CHAP 12:
Trên sân thượng của trường có 2 ngôi nhà nhỏ, 1 làm nơi khoá cầu thang lên xuống, cái còn lại của… tôi. Chìa khoá lên sân thượng được chính tay thầy Hiệu trưởng trao cho tôi. Thật ra trên sân thượng chỉ có căn phòng chứa cầu thang dẫn xuống, còn “căn nhà” thứ 2 thật ra mới được xây dựng từ năm tôi học lớp 7. Căn nhà này được tôi sử dụng với nhiều mục đích: học bài, cúp tiết trốn lên đây ngủ, đặc biệt có một gian phòng dùng để… trồng hoa.
Tôi mở khóa, chui luôn vào phòng trồng hoa (phòng kính). Ngồi một mình, tôi mân mê mấy chậu hoa cẩm tú cầu, lòng nhói đau khi nhớ lại cảnh tượng nàng và thằng 4 mắt đang nói chuyện vui vẻ. Tôi đâu có cái quyền gì mà cấm Tú nói chuyện với thằng khác, chỉ có quyền… tránh xa nàng ra. Trống vào lớp vang lên, tôi chẳng buồn cựa mình, cúp tiết thôi. Ngồi buồn, tôi ngủ luôn, quên khóa cửa cầu thang và phòng ra vào nhà kính. Nếu lúc ấy tôi có năng lực như bây giờ chắc có thể đã thấy bóng một người con gái đứng lấp ló ngoài phòng hoa đang nhìn mình. Buồn một nỗi là mãi tới tận lớp 9 tôi mới biết nàng là ai.
Nhắc lại chuyện tôi nằm ngủ, mãi tới cuối tiết 4 mới lững thững đi xuống, không quên khóa kĩ cửa. Nhìn đồng hồ, còn 2’ nữa mới hết tiết, tôi luồn ra canteen, tránh luôn bầy “băng rôn đỏ”… dày đặc trên sân trường. Ăn xong ổ sandwich thì vào tiết, tôi uể oải lê bước vào lớp. Và vừa bước chân vào lớp, tôi lại đụng trúng “bà la sát”-bà cô dạy Toán lớp tôi. Cũng may “danh tiếng” cứu tôi, bà cô “nể” Boss nên miễn cưỡng cho vào lớp không gây khó dễ nữa. Thở phào, tôi bước vội vào bàn, mắt chẳng thèm nhìn Tú.
- Nãy đi đâu vậy?- Lần nào cũng là nàng bắt chuyện trước.
- Cúp tiết, không thấy à?
- Hả, N sao vậy, tự dưng cúp tiết?
- Chẳng sao hết, thích thì cúp thôi. Làm gì mà hỏi ghê vậy?
- Quan tâm nên mới hỏi, hôm nay N bị gì vậy?
- Chẳng bị gì cả, thấy gai mắt nên tâm trạng không tốt, vậy thôi!
- N…!- Tú bỏ lửng câu nói khi thấy “bà la sát” đang ngó 2 đứa.
-Tú với N nói chuyện riêng trong lớp, ghi sổ đầu bài hay ra khỏi lớp?- Quả là “bà la sát”, phán câu nào… ác câu đấy.
- Em làm ồn trong lớp, Tú không có làm gì cả. Xin phép cô em ra khỏi lớp.
Chẳng buồn đợi bà cô trả lời, tôi đứng dậy bước vội ra khỏi lớp, bỏ lại ánh mắt khó hiểu của Tú. Vừa ra khỏi lớp, tôi chợt nhận ra sai lầm của mình. Tôi đâu có tư cách gì mà giận Tú, đâu phải lỗi của nàng, lỗi là ở thằng 4 mắt kia kìa. Tự nhiên giận nàng rồi “gây chiến” với “bà la sát”, kiểu này tới cuối năm thế nào cũng bị bả “đì”.
