Lúc ta bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn về Minh phủ, trên cổ lại bỏng rát. Đến khi ấy ta mới nhận ra, ta và Mạch Khê, chỉ còn có thể ở bên nhau một kiếp nữa.
Lần này ta không định ở lại trong phủ chờ Mạch Khê xuống cùng đi. Đỡ để hắn trông thấy ta, lại cho ta một cái ấn giữ ta khoảng trăm năm ngàn năm. Nhưng cũng không thể đầu thai quá sớm, nếu không Mạch Khê ở bên kia mới đưa ta đi chôn, ta ở bên này đã luân hồi chuyển thế chạy đến trước mặt hắn, chắc chắn sẽ khiến đám người Lưu Ba sóng gió hỗn độn.
Ta tới điện Diêm Vương, định hỏi Diêm Vương xem chừng nào thì Mạch Khê đi xuống, để ta còn tính thời gian rời đi.
Nhưng đến lúc thấy Diêm Vương, ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã đi xung quanh ta hai vòng: “Chẹp chẹp, Tam Sinh của chúng ta thật khó lường.” Bởi vì quá thấp, hắn chỉ có thể vui mừng vỗ đùi ta nói: “Hai lần giúp Thần Quân độ kiếp, coi như mỗi lần đều quyến rũ hắn thành công, ngày Minh giới chúng ta có thể ngẩng cao đầu không còn xa nữa. Ha ha ha!”
Ta đẩy cái mặt hắn sắp đủng đỉnh chạm vào mông ta ra, nói: “Bao giờ Mạch Khê xuống dưới? Lần này ta không thể đụng mặt hắn.”
Diêm Vương nhảy lên bàn của hắn, lật giở sổ sách: “À, có có, trong này có ghi.” Diêm Vương híp mắt nhìn một lát, nói: “Trên mệnh cách Ti Mệnh Tinh Quân viết, à, sau khi Hô Di làm loạn Lưu Ba, thực lực Lưu Ba suy yếu, chưa đầy hai năm sau, Trọng Hoa bị người khác giết hại, chết ở trong tẩm điện.”
Ta ngẩn người: “Ai giết hắn?”
“Là Thanh Linh, sư muội của hắn.”
“Đạo cô kia á?” ta xoa cằm, “Đôi mắt xinh đẹp của đạo cô kia tràn ngập tình ý ‘ta yêu chàng mà chàng đâu có hay’, dáng vẻ bi tình oán phụ như thế, sao nàng ta dám giết Mạch Khê chứ?”
“Có lẽ do yêu quá hóa hận, không ăn được thì đạp đổ. Ngươi xem xem, trong này viết… sau khi hồn phách sư phụ bị Hô Di giải thoát, Trọng Hoa chìm đắm trong rượu, ngày ngày say khướt, thất hồn lạc phách. Thanh Linh thổ lộ tình cảm, bị từ chối, hận quá mà giết hắn, sau đó cũng tự vẫn.”
Ta suy nghĩ một lúc, nghiêm mặt nói: “Diêm Vương, không phải ngươi cố tình sắp đặt cẩu huyết đấy chứ.”
Diêm Vương cũng nghiêm mặt nói: “Mệnh cách của Mạch Khê Thần Quân đều do Ti Mệnh Tinh Quân tự mình đề bút viết.”
Cuối cùng, ta càng tò mò vị Ti Mệnh Tinh Quân kia tròn méo thế nào mà lại có đầu óc kinh thế hãi tục đến vậy.
Ta trở lại bờ Vong Xuyên làm tảng đá, hai năm trôi qua rất nhanh. Mỗi lần tiểu quỷ Giáp Ất đi Nhân giới câu hồn, ta đều nhờ bọn họ giúp ta quan sát tình hình Mạch Khê.
Sau khi trở về, bọn họ nói cho ta biết chuyện thực lực Lưu Ba suy sút nghiêm trọng không sai, cả chuyện Thanh Linh đạo cô vì yêu mà sinh hận. Mà trong mệnh cách lại không ghi một chi tiết nhỏ là, mỗi ngày say túy lúy trong rừng mai, hắn cắm cây kiếm được truyền mấy đời chưởng môn nhân lên một mộ phần vô danh như một cây kiếm phế phẩm bình thường.
