Tam Sơ

Đêm bình an, Khương Điệu mời mọi người trong phòng làm việc shape ăn cơm.

Nếu cứ thế mà đi thì không phải phép, cho nên cô mới mời cả phòng một bữa.

Nơi dùng cơm là một nhà hàng bên bờ biển, Khương Điệu thuê phòng riêng, đủ cho mọi người cùng ngồi.

“Hiếm khi nhỉ,“ Tôn Thanh và cô vào phòng trước tiên:

“Bình thường bạn Khương Điệu của chúng ta vẫn tiết kiệm để mua đồ trang điểm mà giờ còn học người ta mời khách à?”

Khương Điệu kéo cánh tay cô: “Đó là vì tôi có chuyện muốn tuyên bố.”

“Chuyện gì?” Tôn Thanh lắc lắc ngón tay: “Cô cho tôi kim cương hả?”

“Mơ hay nhỉ,“ Khương Điệu nhéo vào hông cô bạn một cái, khó mà nói nên lời: “Chính là... Tôi muốn xuất sư.”

Tôn Thanh: “Có ý gì?”

Khương Điệu giải thích rõ ràng: “Rời khỏi phòng làm việc, tự mình ra ngoài tìm việc“.

“Thật sao?” Tôn Thanh trợn to mắt: “Vì sao thế?”

“Một người có bao nhiêu nguyên nhân để rời đi chứ,“ Khương Điệu thở dài: “Muốn ra ngoài thôi.”

“Cô bỏ tôi lại một mình hả?” Tôn Thanh không đi nữa. Hai người đứng giữa đại sảnh, bên cạnh là một cây thông Noel thật lớn, đèn treo nhấp nháy không ngừng, rực rỡ lấp lánh, có không khí của ngày lễ.

Khương Điệu không dám nhìn thẳng vào mắt Tôn Thanh, tầm mắt dừng lại trước một quả cầu Noel màu vàng: “Tôi đi rồi, cô được làm chỉ cả đấy.”

“Tôi không cần.” Tôn Thanh chu miệng.

“Ngày nào tôi cũng nhắn QQ nói chuyện với cô mà.”

“Không được.”

“Mỗi tháng tôi đưa cô 500 viên kim cương?”

“Cũng không muốn.”

Khương Điệu kinh ngạc: “Hóa ra vị trí của tôi còn cao hơn Kỳ Noãn à?”

“Vị trí của cô vốn cao hơn Kỳ Noãn mà? Cô đi rồi thì tôi chơi với ai.” Tôn Thanh uất ức.

“Tôi giới thiệu một người đàn ông tốt cho cô chơi, được không?” Khương Điệu đổi giọng an ủi cô bạn cùng phòng. Tôn Thanh đang hận ý dày đặc lập tức sáng mắt ra: “Thật không? Chơi vui hả?”

Cái cô Tôn Thanh này, cứ mỗi dịp ngày lễ ngày tết về nhà là lại đi xem mắt, lần nào cũng thất bại, trong đó cũng có đủ các loại thanh niên tài tuấn... Nhưng mà, Tôn Thanh lại cảm thấy đối phương chơi không vui.

Chơi vui, nghĩa như từ, đó là có thể khiến cô có hứng thú, lại có tình ý.

“Đúng, rất thú vị,“ Khương Điệu lấy di động, mở QQ của Từ Triệt ra, để cho Tôn Thanh nhìn: “Tên này này, cô thêm vào nhé, vóc người tốt, có nhà có xe.”


“Thật à.” Tôn Thanh nhầm lại tên QQ: “xushua IDeyibi? Hứa suất nhất bức?” Cô nở nụ cười: “Ha ha, anh ta họ Hứa sao? Vừa thấy tên này đã thấy chơi vui rồi.”

Khương Điệu không vội giải thích là họ “Từ” chứ không phải “Hứa”, chỉ âm thầm bật cười: “Khi chào thì nhớ nói mình là Tôn Thanh, bạn của Khương Điệu, anh ấy sẽ biết“.

“Được.” Năm ngón tay Tôn Thanh lướt trên di động, cô cúi đầu bấm chữ, tốc độ kinh người.

Khương Điệu vỗ bả vai cô: “Sau này, anh ấy sẽ chơi với cô.”

