Đứng trước bồn rửa tay, Mẫn Nguyệt hai tay cầm xà phòng đến phát ngốc.
Xong đời rồi! Chỉ lo luyện khâu da, hoàn toàn quên trình tự rửa tay là gì rồi!
Mẫn Nguyệt sợ hãi đưa mắt nhìn Hứa Mạch bên cạnh, bây giờ hỏi chị ấy nhất định sẽ bị mắng, mà không hỏi thì không khử trùng được nhất định sẽ không tốt cho bệnh nhân...
Hỏi, hay là không hỏi?
Mẫn Nguyệt đứng ngốc ra, gặp sự lựa chọn gian nan nhất từ lúc chào đời đến giờ.
Hứa Mạch thấy nàng giơ tay đứng đờ ra, một câu vạch trần: "Không rửa tay à?"
Bị phát hiện rồi...
Mẫn Nguyệt vẻ mặt cầu xin, cực kỳ chán nản đáp: "Sư phụ thật xin lỗi... đã lâu không có phẫu thuật, em quên..."
Chuyện cơ sở như vậy, giai đoạn học chính quy đã được học qua, theo lý thuyết sẽ như ký ức học cầm đũa, không nên quên. Nhưng Mẫn Nguyệt một lòng nhào vào luyện tập khâu chỉ, những chuyện khác tựa hồ đều bị cho vào quên lãng, không còn tồn tại. Lúc này dưới quyền uy của Hứa Mạch, suy nghĩ trực tiếp chết đứng, cỡ nào cũng không nhớ lại được.
Y tá lưu động nghe nói như thế, không tiếng động nghiêng đầu liếc nàng một chút, trong ánh mắt tràn đầy xem thường. Mẫn Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của đối phương, trái tim trong nháy mắt chìm xuống.
Vừa định nói vấn đề đầu tiên trả lời không tệ, là khởi đầu tốt, kết quả...
Lửa giận của Hứa Mạch không có xuất hiện như trong dự đoán, cô chỉ là trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói: "Vậy em nhìn tôi làm như thế nào đi"
Mẫn Nguyệt không dám có sơ hở, nhìn chằm chằm vào động tác của Hứa Mạch, hai mắt hóa thành máy quay phim thân cao, đem mỗi động tác mỗi chi tiết ghi lại rõ ràng.
Bắt đầu từ móng tay, sau đó đến rãnh móng tay, khe hở ngón tay, bàn tay, sau đó rửa lên trên qua khỏi khuỷu tay 10cm. Hai tay thay phiên song song tiến hành, rửa đủ 3 phút, Hứa Mạch rửa tay sạch sẽ dưới dòng nước chảy đến khi tay xuất hiện bọt nước, sau đó lấy một cái khăn vô khuẩn lau sạch.
Hứa Mạch lại gần nói: "Em rửa một lần tôi xem xem"
"A, vâng" Mẫn Nguyệt dựa theo trình tự vừa nhớ được, đánh rửa bàn tay và cánh tay theo hướng không góc chết, sau đó rửa sạch sẽ dưới làn nước.
Nàng vừa đưa tay, Hứa Mạch liền nhíu mày: "Không đúng, tay không thể ở vị trí thấp nhất, bọt nước ở cánh tay chảy xuống thì bàn tay lại bẩn rồi"
Mẫn Nguyệt giơ hai tay lơ lửng, không biết nên thế nào cho phải.
Thấy vẻ mặt nàng sợ hãi, Hứa Mạch cảm giác ngữ khí của mình quá nghiêm khắc, thả nhẹ giọng nói: "Rửa lại lần nữa đi"
"Vâng" Mẫn Nguyệt tuân mệnh nghe theo, lần này nhớ rõ là bàn tay ở trên, khuỷu tay và các đốt ngón tay ở dưới, nhưng lúc lau tay lại rơi vào cạm bẫy.
Thấy nàng cầm khăn lau cánh tay qua lại, Hứa Mạch lập tức đè tay nàng lại: "Không thể lau ngược lại như vậy, không biết sao?"
Mẫn Nguyệt sắp khóc rồi: "Em biết... em không cẩn thận..."