Dù sao cũng lỡ rồi, tôi nhếch mép cười, cúi đầu lầm lũi bước tới cầu thang. Chỉ có lên tới sân thượng, tôi mới trở nên bình tâm lại. Đang đi, dĩ nhiên tâm trạng lộn xộn cũng khiến tôi bực mình. Co chân, tôi sút mạnh mấy viên sỏi dưới đất, mục tiêu là mấy cái cây trong trường. Nhưng số tôi xui, chân cẳng chẳng được ngon lành như cầu thủ, mấy viên sỏi chui tọt vào một lớp học gần đó, đâu như 8/7 hay 8/8 gì đó. Giờ không vọt thì đợi bao giờ, tôi vận công phóng như điên tới cầu thang. Lên tới sân thượng, an toàn tuyệt đối, tôi thở hồng hộc như trâu điên, ngó xuống cái lớp mới bị “cú sút thần sầu” của tôi “oanh tạc”. Một cô nàng đứng trước cửa lớp ngó dáo dác, nhìn từ xa trông nhỏ này cũng… dễ thương chán. Mãi ngó người đẹp, tôi quên luôn chuyện của Tú và thằng 4 mắt (ghét nên khỏi gọi tên nữa).
Nhìn quanh quất chắc không phát hiện ra thủ phạm, nhỏ quay vào lớp. Chợt nhỏ nhìn thẳng lên sân thượng, ngay vị trí tôi đứng. Hình như còn đang phê nên tôi chẳng chịu núp, cứ giơ mặt ra cho nhỏ nhìn, có biết tôi lớp nào đâu mà sợ. Cô nàng đứng sững nhìn tôi, rồi không hẹn giơ tay chỉa thẳng ra giả làm cây súng. Ngắm tôi một hồi, nhỏ “bằng chíu” một phát, tôi giả đò ôm ngực gục xuống, cố bám vào lan can nhìn. Cô nàng che miệng cười rồi bước vội vào lớp. Chẳng hiểu nhỏ phải con GV trong trường không mà có thời gian đứng trước lớp… cù nhây với tôi thế này, thôi thì tự nhiên có chỗ giải tỏa stress.
Đứng trên sân thượng, tôi hồi tưởng lại phút giây… thần tiên lúc nãy: một cô nàng không biết có… dễ thương hay không phát hiện Boss trên sân thượng và cho Boss một phát “hehot”. Báo hại nãy giờ tôi cứ cười như thằng điên, một hành động mà hiếm hoi lắm tôi mới làm. Láu táu nhưng bộ mặt lạnh băng, cách sống bất cần cuả tôi phải tới năm lớp 11 mới được thay đổi. Nhưng cái tính bất cần thật sự tới bây giờ, lúc gần đối diện với cái chết tôi mới thấy nó gây tổn thương cho những người bên cạnh mình tới mức nào. Nói lan man vậy chứ lớp 8 tôi chưa bất cần đời lắm, chỉ lâu lâu giận hờn vu vơ mới “bơ” vài ngày rồi thôi.
Trống đánh ra về, tôi vẫn đứng nhìn bọn học sinh chen lấn ở cổng. Thoáng thấy Tú, tôi chỉ muốn ngay lúc này mình được dìu nàng đi. Lại thằng 4 mắt mắc dịch, thấy Tú đang cà nhắc, nó chạy lại dìu nàng. Tú ngó quanh một hồi rồi cũng gật đầu, nhìn cũng đủ biết thằng kia mừng tới cỡ nào, nó dìu nàng từ từ ra nhà xe. Tôi cũng chả muốn nhìn nữa, bao nhiêu bực dọc nãy giờ muốn trút hết vào quyền cước. Cởi phăng cái áo trắng ra, tôi lướt qua bài khởi động rồi luyện bài hiphop mà C béo giao mấy ngày trước. Tôi múa như điên, chẳng có nhạc, chẳng có khán giả, chỉ có tiếng gió rít và tiếng rên phát ra từ miệng.
Trời tối dần, tôi mỏi nhừ mặc lại cái áo, tiến về cầu thang. Vật đầu tiên đập vào mắt tôi là cái cặp đen cũ kĩ treo tòn ten trên cửa. Bước nhanh lại, là cái cặp… của tôi (giờ mới thấy nó cũ kĩ tới mức nào, hjk). Chẳng thèm thắc mắc xem tại sao cặp mình có mặt ở đây, tôi mặc định chắc là C béo. Khỏi kiểm tra thử có mất gì không, tôi vác cặp đi xuống nhà xe, vẫn còn vài đứa lác đác lấy xe.
Tiến về chiếc xe đạp của bà chị, tôi rút vé xe đưa cho bác bảo vệ rồi dắt đi. Chưa kịp leo lên yên, tôi hoảng hồn nhìn thấy Tú đang ngồi trên chiếc ghế đá gần cổng trường.