--Nếu mà chơi vui, chơi thuận lợi, có khi chúng ta sẽ thường xuyên chạm mặt đó. Trong lòng Khương Điệu bổ sung.

Tôn Thanh cất điện thoại vào túi áo: “Phải đi thật à? Không đi không được sao?”

“Ừ, thật,“ Khương Điệu mỉm cười, ánh mắt lấp lánh dần trở nên trầm lại: “Sẽ gặp lại mà“.

“Được rồi.” Tôn Thanh ôm cô, chấp nhận sự thật này. Ba năm, Khương Điệu và cô, vừa là thấy vừa là bạn, thật sự rất khó tách rời.

Nhất là trước khi đi còn không quên giới thiệu bạn trai cho cô, ôi, sư tỷ thật tốt.

Đêm đó, tất cả mọi người trong phòng làm việc không có ai vắng mặt, ai cũng chúc Khương Điệu tiền đồ vô lượng, vinh hoa phú quý.

Khương Điệu nâng ly rượu lên, liên tục cảm ơn. Lúc trước khi tốt nghiệp đại học, buổi liên hoan cuối khóa cũng như thế. Dù buồn lòng, nhưng thế gian này cũng không có buổi tiệc nào không tàn cả.

Chúc mọi người tương lai tươi sáng, dù trong tương lai đó không còn tôi tham dự, nhưng là một người khách qua đường cũng đã đủ rồi.

Viên Dạng uống không ít rượu, đến cuối cùng, anh say đến bất tỉnh nhân sự.

Sau khi giải tán, có một học trò nam đỡ Viên Dạng đi ra ngoài, còn trêu chọc: “Thầy ơi, học trò xuất sư là chuyện tốt, chứng tỏ thầy dạy giỏi. Hơn nữa, thầy chỉ thích nam mà, sao con gái người ta đi thầy lại giống thất tình thế?” Ánh đèn lắc lư, trogn Viên Dạng đầy mùi rượu, lầu bầu đáp: “Em không hiểu đâu, không phải lưu luyến hay không, cũng không phải là xuất sư hay gì, cảm giác này... rất bất đắc dĩ, em không hiểu, hừ hừ...”

Anh than thở, nói xong thì hốc mắt cũng đỏ bừng, không biết là do uống rượu nhiều quá, hay là trong lòng khổ sở. Khương Điệu đi sát bên anh, lòng buốt đau.

**

Ngày 30 tháng 12, Khương Điệu hoàn tất thủ tục từ chức, thu dọn hành lý, chính thức tung bay.

Tạm biệt nơi này, đi đến một nơi khác, bắt đầu một hành trình mới.

Sở dĩ cô chọn ngày này, là vì, vài ngày nữa là nguyên đán, năm mới bắt đầu, cũng đại diện cho một khởi đầu mới; Về lí do khác... đợi nói sau vậy.

Lần này đi thủ đô, cô không thông báo cho bất kì ai.

Mọi người trong phòng làm việc của Phó Đình Xuyên, kể cả ông chủ, đều nghĩ là phải đến nguyên đán xong cô mới tới.

Sau khi đến sân bay Tiêu Sơn, cô làm thủ tục đăng kí xong, qua bộ phận kiểm tra, cuối cùng ngồi ở phòng chờ máy bay, truy cập wifi, lười biếng lướt xem tin tức trên weibo.

Phó Đình Xuyên giành được giải thưởng là sự kiện quan trọng trong sự nghiệp của anh, đây cũng là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời làm việc của cô nhỉ? Khương Điệu mở tài khoản chính weibo, nhìn mấy bình luận mới rồi cầm lấy vé máy bay, đưa lên trước cửa sổ sát đất, bên ngoài là đường băng cùng nắng vàng rực rỡ, chụp một bức hình.

Hiệu ứng hình ảnh cực kì tốt, không cần chỉnh sửa, Khương Điệu đăng tấm hình này lên weibo, cùng trạng thái: ing:]


--vì sao phải dùng tiếng Anh, trong khi tài khoản này cũng cực kì ít các nội dung liên quan tới cuộc sống nữa. Cho nên, phía dưới bài đăng số lượng bình luận lại cực kì sôi nổi.

Sau khi mua một tách cà phê về, dưới weibo đã có hơn ba trăm bình luận.