"Em biết dùng khăn lau thế nào không?" Hứa Mạch lại hỏi.
Không giống với khăn lau mặt trong nhà, khăn lau tay vô khuẩn có yêu cầu tiêu chuẩn.
Mẫn Nguyệt trước đây khi thực tập đều dùng hai cái khăn để lau, chưa từng dùng một khăn để lau, nhưng nàng liên tục phạm những lỗi cơ bản nhất, lúc này không dám lắc đầu, đáng thương nhìn chằm chằm Hứa Mạch.
Hứa Mạch vài bước đến gần, từ sau lưng ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Tôi dạy cho em, nhìn cho kỹ"
Cách lớp khẩu trang, âm thanh Hứa Mạch được lọc trở nên phi thường nhẹ nhàng, truyền vào vành tai Mẫn Nguyệt gây ra những làn sóng mạnh mẽ ở đáy lòng nàng.
Một cử động nàng cũng không dám, chỉ lẳng lặng đứa trong lòng Hứa Mạch.
Hứa Mạch dùng khăn lau sạch tay Mẫn Nguyệt trước, sau đó đem khăn xếp thành hình tam giác, khoát lên cổ tay nàng, tay trái nắm khăn rủ xuống hai góc rồi kéo lên hướng cánh tay. Lau xong một bên thì lật mặt khăn lại, dùng động tác tương tự lau một bên khác.
Mẫn Nguyệt hơi nghiêng đầu, nhìn Hứa Mạch ở phía sau.
Đối phương đeo khẩu trang và nón rất cẩn thận và tỉ mỉ, mỗi cọng tóc con đều bị che dưới nón, chỉ còn đôi mắt lộ bên ngoài.
Chị ấy thật đẹp. Mẫn Nguyệt có chút hoảng hốt.
Ngoài danh tiếng mỹ nhân băng giá của bệnh viện ra thì thật sự quá đẹp.
Nhưng cũng không lạnh lùng, động tác lau rất nhẹ nhàng, lực ôm rất dịu dàng, ôn nhu đến mức giống như giấc mơ đẹp đẽ đêm đó, giấc mơ mà Hứa Mạch cười với nàng.
"Nhớ kỹ chưa?"
Bên tai truyền đến câu hỏi lạnh lùng, Mẫn Nguyệt giật mình một cái, hồi phục tinh thần lại, chột dạ lúng túng nói: "Nhớ kỹ rồi..."
Vì đã tiếp xúc tứ chi, Hứa Mạch không thể làm gì khác hơn là rửa tay lại một lần nữa, cô cúi đầu cẩn thận rửa các đầu ngón tay, nói: "Làm lại một lần nữa tôi xem"
"A, vâng" Thấy cô muốn kiểm tra thành quả học tập, Mẫn Nguyệt không dám chậm trễ, vội vàng hành động.
Hai người rửa tay lần thứ hai, lúc lau khô Mẫn Nguyệt học theo động tác của Hứa Mạch, lấy khử trùng, vẽ loạn từ đầu ngón tay đến nửa cánh tay.
Trong quá trình chờ đợi hai tay hong khô tự nhiên, hai người thấy Trần Tư Điềm khoan thai đến muộn, nàng vừa nói xin lỗi vừa vội vàng rửa tay tiêu độc.
Đợi khi Trần Tưu Diềm thu xếp xong, ba người nâng tay trước ngực đi vào khu vực vô khuẩn, trực tiếp đến phòng phẫu thuật.
Hứa Mạch và Trần Tư Điềm xõa y phục phẫu thuật ra, đem tay đưa vào ống tay áo, y tá lưu động phía sau hỗ trợ chỉnh áo và thắt dây lưng, sau đó đeo bao tay vô khuẩn vào, dùng nước muối sinh lý vô khuẩn rửa sạch lớp bột bên ngoài bao tay, giảm bớt kích ứng cho vết mổ.
Mẫn Nguyệt đều làm theo y hệt.
Trong một lần phẫu thuật, bác sĩ mổ chính chủ đạo phương thức và tiến trình phẫu thuật, phụ mổ 1 chịu trách nhiệm phối hợp, để bác sĩ mổ chính thành thạo phát huy, phụ mổ 2... chịu trách nhiệm quan sát và khâu vết mổ.
Vì vậy trước khi nhiệm vụ khâu vết mổ được truyền đạt tới thì Mẫn Nguyệt đã ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trần Tư Điềm, cố gắng chấp hành nhiệm vụ quan sát này.
Đúng 9 giờ, Hứa Mạch thông báo bắt đầu phẫu thuật, cô vung tay, y tá thuần thục đưa dụng cụ dao mổ lên. Hứa Mạch chọn rạch một đường ở giữa ngực thông thường, sau khi tiêu độc ở ngực, dùng dao truyền thống cắt da, sau đó đổi dao diện, mở hai bắp thịt bên dưới lớp da ra.
Trong nháy mắt Hứa Mạch hạ dao xuống, tay trái Trần Tư Điềm giơ ống hút lên, tay phải cầm theo băng gạc theo sát điểm xuất huyết. Hai người phối hợp ăn ý, động tác nhanh chóng, Mẫn Nguyệt còn chưa nghe được "mùi thịt nướng" thì Hứa Mạch đã mở màng xương ức ra.
"Cưa điện" Hứa mạch nâng tay lên chờ y tá đưa dụng cụ, quay đầu nói với bác sĩ gây mê: "Bác sĩ Trương, tôi chuẩn bị cưa xương ức, phiền anh giúp tôi dừng hô hấp lại một chút"
"Được rồi!" Bác sĩ Trương tuân lệnh làm theo.
Hứa Mạch cưa dọc theo xương ức, Trần Tư Điềm lập tức thoa lên một lớp sáp cầm máu xương. Sau đó hai người phối hợp buông dao và khăn, vạch xương ức ra, mở màng tim, sau khi kiểm tra thì thiết lập lưu thông ngoại bào.
Toàn bộ quá trình đều sinh động lưu loát như nước chảy mây bay, phối hợp không chê vào đâu được, Mẫn Nguyệt vừa nhìn vừa hâm mộ, nếu như chính mình cũng có thể tham gia trong đó thì tốt rồi.
Hứa Mạch đứng thẳng dậy, y tá từ sau lưng giúp nàng đeo kính viễn vọng phẫu thuật vào. Mẫn Nguyệt đứng đối diện, liếc mắt nhìn, nhịn không được bắt đầu mê gái.
Má ơi! Sư phụ đeo kính cũng soái quá rồi!
Dưới ánh sáng đèn mổ không sáng hơn ánh mặt trời giữa trưa bên ngoài, trên sóng mũi thẳng của Hứa Mạch đeo một gọng kính đen, trên đó treo một ống kính quang học có thể gập lại, ở chân kính được phủ một lớp chắn máu trong suốt.
Làn da của cô cực kỳ trắng, giống như hình thành nhan sắc đối lập bắt mắt với gọng kính đen, cả người có vẻ phi thường trầm ổn, lạnh lùng nghiêm nghị.
Lúc đi học, các sinh viên sẽ thảo luận xem chọn khoa nào để học, không ít người nói nhất định sẽ chọn khoa ngoại, không vì cái gì khác mà chính là vì tư thế rất soái, trang bị cao cấp, cảm giác rất rung động.
Sau đó khi thực tập đứng bên ngoài quan sát quá trình phẫu thuật, bác sĩ mổ chính bất luận lớn lên như thế nào đều bị y phục, nón và khẩu trang che kín, thoạt nhìn đều giống nhau, Mẫn Nguyệt thậm chí còn không phân rõ ai là ai.
Nhưng lúc này, nàng nhìn rõ được Hứa Mạch.
Cho dù Hứa Mạch bị che kín, chỉ cần liếc mắt nàng liền nhận ra, đó là sư phụ của nàng.
Không có ai có đôi mắt xinh đẹp như sư phụ.
Không có ai có khí chất dù cách biển người mênh mông, vẫn đang từng chút bắn trúng nội tâm của nàng.
Chỉ có Hứa Mạch, Hứa Mạch giỏi nhất và duy nhất trên toàn thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...