Nghe theo lời dặn của Đặng Tang, Mẫn Nguyệt đến trước một tiếng rảo bước đi vào căn tin bệnh viện, so với ngày thường thì hôm nay nàng ăn thêm một cái trứng gà, uống ít lại nửa ly sữa đậu nành.
Đến phòng bác sĩ trực đêm chào hỏi xong thì tháo vật phẩm cá nhân, đi thẳng đến tầng phẫu thuật.
Khoa Ngoại Lồng Ngực là khoa trọng điểm của bệnh viện, trình độ chữa bệnh đứng đầu toàn quốc, vì vậy bệnh nhân vì tiếng tăm mà đến khám bệnh có rất nhiều.
Khác với Khoa Ngoại Tổng Hợp và Khoa Chỉnh Hình, Khoa Ngoại Lồng Ngực không có ngày nào không phẫu thuật, mỗi ngày nếu ít thì sẽ có hai ca phẫu thuật.
Ngoài ra, suy xét đến bệnh nhân ở SICU bệnh tình đột nhiên biến xấu cần phải phẫu thuật gấp nên tòa phẫu thuật sát với lầu 10 của Khoa Ngoại Lồng Ngực, chỉ cần đi qua hành lang nối liền mà thôi.
Quét cửa canh gác xong, Mẫn Nguyệt đi vào tòa nhà phẫu thuật, y tá lưu động nhìn thấy gương mặt xa lạ liền tiến tới dò hỏi.
Mẫn Nguyệt vội vàng tự giới thiệu: "Em là Mẫn Nguyệt của Khoa Ngoại Lồng Ngực, mới thực tập hơn hai tháng, hôm nay cùng sư..."
Mẫn Nguyệt cắn đầu lười, đổi giọng nói: "Phẫu thuật cùng Chủ nhiệm Hứa, làm phụ mổ hai"
"Chủ nhiệm Hứa à..." Y tá lưu động nghe tên Hứa Mạch liền lấy hai cái chia khóa ra "Đi thay đồ và giày, Chủ nhiệm Hứa vẫn chưa tới, em ở phòng thay đồ chờ xem"
"À à, vâng"
Y tá lưu động đeo khẩu trang không thấy rõ mặt, nhưng ngữ khí lộ ra dáng vẻ không được xía vào. Mẫn Nguyệt kinh sợ nhận lấy chìa khóa, nghĩ thầm quả nhiên giống như mọi người nói, bác sĩ thực tập luôn bị y tá phòng phẫu thuật xem thường.
Không ít người có ý kiến với chuyện này, cảm thấy tám năm y học lâm sàng của mình bị hạ thấp, dựa vào cái gì lại bị người xuất thân là hộ lý khinh bỉ chứ. Nhưng Mẫn Nguyệt rất cởi mở, nàng cảm giác chính mình vừa ra khỏi căn nhà tranh không có bản lĩnh gì, còn không hiểu quy củ của phòng phẫu thuật, dễ dàng gây phiền toái cho người khác, bị ghét bỏ cũng hết cách. Tương lai đang đợi nàng giỏi hơn, chuyện này sẽ không còn nữa.
Muốn người khác tôn trọng chính mình thì phải dựa vào bản lĩnh mà tìm đến. Đây là chuyện đầu tiên nàng học được từ Hứa Mạch.
Mẫn Nguyệt mang theo tâm tình khiêm tốn ngoan ngoãn đi thay giày phẫu thuật, tiếp đó đi vào phòng thay đồ của nữ, cởi hết tất cả chỉ còn áo lót, sau đó mặc áo tay ngắn màu xanh lá vào, đem vật phẩm tư nhân bỏ vào tủ đồ khóa lại.
Nàng liếc mắt nhìn điện thoại, khoảng cách thời gian bắt đầu phẫu thuật còn hơn nửa tiếng. Trái tim cũng nhảy bang bang, Mẫn Nguyệt có chút khẩn trương muốn tìm người trò chuyện.
Vì vậy nàng mở wechat lên, bấm vào nhóm dự báo thời tiết Khoa Ngoại Lồng Ngực.
Minh Nguyệt cận thủy lâu đài: [@Lão a di thầm muốn ăn bánh ngọt, em đang ở phòng thay đồ, chị đang ở đâu đó? Em thật khẩn trương!]
Rất nhanh Đặng Tang trả lời nàng: [Ôm ôm Tiểu Minh Nguyệt ~ đừng sợ, lúc Mặc gia mắng em thì em nhịn đi, chờ phẫu thuật xong trở về tìm chị rồi khóc ~]
Hồ một đao trộm tâm: [Đừng quá khẩn trương, tất cả mọi người đều như vậy, giống như chuyện đại cô nương lần đầu lên kiệu, sau này lên nhiều lần thì quen thôi]
Trần Tư Điềm trả lời hơi chậm: [Chị còn ở căn tin, bây giờ lên đây. Sắc mặt Mặc gia hôm nay thế nào?]