“Nữ thần muốn đi đâu thế, nhìn vé máy bay là chuyến bay trong nước hả?”

“Bắt đầu mới? Còn giới thiệu mỹ phẩm cho mọi người nữa không?”

“Thuận buồm xuôi gió, mạnh khỏe nhé.”

........

Đa số đều hỏi cô định đi đâu, rồi chúc phúc linh tinh cả. Vừa định chọn một tin để trả lời, di động rung lên, Khương Điệu nhìn xuống, là Phó Đình Xuyên gọi tới.

Cuối năm, có cực kì nhiều các hoạt động cần anh tham gia, khoảng cách giữa các lần nhắn tin cũng cho thấy là người kia cực bận.

Phó Đình Xuyên có thể gọi điện thoại cho cô đã là vui mừng ngoài ý muốn rồi.

Khương Điệu nhấc máy: “Alo.”

Cô vừa nhấc máy, đầu bên kia đã đáp lời: “Ừ.”

“Không ngờ đấy, nhân vật lớn mà cũng gọi điện thoại cho em à.” Khương Điệu cố ý trêu anh, cà phê nóng phỏng tay, cô đành phải để qua một bên.

Trong lời nói Phó Đình Xuyên như mang cười: “Có chút thời gian rảnh đã là không dễ rồi, đều dùng để gọi cho em cả.”

Ánh mắt trời chiếu tới, Khương Điệu híp mắt: “Em có nên cảm ơn không nhỉ?”

“Chắc là không cần đâu.”

“Ồ.....” Cô kéo dài âm cuối, như một cô bé mới lớn bướng bỉnh.

Phó Đình Xuyên nghiêm giọng: “Biết ngày mai là ngày mấy không?”

“Không biết ạ“. Khương Điệu cắn chặt răng, sợ không cẩn thận mà bật cười thành tiếng: “Ngày mấy thế?”

“Thật không biết à?” Giọng điệu có vẻ không tin.

“Không biết.”

“Thật không? Hả?”

Từ “hả” ấy như một chậm nhỏ, đâm vào lòng cô, không để ý sẽ khó nhận ra vẻ kiêu ngạo của người kia lại trở nên ủ rũ.

Khương Điệu nói: “Đùa mà, hù anh thôi, em biết, ngày ba mươi mốt, sinh nhật anh”


“Thế thì còn được“.

Sợ hành khách bên cạnh nghe được gì, Khương Điệu thấp giọng: “Đủ tư cách làm fan chưa, sao mà không nhớ sinh nhật của anh được chứ.”

Cô lại trêu tiếp: “Thủ tục từ chức bên này còn chưa làm xong nữa, chắc sau nguyên đán mới đến Bắc Kinh với anh, không tham dự tiệc sinh nhật được, em xin lỗi nhé“.

“Thật không?” Giọng anh không có vẻ gì là thất vọng, còn có ý nghiền ngẫm bên trong.

“Ừm, em bên này sẽ mua bánh lem cho anh, chụp ảnh rồi gửi anh xm, được không?” Khương Điệu bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm: “Anh có biết mười mấy năm qua em trải qua ngày này thế nào không? Mua bánh ngọt này, rồi chui vào phòng mình, thắp nên, cầu nguyện, hi vọng anh sẽ càng ngày càng tốt hơn, rồi thổi tắt, tổ chức sinh nhật cho anh thế đấy. Năm nay sẽ mua cái lớn nhé?”

“Phải cực lớn,“ Đầu dây ý cười càng đậm: “Có thể lớn bao nhiêu?”

“Mười hai tấc.”

“Một mình em ăn hết à.”

“Từ từ ăn, ai bảo trong lòng em bây giờ anh có vị trí lớn như tế, bánh ngọt cũng không theo kịp rồi.” Nói là như thế, Khương Điệu cũng sắp bị công lực nói dối của mình làm cho thán phục.

Cô cũng không muốn lừa anh, vì để anh bất ngờ nên mới phải làm thế.

“Vậy anh chờ ảnh của em.”

“Được.”

“Thực ra anh không tham gia tiệc gì vào cuối năm cả,“ Phó Đình Xuyên bỗng nói, trong giọng điệu có vẻ mất mát: “Định về nhà thăm mẹ, đưa em theo cùng.”