- “Giờ này sao nàng vẫn chưa chịu về? Chẳng lẽ tưởng mình giận mà ngồi đợi hả trời?- Tôi thầm nghĩ, vội dắt xe lại gần nàng.
- Làm gì mà ngồi đây vậy?- Lần thứ hai tôi gắt với nàng.
- Ơ, N… chưa về à?- Hỏi cho có, tôi mà về rồi cô nương còn ở đây ư.
- Ừ, giờ về nè. Có cần quá giang không?- Tôi nhíu mày nhìn nàng.
- N cho Tú quá giang ra tiệm sửa xe nhé?
-Rồi, lên đi!
Tú leo lên xe, đoạn đường từ trường tới tiệm sửa xe chỉ tầm 500m, nàng không đi bộ mà lại đợi tôi, chẳng hiểu đang nghĩ gì nữa. Tôi vẫn trung thành với công việc tài xế, thằng N hồi trưa chở nàng hình như bị bộ mặt lạnh băng bây giờ của Boss đè bẹp rồi. Tôi câm như hến, đạp thật nhanh, mong tới cái tiệm sửa xe càng mau càng tốt. Tú vỗ vai tôi:
- N đạp chậm lại đi, làm gì mà nhanh vậy?
- Tối rồi, lấy xe xong lo về nhà kẻo người lớn mong.
- Làm như cha người ta vậy, dặn dò kĩ thấy ớn!
- Tới rồi!- Tôi thắng gấp, Tú đập đầu thẳng vào lưng tôi.
Bước xuống, nàng lườm rồi chẳng nói chẳng rằng nhéo luôn vào hông tôi. Đánh đấm tôi còn chẳng ngán, mấy cú véo này y như gãi ngứa. Tôi trơ mặt ra, Tú quê nên vào trong lấy xe, tôi bước theo. Vừa thấy mặt tôi, lão chủ tiệm… mắng như tát nước vào mặt:
- Cái thằng ôn kia, xe gì mà vá chằng vá chịt, lủng 5, 6 lỗ mà còn bắt tao vá sao tao làm đây. Tao thay luôn cái ruột mới rồi. Mày khách quen lấy rẻ 50 ngàn thôi.- Ông không phải người quen chắc tôi cho ăn đạp rồi.
- Chú coi lại dùm con, cái lốp đó con thấy còn xài được mà.- Tú nói, giọng nàng như đang nấc lên.
- Chú nói thật, cái lốp đó cũ lắm rồi, vá cũng hơn mười lấy lỗ, lấy gì mà vá nữa đây!- Giờ tôi mới chú ý, vỏ xe đạp của Tú cũng phồng tới 4, 5 chỗ.
-Chú thay cho con luôn vỏ 2 bánh đi.- Tôi nhìn xe nàng mà thầm lắc đầu.
-N…- Nàng nhìn tôi, mắt đỏ hoe.
- Yên tâm, tiền N trả. Cấm cãi! À chú làm nhanh cho bạn con, nhà bạn con ở xa.
-Ừ, đợi chút.
Tôi chủ động nắm tay Tú kéo ra cái ghế đá trước sân, trời đã chuyển sang màu đỏ. Vị trí của tôi và Tú lúc ấy dường như là… đối diện với mặt trời lặn. Và tự nhiên cả 2 đứa được ngắm cảnh hoàng hôn, đẹp nhưng không lãng mạn cho lắm. Tôi ngả người,mắt nhắm nghiền và hít thở đều trao đổi nội khí. Tú khẽ chạm tay vào má tôi vuốt nhẹ. Tôi mở mắt nhìn Tú, nàng đang nhìn tôi, môi mím chặt như muốn khóc. Khẽ thở dài, tôi dụi đầu về phía nàng, kiểu con nít đang mè nheo với mẹ. Tú phì cười đẩy đầu tôi ra một bên. 2 đứa giỡn một hồi, bất chợt nàng ôm chặt đầu tôi. Má trái tôi ép chặt vào ngực Tú, nghe rõ nhịp tim nàng đang đập loạn xạ. Tim tôi cũng đập trật nhịp, khác hơn là tôi đang thích thú nằm yên trong lòng Tú. Mặt tôi được thể áp sát hơn cặp “đào tiên”, mùi hương từ nàng phả ra, thơm ngào ngạt.
__________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...