Minh Nguyệt cận thủy lâu đài: [Không biết, em còn chưa thấy sư phụ đâu]
Lão a di thầm muốn ăn bánh ngọt: [Hi vọng hôm nay thời tiết tốt]
Trần Tư Điềm nói xong đã phát một búp bê cầu nắng, sau đó những người còn lại cũng gửi theo. Mẫn Nguyệt cười cười, vừa định hưng phấn một chút, dư quang nhìn thấy ở cửa có một khe hở, ngẩng đầu nhìn xem, đường nhìn đụng tới người tràn đầy cõi lòng.
Mẫn Nguyệt giật mình thiếu chút nữa làm rớt điện thoại: "Sư, sư phụ!"
"Ừm" Hứa Mạch gật đầu, mở ngăn tủ lấy quần áo.
Mẫn Nguyệt vội tắt âm điện thoại, bỏ vào tủ đồ, khóa lại. Nàng quay đầy, đập vào ánh mắt là bóng lưng trăng nõn trơn bóng của Hứa Mạch.
Mẫn Nguyệt vù một cái đem mặt xoay về, đưa lưng về phía Hứa Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn im hơi lặng tiếng có một chút hồng lên.
Sư phụ đang thay đồ...
Sư phụ chỉ mặc áo lót...
Trái tim mới vừa được sư huynh sư tỷ an ủi trở nên vững vàng hơn thì lúc này lại nhảy kịch liệt trở lại. Trong lúc nhất thời vô số suy nghĩ bức tốc xoay tròn, Mẫn Nguyệt cảm thấy đầu hơi choáng váng liền tựa trán vào tủ đồ, nhắm mắt lại, đầu ngón tay vô ý thức gảy cửa tủ, trong đầu bỗng dưng vang lên một câu ca từ--
Không nhìn thấy tiếng huyên náo, em đã đắm say chưa?
Vô số quân cờ trắng trong lòng nhảy dựng lên, Mẫn Nguyệt tự mình dối người: Say rồi, tối hôm qua uống trà sữa uống tới say rồi nên hôm nay tim mới đập nhanh như vậy, không phải tại sư phụ đâu.
"Em đang làm gì vậy?"
Sau lưng đột nhiên truyền đến một câu hỏi, Mẫn Nguyệt sợ run người, mở mắt ra nhưng không dám quay đầu, nhìn chằm chằm cửa tủ nói: "Em đang đợi sư phụ"
"Ra ngoài đi"
"Vâng"
Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Mẫn Nguyệt thăm dò chuyển đường nhìn qua, thấy Hứa Mạch đã mặc y phục vào, lúc này nàng mới thả tâm thở ra một hơi, nhanh chóng đeo khẩu trang và mũ lên, đi theo sau.
Tiến vào khu vực phòng phẫu thuật, đi ngang qua bồn rửa tay, Hứa Mạch cũng không dừng lại mà trực tiếp đi vào phòng phẫu thuật bằng đường vô khuẩn.
Vì là ca phẫu thuật đầu tiên của buổi sáng nên bệnh nhân giường số 2 không cần chờ quá lâu, trực tiếp bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Lúc Mẫn Nguyệt đi vào liền thấy bệnh nhân đã nằm trên bàn phẫu thuật, đã được đeo mặt nạ thanh quản, màn hình cũng đã được kết nối và bệnh nhân đang được tiêm thuốc an thần, thuốc giảm đau và thuốc giãn cơ vào cơ thể.
Y tá rải dụng cụ ra bàn vô khuẩn, sau đó cùng y tá lưu động kiểm tra dụng cụ, băng gạc, kim tiêm, chỉ,... khi thấy Hứa Mạch đi vào liền cười chào hỏi: "Chủ nhiệm Hứa"
Tuy là cách khẩu trang nhưng Mẫn Nguyệt vẫn cảm giác rõ ràng các nàng đang cười, vì đôi mắt của các nàng chớp chớp giống như ánh trăng.
Vừa rồi khi thấy mình thì bộ dạng lạnh lùng, hiện tại lại biểu hiện vui vẻ như vậy, còn cười khách khí, đây chính là vui vẻ ra mặt cười từ tận đáy lòng.
Mị lực của sư phụ thật lớn...
Bác sĩ gây mê nhìn chằm chằm số liệu hiện trên máy giám sát, nghe tiếng quay đầu lại, cũng cười theo: "Hôm nay là Chủ nhiệm Hứa làm phẫu thuật à, vậy tôi có thể yên tâm chơi điện thoại rồi"
Hứa Mạch kiểm tra tình huống bệnh nhân xong, nói: "Bác sĩ Trương, tim của bệnh nhân này bị suy tương đối nghiêm trọng, cơ quan nội tạng quan trọng cũng đã xuất hiện suy yếu, tôi sẽ nhanh chóng làm xong, làm phiền bác sĩ giúp tôi trụ vững"
Công việc của bác sĩ gây mê rất đăc biệt, cảm giác tồn tại của họ không lớn, đa số bệnh nhân đều không rõ tầm quan trọng của bác sĩ gây mê, thậm chí còn nhầm lẫn cho rằng công việc của bọn họ bất quá chỉ là để mình ngủ mà thôi.
Trên thực tế, ngoại trừ ước định điều kiện thân thể của bệnh nhân có thể làm phẫu thuật hay không thì khi trong lúc phẫu thuật bác sĩ gây mê còn chịu trách nhiệm giám sát huyết áp, huyết dưỡng, số liệu nhịp tim, điều chỉnh các nút điều khiển, van và túi khí, khống chế cung cấp lượng thuốc, đường tiêm và thời gian, bảo đảm sinh mạng có thể trụ vững vàng. Mặt khác, bọn họ còn phải phối hợp với tiết tấu của bác sĩ mổ chính, điều chỉnh trạng thái kiểm tra bệnh tật của bệnh nhân.
Vị trí này cần bác sĩ gây mê có sẵn sự chuyên nghiệp rèn luyện hằng ngày, xuất thủ nhanh chóng quyết đoán, tâm tình bình tĩnh vững vàng. Bọn họ có thể không có tiếng tăm gì, cam tâm hỗ trợ cho bác sĩ mổ chính, nhưng họ rất quan trọng, là thần hộ mệnh bảo vệ sinh mạng bệnh nhân.
Nhưng vì nguyên nhân lịch sử, bộ phận bác sĩ gây mê là do y tá đổi nghề làm, bác sĩ khoa ngoại thế hệ trước gọi họ là bác sĩ gây mê. Tuy là về sau có bằng cấp cao hơn, bác sĩ tiến tu nước ngoài trở về cũng càng ngày càng nhiều, nhưng bọn họ gọi đã quen miệng, khó có thể đổi được. Nói về mặt giáo dục con người bằng hành động, có không ít bác sĩ thực tập cũng gọi họ như vậy, điều này khiến bác sĩ gây mê rất bất mãn.
Hứa Mạch cũng không có gọi đại trà như vậy mà gọi là "Bác sĩ Trương", đồng thời nhờ anh ta giúp mình điều chỉnh tốt trạng thái bệnh nhân, thế này lại khiến tâm tình anh ta rất vui sướng.
Vì vậy anh ta thoải mái nói: "Yên tâm đi Chủ nhiệm Hứa, hôm nay tôi sẽ nhìn chằm chằm số liệu giám sát cho!"
Hứa Mạch lễ phép hơi mỉm cười cám ơn, sau đó gọi Mẫn Nguyệt đến trước mặt, hỏi: "Phẫu thuật thay van 2 lá thường được thực hiện khi ngừng tim, nhưng bệnh nhân giường số 2 này lại được phẫu thuật với tim đập bình thường, em có biết vì sao không?"
Trong lòng Mẫn Nguyệt căng thẳng, tới rồi, hình thức khảo sát địa ngục bắt đầu rồi!
Suy nghĩ xong, Mẫn Nguyệt cẩn thận đáp: "Vì bệnh suy tim của bệnh nhân này tương đối nghiêm trọng, phải chú ý đến việc bảo vệ cơ tim để tránh suy tim sau phẫu thuật. Theo nghiệm chứng lâm sàng, với tình huống phẫu thuật khi tim hoạt động bình thường bên ngoài nhiệt độ thấp thì không được chặn động mạch, không được ngừng bơm máu tránh cho cơ tim bị thiếu máu cục bộ, thiếu oxy, sẽ gây ra tổn thương mạch máu, cho nên..."
Trả lời xong, Mẫn Nguyệt chột dạ nhìn chằm chằm Hứa Mạch, chờ đợi đánh giá.
Hơn phân nửa gương mặt Hứa Mạch đều bị khẩu trang và nón che đi, chỉ còn đôi mắt trong suốt lộ ra ngoài, chăm chú nhìn nàng: "Ừm, đi rửa tay đi"
"Vâng" Mẫn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, xem ra vấn đề đầu tiên đã trả lời đúng rồi.
------
Đôi lời Editor: vấn đề đầu tiên của Minh Nguyệt thật sự là làm khó editor như mình :'( phần lớn kiến thức đều nhờ baike, google mà thôi, nhưng đoạn này thật sự là làm mình phải ngưng lại rất lâu, rất khó để giải nghĩa ra được hết, nếu các bạn đọc mà không hiểu thì mình cũng đành chịu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...