Lòng Khương Điệu như bị giữ chặt, hô hấp cũng rối loạn theo: “Thật không?”

“Ừ.”

Tuy rằng người kia đau lòng, nhưng đã diễn thì phải diễn tới cùng. Lời nói dối này đến khi lộ ra mới thấy cực kì vui vẻ.

Khương Điệu cũng buồn rầu: “Em cũng xin lỗi, đáng lẽ em phải làm xong chuyện bên này sớm một chút, cùng anh về nhà thăm mẹ.”

Cô an ủi: “Nhưng mà như thế cũng tốt, vừa lúc có thời gian chuẩn bị anh nhỉ.”

“Ừ, hôm khác nói sau,“ Phó Đình Xuyên đáp lời, không tiện nói tiếp: “Anh có việc rồi, em chú ý nghỉ ngơi, mặc nhiều quần áo chút, đừng lo đẹp.”

“Vâng, bạn trai không có bên cạnh, em mặc đẹp làm gì chứ?” Khương Điệu dỗ anh.

Quả nhiên, phía đầu dây liền vui vẻ: “Được rồi, miệng ngọt thế, nói không bằng làm, phải sớm sang đây, biết không?”

Khương Điệu nhanh chóng đồng ý: “Tuân lệnh! Ông chủ!”

Trong lòng cô cực kì vui vẻ, chắc chắn anh không đoán được là, hai ba giờ nữa, cô sẽ bay đến cạnh anh.

**

Nửa giờ sau, Khương Điệu đăng ký.

Tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng, trên đường đi ngủ một giấc dài, chuyến bay thuận lợi xuống thủ đô.

Khương Điệu đi đến chỗ nhận hành lý, đồ đạc còn đang ì ạch chưa ra, trên đường đi ngủ sâu quá, tới giờ hai mắt còn nhập nhèm.

Dụi mắt lại sợ chùi cả đồ trang điểm, cô đành phải mở Weibo lên tinh thần.


Cô đeo túi xách vào khuỷu tay, khởi động máy, chờ tín hiệu 4G kết nối xong thì nhanh chóng mở weibo.

Vừa vào đã bị thoát ra. Mới nâng cấp sao?

Khương Điệu dùng ngón cái lướt xuống, restart lại app weibo.

Lúc này ứng dụng không bị thoát ra nữa, nhưng mà bị đứng, không nhúc nhích được.

..... chuyện gì thế?

Khương Điệu nghi ngờ, chẳng lẽ bị hack?

Không phải đâu, vì tránh phiền toán, tài khoản này cô không theo dõi Phó Đình Xuyên.....

Cô còn cố ý xây dựng tài khoản combing này với hình tượng lạnh lùng, ít theo dõi anh, sao lại khó load được?

Cơn buồn ngủ không còn sót lại chút gì, Khương Điệu thoát ứng dụng, mở safari, đăng nhập vào web weibo. Lúc này đây, cô thuận lợi đăng nhập...

Chỉ là.......

Trái tim như đươc bay lên, vụt phát lên đỉnh, một lúc lại rơi xuống.

Bên góc phải nhắc nhở......

36456 bình luận, xem bình luận.....

480785 fan mới, xem fan......

44876 like weibo, xem....

Chuyện gì xảy ra thế? Khương Điệu đờ người, cô đăng nhập sai tài khoản à? Đúng rồi mà, combing, tài khoản của cô mà, cực kì chính xác.

Mẹ ơi, ai có thể nói cho cô biết, sao lại thế này? Trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, nhấn mở bình luận.....

--cùng like với anh Xuyên nào!

--chẳng lẽ đây là weibo của Xuyên tẩu? Tay đẹp quá.

--TAT chủ weibo tay quá đẹp, chúng ta thua rồi.

--nghe nói Đình Xuyên nhà bọn em like chị, em cũng chạy tới xem, đừng có mừng quá sớm.

--giận liếm tay a a a a a prprpr!!!!

--comb sama cô cùng Phó nam thần có quan hệ gì a!

--Phó thúc like? Tới xem.

........

.........

....................................??!!

Giữa khu hành lý ấm áp, Khương Điệu lại như rơi vào hầm băng, cả người đông lạnh, không cách nào nhúc nhích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận