với nhau, cho nên cũng không thể để em làm trợ lý nghiên cứu sinh được. Những lúc chị bận không đến đây được muốn tìm người hỗ trợ xử lý một số chuyện đơn giản, bệnh viện sẽ không trả phần tiền lương này, là chị trích tiền cá nhân để trả, nhưng sẽ không nhiều lắm... em có thể từ chối"
Mẫn Nguyệt nghe đã hiểu, thật ra cũng không phải cần nàng đi làm nghiên cứu khoa học, chỉ là một trợ lý riêng giúp Hứa Mạch xử lý một số thứ.
Vậy thì nàng càng thêm nguyện ý! Nguyện ý mười ngàn lần!
Có thể tiếp xúc thân mật với sư phụ, lại không có áp lực về nghiên cứu khoa học, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!
Mẫn Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy ba của nàng nói rất đúng, ngốc nhân có ngốc phúc, lập tức bày tỏ: "Em rất nguyện ý, sư phụ không cần trả lương cho em, em có thể giúp chị cũng đã rất vui rồi!"
Lúc mở lời hỏi, trong lòng Hứa Mạch cũng không nắm chắc, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối. Vì Mẫn Nguyện học y học lâm sàng, không phải y học cơ sở nên không được huấn luyện về nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp, nàng đến sở nghiên cứu nhưng lại không phải làm gì, cũng không có cương vị và tiền lương, có lẽ đây chính là sức lao động miễn phí.
Chuyện tìm trợ lý này cô đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa chọn được người thích hợp. Đầu tiên nhất định phải có sẵn kiến thức y học cơ sở, thứ hai phải có đủ thời gian rảnh rỗi, thứ ba là có thể chấp nhận tiền lương thấp, cuối cùng cũng là quan trọng nhất có thể ở cùng với cô. Dù sao cũng là trợ thủ của riêng mình, xét về mặt ý nghĩa nào đó chính là hợp tác, cần phải phối hợp triển khai công việc.
Ba yêu cầu phía trước đều không tính là khắc nghiệt, Viện y học Đại học F có rất nhiều nghiên cứu sinh thỏa mãn điều kiện, nhưng đối phương thông qua những giáo sư giới thiệu biết được người dẫn dắt là cô liền đua nhau rút lui.
Sự xuất hiện của Mẫn Nguyệt không khác nào một niềm hi vọng để chuyện này có thể thay đổi thời cơ. Nàng lanh lợi lại hiếu học, có khả năng tương tác trời cho, hai người ở chung rất hòa hợp, cũng rất vui vẻ.
Dần dần ý định thành hình, Hứa Mạch cảm thấy người mà cô muốn tìm chính là Mẫn Nguyệt, hay nói cách khác là một người giống như Mẫn Nguyệt.
Nhưng đối phương có thể chấp nhận không? Cô cũng không có lòng tin.
Khi nghe Mẫn Nguyệt nói nguyện ý, Hứa Mạch sợ là nàng lo lắng với quan hệ cấp trên cấp dưới, thả nhẹ ngữ khí giải thích một lần: "Công việc này có thể sẽ rườm rà không thú vị, trên luận văn cũng không thể kí tên của em..."
Hứa Mạch còn chưa nói xong đã bị Mẫn Nguyệt cắt ngang. Ánh mắt của nàng sáng quắc, vô cùng chăm chú nói: "Nhưng chuyện này em đều không để bụng, sư phụ, em chỉ muốn đứng bên cạnh chị, giúp chị làm một chút chuyện nhỏ trong khả năng thôi..."
Dừng một chút, Mẫn Nguyệt lộ vẻ lo lắng: "Nếu như em chỉ biết lau bàn và rửa ly, vậy sư phụ có ghét bỏ em không?"
Hứa Mạch giật mình.
Mẫn Nguyệt lặng lẽ kéo ống tay áo blouse của nàng, đôi mắt chăm chú nhìn, giống như một chú chó con vừa được nhặt về nhà, vừa mong chờ lại sợ bị tổn thương.
"Nếu như em làm không tốt, sư phụ có đuổi em không?"
Bộ dáng điềm đạm đáng yêu này thật làm người ta mềm lòng đến rối tinh rối mù, Hứa Mạch đưa tay trái nắm lấy tay nàng, vươn tay phải lên xoa đầu nàng, người ở đối diện thuận theo nheo mắt lại.
"Không đâu"
Mẫn Nguyệt rất dễ thỏa mãn được dỗ đến hài lòng, nhu thuận cọ cọ vào lòng bàn tay Hứa Mạch, lấy lòng cười rộ lên: "Em có thể ở bên cạnh sư phụ cả đời không?"
Hứa Mạch cười đáp: "Được"
Hi vọng, em sẽ là người vĩnh viễn ở bên cạnh chị.
Tác giả có lời muốn nói: Marie: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Hai người còn nhớ phải làm phẫu thuật cho tôi không?
Mẫn Nguyệt: Trầm mê yêu đương, không có tâm tình phẫu 1 2 »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...