Thời khắc mấu chốt, Trần Tư Điềm lại thừa nước đục thả câu không nói gì mà híp mắt lại liếc Thẩm Phi, tiến đến bên tai đối phương, nhẹ giọng nói: "Cho tôi số điện thoại của cô, tôi sẽ nói tiếp"
Thẩm Phi ghét bỏ né sang một bên, lấy khăn giấy trong túi ra, đem tai trái lau sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Trần Tư Điềm mất mặt, còn bị ghét bỏ phải vệ sinh lại, nhịn không được oán trách nói: "Tôi rất sạch sẽ! Ngủ trưa dậy tôi còn đánh răng đó, mà em ấy thì không có!" nói xong ngón trỏ vừa nhấc chỉ thẳng qua Mẫn Nguyệt bên cạnh.
Mẫn Nguyệt nhanh chóng bo bo giữ mình: "Hai người cãi nhau thì thôi, đừng hại đến con cá vô tội là em chứ"
"Cho tôi đi được không? Tôi mời cô đi ăn cơm nhà hàng bên bờ sông" Trần Tư Điềm thấy cưỡng bức không được bắt đầu cám dỗ.
Thẩm Phi vo tròn khăn giấy đã lau tai xong, nhìn trái nhìn phải không phát hiện thùng rác liền kéo túi áo blouse của Trần Tư Điềm ra, nhét vào: "Nước bọt của cô, không ghét bỏ chứ?"
"Không ghét bỏ, không ghét bỏ, vậy có thể cho tôi số của cô không?" Trần Tư Điềm bám riết không tha hỏi.
Thẩm Phi đọc ra một dãy số, Trần Tư Điềm như lấy được quốc bảo, bấm số điện thoại, sau khi bấm xong tám số, thông tin tìm kiếm tự động thêm vào bốn số phía sau.
Trần Tư Điềm sửng sốt, lát sau mới phản ứng được: "Đây là số điện thoại của Mẫn Nguyệt mà!"
Thẩm Phi không cho là đúng, gõ gõ cằm: "Có chuyện gì thì liên hệ với A Nguyệt, em ấy sẽ chuyển lời với tôi"
"Không cho thì thôi, còn trêu đùa tôi" Trần Tư Điềm u oán cất điện thoại, ôm lấy hai tay bày ra tư thế cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Mẫn Nguyệt không nghe được phần tiếp theo, vội vàng hỏi: "Không nói nữa sao? Sư phụ em rốt cuộc là làm cái gì vây?"
Trần Tư Điềm nổi tính trẻ con lắc đầu như trống lắc: "Không nói, đau lòng rồi"
Thẩm Phi cong đầu ngón tay được sơn màu đậu đỏ lên, gõ gõ trên mặt bàn, nói: "Nói rồi tôi thêm wechat của cô, thế nào?"
"Được!" Trần Tư Điềm lập tức vui vẻ ra mặt, rất sợ nàng đổi ý lập tức như súng máy, bùm bùm nói: "Có lần bác sĩ chủ trị trong khoa tranh cãi với người nhà bệnh nhân, cụ thể vì cái gì thì tôi không nhớ rõ, dù sao cũng là người nhà quậy lên ở trước cửa phòng phẫu thuật. Bác sĩ chủ trị không có ở đó nên tên kia túm lấy một thực tập sinh liên tục giẫm đạp cậu ấy. Thực tập sinh không dám đánh trả, chạy trốn khắp nơi, hai người đụng ngã hết mọi thứ để ở hàng lang, làm ra động tĩnh rất lớn"
"Khoa Ngoại Tổng Hợp hôm đó cũng có phẫu thuật, bọn họ nhìn thấy nên liên hệ với bảo vệ của khoa, nhưng không có ai tiến lên kiềm chế người nhà hành hung. Quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân kém như vậy, tất cả mọi người đều sợ chọc vào cả người toàn máu"
"Sau đó, người nhà có lẽ là càng tức giận, cầm lấy bình chữa cháy ở góc tường muốn ném đi. Hứa Mạch từ phòng phẫu thuật đẩy cửa đi ra, cầm miếng băng có tẩm thuốc gây tê, từ sau lưng đi tới chụp lên miệng mũi tên đó, ông ta lập tức choáng váng, tê liệt ngã xuống đất, cuối cùng mới không có quậy đến gây tai nạn chết người"
Thẩm Phi nhướn mày: "Chủ nhiệm Hứa từ phòng phẫu thuật chạy ra cứu người sao? Rất hiệp nghĩa"
"Sư phụ em quá soái rồi!" Mẫn Nguyệt vẻ mặt ngưỡng mộ, nếu không suy xét đến xung quanh tất cả đều là người, quả thật nàng muốn vỗ tay thật lớn.
"Cái này cũng không tính là gì, mấu chốt là lời cô ấy nói ra"
"Nói gì thế?" Hai người bị lửa bát quái hừng hực thiếu đốt, lập tức hỏi.
"Cô ấy đỡ thực tập sinh đứng lên, nói với cậu ta, 'Bảo vệ tốt chính mình, đừng để bất kì ai tổn thương đến thân thể hay tôn nghiêm. Nếu như cậu không dám đánh trả, tới tìm tôi, tôi bảo vệ cậu' "
"Đánh vang một trận này, danh tiếng Hứa Mạch truyền rộng ra, những người cùng khoa không phục cô ấy đều tự hỏi tại sao trong trường hợp mạo hiểu đó lại không làm được chuyện như Hứa Mạch, cũng không dám nói lời này với Hứa Mạch nên đều phục hết. Thực tập sinh đó cũng vô cùng sùng bái cô ấy, ngầm tôn xưng cô ấy là 'Mặc gia', sau đó dần dần lưu truyền"
Trần Tư Điềm nói xong, chờ người nghe đáp lại, đợi nửa ngày phát hiện hai người ngồi yên một câu cũng không nói, liền hỏi: "Cho chút phản ứng đi, sao không nói gì hết vậy? Tôi nói không hay sao?"
Mẫn Nguyệt nháy mắt mấy cái, ánh sao trong mắt thiếu chút nữa chen nhau rơi ra ngoài: "Em phải đổi thành mê muội sư phụ rồi..."
Thẩm Phi lấy điện thoại ra, hỏi: "Số điện thoại của Chủ nhiệm Hứa là gì vậy?"
Mẫn Nguyệt u buồn lắc đầu: "Em cũng không có..." sau đó hai người cùng nhau xoay sang nhìn người thứ 3 trong đây.
Trần Tư Điềm liên tục xua tay: "Đã nói là thêm wechat của tôi mà, sao lại biến thành muốn thêm số điện thoại của Mặc gia rồi hả?"
Sảnh báo cáo đột nhiên an tĩnh lại, ba người phát hiện bầu không khí chợt biến, không khỏi im lặng. Ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nhìn thấy đoàn người Hứa Mạch và Viện trưởng dẫn đầu đi vào cửa.
Viện trưởng đã qua tuổi nửa trăm, đầu tóc bạc trắng nhưng tinh thần lại rất tốt, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, blouse trắng thẳng hoàn toàn mới. Trên mũi gác một cái kính viễn thi, ánh mắt vô cùng có thần, so với ánh sáng phản xạ của thấu kính càng có thần thái hơn.
Ông hành động có vẻ chậm chạp, Hứa Mạch đi phía sau, vừa xuất hiện liền làm tỉnh sảnh báo cáo buồn ngủ sau giờ trưa.
Mẫn Nguyệt tận mắt nhìn đến, mời vừa rồi đám nam bác sĩ còn xoay bàn gục đầu ngủ gà ngủ gật, trong nháy mắt liền ngồi thẳng ắp, tinh thần tỏa sáng, trong mắt bắn ra chùm tia sáng còn nóng rực hơn ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ.
Đồn hành còn có vài vị nòng cốt của khoa ngoại tổng hượp, đều có niên kỉ hơn bốn mươi, mập mạp phát tướng, bụng đầy mỡ, khiến cho thân ảnh Hứa Mạch càng thêm gầy đi.
Bình thường ở gần nàng, Mẫn Nguyệt cảm thấy nàng là tiền bối, mà giữa đoàn người này Hứa Mạch lại lại người trẻ tuổi nhất.
32 tuổi, Phó quản lý cấp cao, Phó chủ nhiệm phòng trọng điểm.
Sơ yếu lí lịch thật khó mà tin được.
Trong nhóm chat mạnh mẽ vây quanh, ở bệnh viện lại cạnh tranh kịch liệt, Hứa Mạch là phụ nữ, lại vào độ tuổi vượt mức bình thường, phá vỡ các loại quy định được xây dựng từ trước tới nay, lần lượt được đặc biệt đề cử, sau đó lại thành hoài nghi của hàng trăm ngàn ánh mắt, nhưng nàng dùng thực lực để nói chuyện, dựa vào thực lực để khiến người khâm phục.
Hiểu càng nhiều, Mẫn Nguyệt càng cảm nhận được, khoảng cách giữa nàng và Hứa Mạch còn xa hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
Nàng thực sự là gặp phải đại vận mới có thể trở thành đồ đệ của Hứa Mạch.
Sư phụ giỏi như thế, nàng cũng không thể kém được, như vậy sẽ bôi đen mặt sư phụ. Mẫn Nguyệt thầm hạ quyết tâm, nhất định phải dụng công, ít nhất khi đánh giá bác sĩ thực tập nàng muốn trở thành người giỏi nhất.
Nếu có thể nói, nàng còn muốn trở thành người giỏi nhất trong số tất cả học sinh mà bao năm qua Hứa Mạch dẫn dắt.
Như vậy... đại khái Hứa Mạch sẽ suốt đời nhớ rõ, chính mình có một đồ đệ phi thường giỏi. Nàng đối với Hứa Mạch không phải là nhất thời.
Viện trưởng cùng vài bác sĩ nòng cốt ngồi xuống ở hàng đầu tiên, Hứa Mạch đi lên đài chủ giảng, đem USB có chứa ppt bài giảng truyền lên màn hình, sau đó click hai cái mở lên.
Tại thời điểm tiêu đề có phông chữ đậm size 44 xuất hiện trên màn hình, toàn hội trường đồng thời phát ra âm thanh hít khí lạnh.
Mẫn Nguyệt là người mới vào làm, Thẩm Phi thuộc hệ thống khoa nội, đối với kiến thức khoa ngoại rất nửa vời, hai người cũng không biết đây là tình huống gì, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Trần Tư Điềm.
Trần Tư Điềm còn chưa từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, run rẩy giơ đầu ngón trỏ lên, cong lại: "Nội dung bài giảng hôm nay của cô ấy, cả nước này người có thể làm bác sĩ mổ chính chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay"
Phẫu thuật khó như vậy à? Mẫn Nguyệt cảm thấy tò mò, mở to hai mắt ra xem, đem từng chữ từng chữ trên tiêu đề đọc ra--
Phẫu thuật thay thế động mạch chủ ngực.
Mẫn Nguyệt vẻ mặt mờ mịt, từng chữ nàng đều quen thuộc, khi kết hợp lại với nhau thì không biết nó là cái gì nữa.
Cũng may Trần Tư Điềm vui vẻ truyền thụ kinh nghiệm, giải thích nói: "Phẫu thuật này chính là muốn mở lồng ngực và bụng ra, vết mổ dài hơn 1m. Trong trường hợp nhịp tim nhảy liên tục thì động mạch chủ ngực và động mạch chủ bụng được thay thế bằng các mạch máu nhân tạo. Ít nhất phải làm 6 mối nối, tốc độ phải nhanh, nếu như mối nối ở động mạch liên sườn tốn quá nhiều thời gian, bệnh nhân có khả năng sẽ bị liệt nửa người vì thiếu máu cục bộ tủy sống"
"Nhưng mà cũng rất phức tạp, một cuộc phẫu thuật tinh vi cần suy xét bảo vệ đầy đủ cơ quan nội tạng, để tránh khiến cho bệnh nhân gặp biến chứng. Tĩnh mạch đùi tự thông máu, để hở động mạch chủ ngực bụng, ngăn chặn, khâu lại, mở ra, cung cấp máu... toàn bộ lĩnh vực ít nhất cũng cần mười mấy tiếng, đối với thể lực của bác sĩ mổ chính, đối với sự phối hợp của toàn đội, thì đây là một thử thách rất lớn"
Vì để cho hai thường dân trực tiếp cảm nhận được phẫu thuật này khó thế nào, Trần Tư Điềm bổ sung một câu: "Toàn bộ bệnh viện, số người có thể làm được cuộc phẫu thuật này chỉ có hai người, một người là Viện trưởng, một người là Chủ nhiệm Trịnh của chúng ta"
Dừng lại, nàng đem đường nhìn di chuyển về đài chủ giảng, nhìn chăm chú thật lâu vào người lãnh đạm đang đứng dưới ánh đèn kia.
Mẫn Nguyệt nhận ra nàng không hề nói được câu này--
Sau khi tiến tu về nước, Hứa Mạch sẽ là người thứ ba.
__________
Editor: mình đã edit xong chính văn của truyện này, các bạn cứ nhảy hố đi nha :v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...