Phong kiếm bí ẩn.
Nghe xong, dưới ánh mắt hoảng sợ của Giáp Ất, ta ngửa mặt cười dài.
Giáp nói: “Tam Sinh, người đừng giả vờ nữa, sao người cứ phải lên Nhân giới chịu khổ, ta thấy vô cùng thương xót.”
Ta vỗ vai Giáp: “Dù luân hồi thế nào, dù lịch kiếp ra sao, Mạch Khê bị ta quyến rũ vẫn động tâm. Ta cảm thấy rất tự hào nha, đau thương một mình Mạch Khê cũng chịu đủ rồi, ta chỉ cần chờ kiếp sau lại đi quyến rũ hắn là được rồi.”
Ất xoay người tạo thành chữ thập: “A di đà phật, Thần Quân hãy bảo trọng.”
Ta vui vẻ trở về trong tảng đá chờ vài ngày, tính ngày không còn xa lắm, phủi phủi mông đi tới Nhân giới.
Sau khi đến Nhân giới, mấy lần ta không kiềm chế được muốn chạy tới Lưu Ba thăm hắn, nhưng rồi vẫn cố gắng nhẫn nại. Đến một ngày nọ, ta đang tựa vào cửa sổ tầng hai trong quán trà xem thoại bản, nhìn thấy một công tử đưa tay thò vào trong váy một tiểu thư, tiểu thư kia duyên dáng nói “Đừng”, vuốt phẳng vạt váy, nói, “Chờ tới khi vào phòng đã.”
Ta nhíu mày, vị tiểu thư này cũng đoan trang quá nha, chợt nghe dưới lầu có tiếng kêu hoảng hốt: “Sao có thể như vậy?”
Ta liếc nhìn, đó là một lão đạo, hắn nắm chặt bức thư trong tay, lắc lắc đầu không ngừng như người điên.
Đột nhiên lão ôm mặt khóc lớn: “Tôn giả mất rồi! Lưu Ba mất rồi! Đồng đạo ta mất rồi!” Giọng nói thê lương, rấm rứt khóc, nếu không phải ta quen biết Trọng Hoa, có lẽ đã nghĩ năm xưa hai người bọn họ từng có một chuyện tình đoạn tay áo khắc cốt ghi tâm.
Cuối cùng Trọng Hoa cũng ra đi. Ta nghĩ, kiếp này nhất định ta phải tận mắt trông thấy hắn lớn lên, không thể để hắn có một tuổi thơ thiếu may mắn, không cho hắn có cơ hội thích người khác. Ta cười âm trầm, nhất định sẽ túm chặt hắn trong lòng bàn tay ta.
Nghĩ rồi lại nghĩ, kiếp này của hắn là kiếp “muốn mà không được.”
Muốn mà không được ư? Có ta ở đây, liệu Mạch Khê có gì muốn mà không được?
Nửa đêm, có người quen tới tìm ta. Hắc Vô Thường vừa thấy ta đã rùng mình một cái: “Tam Sinh, lần tới về Minh phủ, sợ rằng ngươi phải cẩn thận một chút.”
"Vì sao?"
Hắc Vô Thường lại rùng mình lần nữa: “Ngươi không nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Chiến Thần. Biết ngươi chạy trước một bước, vẻ mặt hắn hung thần ác sát, giống như Diêm Vương cướp đoạt nữ nhân của hắn. Làm Diêm Vương sợ hãi đến bây giờ còn tè cả ra quần.”
"Hắn rất tức giận ư?"
Hắc Vô Thường rùng mình không ngừng, ta quay sang nhìn Bạch Vô Thường, hắn nói: “Tảng đá đen phong trấn điện Diêm Vương bị hắn đạp ba cái thành bột mịn.”
Ta đờ người, ta đã quên mất, khi hắn lịch kiếp ba lần, ta mạnh hơn hắn mấy lần. Nhưng chung quy ta vẫn phải trở về Minh phủ, hắn vẫn hoàn thành lịch kiếp, lúc đó hắn là Chiến Thần, còn ta chỉ là một tinh linh đá Tam Sinh nho nhỏ…
Tảng đá phong trấn ấy còn cứng hơn tảng đá của ta mấy trăm lần… Ta túm tay Bạch Vô Thường, hai mắt ngập nước, “Bạch đại ca, đến lúc đó, nhất định huynh phải cứu ta.”
Bạch Vô Thường nhìn ta chằm chằm một lát, mặt không đổi sắc nói: “Tam Sinh, làm liên lụy trăm họ rất đáng xấu hổ.” Ta hờ hững lau mấy giọt nước mắt: "Chiêu này dùng được với Mạch Khê."
Hắc Vô Thường túm Bạch Vô Thường nói: “Không nói nhiều với ngươi nữa, hai ca ca đi trước. Ngươi tự cầu phúc cho mình đi. Đúng rồi, kiếp này hắn đầu thai vào một gia đình nhà nông ở dưới chân núi phía Nam, nếu ngươi muốn quyến rũ, sớm đi đi.”
Còn phải chờ bọn họ nhắc nhở nữa chắc? Ta ngày đêm chạy tới phía Nam, dựng thẳng lỗ tai nghe âm thanh phát ra từ thôn trang dưới chân núi truyền tới, chờ nhà ai vang lên tiếng trẻ con khóc. Nhưng ngoài trừ mấy nhà đèn đuốc sáng cả đêm, ta chờ đến khi tinh thần suy sụp, vẫn không nghe thấy có tiếng khóc ồn ào.
Ta buồn bã đứng trên nóc một căn nhà, Hắc Bạch Vô Thường dẫn Mạch Khê đi đầu thai, tin tức bọn họ nói cho ta chắc chắn không sai. Rốt cuộc Mạch Khê đầu thai vào nơi nào?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một nam tử lén lút chạy ra từ căn nhà tranh, dường như hắn đang ôm thứ gì đó trong lòng.
Ấn ký trên cổ tay nóng lên, ta thầm nghĩ là không ổn rồi, vội vàng đi theo. Nam tử kia đi tới bờ sông ngoài thôn thì dừng lại, nhìn trái phải một lượt rồi bỏ thứ đang ôm trong lòng thả vào giữa sông. Tã lót tản ra, lộ ra khuôn mặt trẻ con, đập vào trong ánh mắt ta.
Ta nổi giận. Thả người xuống, vẫy tay đánh ngất nam tử kia. Xẹt qua mặt nước, bế Mạch Khê lên. Đến khi đứng vững, nhìn khuôn mặt xanh xao nhỏ nhắn, miệng cong lên nhưng lại không phát ra tiếng.
Mạch Khê… Kiếp này thật sự bị câm!
Người câm, nghĩa là có điềm xấu.
Cho nên sau khi sinh mới không phát ra tiếng, cho nên cha hắn mới vứt bỏ hắn… Mặc dù có Tam Sinh, nhưng kiếp này của Mạch Khê chắc chắn có thứ muốn mà không được …
***
Ta nghĩ kiếp này trên người Mạch Khê có chỗ khiếm khuyết, phải tìm nơi ở ẩn, như vậy mới có thể đỡ nghe những lời nói phiền chán của người đời. Nhưng lại nghĩ, muốn sống như nào cũng phải để cho chính hắn tự quyết định. Hơn nữa kiếp này của hắn còn phải trải qua lịch kiếp, nếu ta cứ che chở cho hắn, khiến hắn không trải qua kiếp số… Luật trời cũng sẽ không tha cho ta.
Vì thế ta nắm bàn tay nho nhỏ của Mạch Khê, nhét một đồng xu vào trong lòng bàn tay còn chưa mở ra của hắn: “Mạch Khê, mặt phải, chúng ta sẽ ở trong thị trấn, mặt trái, chúng ta sẽ ở trong sơn cốc. Thả xem nào.”
Hắn quơ tay, ném mặt xu vào mặt ta, cau mày như muốn khóc to mà không khóc được.
Lòng ta cũng hiểu được, có lẽ hiện giờ bát canh Mạnh bà mà Mạch Khê đã uống phát huy hiệu quả, nếu không sao hắn lại nỡ ra tay với Tam Sinh xinh đẹp như hoa thế chứ?
Ta nhìn đồng tiền rơi xuống đất, nói: “Chàng nói, sống ở thị trấn.” Mạch Khê ngậm ngón tay, hào hứng liếm liếm, nước miếng chảy ra đầy cằm, nào có để ý tới ta.
Cửu Thiên Chiến Thần phong hoa tuyệt đại [27], sau khi đầu thai xong, nhìn cực kỳ xấu, vẻ ngoài bi thảm… Ta nghĩ, nếu vẽ hình dáng hắn lúc này, sau này cho hắn xem lại, vẻ mặt hắn lúc đó chắc chắn tuyệt không thể tả.
Nếu Mạch Khê đã nói muốn sống ở thị trấn, ta sẽ suy nghĩ tìm một nơi ở mới theo ý muốn của hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy kinh thành là nơi thích hợp nhất, vì thế, ban đêm đằng vân giá vũ [28], chỉ một ngày sau đã tới kinh thành.
Hiện giờ ta muốn nuôi nấng Mạch Khê lớn lên, cũng không thể vì ta mà khiến tuổi thơ hắn lang thang đầu đường xó chợ. Ta thu lại toàn bộ âm khí trên người, tự nhủ thầm nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, sẽ không dử dụng pháp thuật.
Ta thuê một căn nhà nhỏ, bài trí gọn gàng. Sau đó nhìn Mạch Khê thật sâu, tự hỏi sau khi không cần pháp thuật, chúng ta sẽ làm gì để sống.span>
Ta gõ nhẹ mũi hắn: “Chàng muốn làm gì?”
Có lẽ ta dùng giọng điệu quá mức coi thường, hắn bất mãn ói nước miếng ra tay ta. Ta yên lặng rút tay về, lau nước miếng lên tóc hắn. Hắn há miệng, kêu không thành tiếng, hai nắm tay nhỏ xíu xiết chặt đẩy đẩy ta.
“Bây giờ ta có thể bắt nạt chàng, sau này chàng về làm Chiến Thần, không biết sau này sẽ trừng phạt ta thế nào đâu, ta cũng không thể lỗ vốn được.” Vì thế càng quệt sạch nước bọt vào tóc hắn.
Ngày hôm sau, ta vẫn tự hỏi vấn đề mưu sinh.
Dùng pháp thuật biến ra tiền cũng không phải việc khó, cái khó là, làm thế nào để hàng xóm không thấy kỳ lạ, vì sao ngươi chỉ ngồi trong nhà mà vẫn có tiền.
Ta ôm Mạch Khê ngồi trước cửa, đang lúc mặt nhăn mày nhó, thấy một gã say xỉn đi ngang qua cửa nhà. Ta nhìn bóng dáng lảo đảo của hắn hồi lâu, lại quay đầu hỏi Mạch Khê: “Chàng có thích uống rượu không?”
Hắn cắn ngón tay đang ngủ say.
Bảy năm sau, phía đông kinh thành, có một quán rượu.
Ta gõ gõ mặt quầy, chưởng quầy đang tính toán sổ sách bên trong, ngẩng đầu nhìn thấy ta, cười nói: “Tam Sinh tiểu thư, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới quán vậy?”
“Ta không thấy Mạch Khê ở nhà, nghĩ có thể thằng bé chạy tới nơi này, qua đây hỏi thăm thôi.” Nhìn trái phải không thấy bóng dáng Mạch Khê, lại hỏi: “Dạo này buôn bán thế nào?”
“Dạo này buôn bán cũng không tệ lắm, tiểu thư có muốn kiểm tra qua không?” Lưu chưởng quầy là một ông lão ôn hòa hiền hậu, từ trước tới nay ta luôn tin lão. Hơn nữa mở quán rượu cũng chỉ để ngụy trang mà thôi, chứ lúc muốn có tiền, ta chỉ cần giơ tay ra là có. span>
Ta khoát tay áo nói không cần, liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ chạy trên lầu, nhìn kỹ, đúng là Mạch Khê. Ta cười vẫy vẫy tay với hắn: “Mạch Khê! Về nhà ăn cơm!” Mạch Khê nhìn thấy ta, nhoẻn miệng cười, nhanh chân chạy xuống.
Đám khách uống rượu líu lưỡi không nói nên lời. Lưu chưởng quầy thấy thế, lắc đầu: “Tiểu thư vẫn còn trẻ, luôn mang tiểu thiếu gia bên cạnh, không tránh được bị người khác hiểu nhầm, cứ thế mãi, e là chậm trễ chuyện chung thân!”span>
Ta nói với bọn họ rằng Mạch Khê là đứa bé ta nhặt được, nuôi dưỡng như em trai. Những người quen biết ta, mỗi lần thấy hành động “tốt bụng” này của ta lại lắc đầu thở dài.
Mạch Khê vội chạy tới bên cạnh ta, nghe thấy vậy, khó hiểu nhìn Lưu chưởng quầy, lại quay đầu nhìn ta. Ta ngồi xổm xuống lau vết bẩn trên mặt Mạch Khê, không quan tâm nói: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi, chẳng lẽ ta lại còn có ý tưởng gì xấu xa với bọn họ hay sao? Cả đời ta, có Mạch Khê là đủ rồi.”
Mạch Khê giống như tiểu đại nhân, mỉm cười thay ta vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.
Lưu chưởng quầy lại thở dài: “Tam Sinh tiểu thư vẫn còn trẻ nên không để tâm thôi.”
Ta nắm tay Mạch Khê, nghiêm mặt nói với Lưu chương quầy: “Ta không còn trẻ nữa, chẳng qua ta vẫn chưa có nếp nhăn và đầu bạc thôi.” Bởi vì tảng đá mọc tóc đã rất khó khăn rồi, chứ đừng nói tới chuyện có nếp nhăn…
Khi ta nói vậy, Lưu chưởng quầy chỉ mỉm cười, ta cũng không muốn giải thích gì thêm, nắm tay Mạch Khê, chậm rãi về nhà.
Lúc ăn cơm, đột nhiên Mạch Khê vội vàng khoa chân múa tay với ta muốn nói gì đó, ta nhìn hồi lâu mới hiểu hắn đang hỏi ta, sau này ta có đi cùng người khác hay không?
Ta bình tĩnh gắp cho hắn một cái đùi gà: “Ngươi có hy vọng ta đi cùng người khác không?”
Hắn ôm bát, lắc lắc đầu, có chút buồn bã. Lại khoa chân múa tay một hồi, ý là, Tiểu Đinh tỷ tỷ nhà bên đã đi cùng người khác rồi, sau này sẽ không thể nhìn thấy Tiểu Đinh nữa. Hắn lo ta cũng sẽ giống Tiểu Đinh tỷ tỷ.
Ta chưa từng che giấu thân thế của hắn. Trước đây hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng từ năm kia, sau khi đến trường, hắn cũng phát hiện ra mình không giống người dân xung quanh. Có lẽ có người nói gì đó trước mặt hắn, lại sợ rằng ngay cả ta cũng không cần hắn. Hắn càng tỏ ra ngoan ngoãn, chuyện gì cũng làm thật tốt, không giống một đứa trẻ lười biếng.
Hiểu chuyện như thế càng khiến lòng ta đau.
Sớm biết như thế này, trước kia ta đã dẫn hắn đi ở ẩn trong núi, có thể để hắn thoải mái một chút, cố tình làm bậy, ta nuôi hắn cũng thoải mái hơn một chút.
Ta xoa đầu hắn, dịu dàng nói: “Tam Sinh không đi, Mạch Khê ở đâu, ta sẽ ở đó.” Ta đến nơi này để quyến rũ chàng, làm sao có thể rời đi được.
Nghe vậy, mắt hắn sáng lên, tùy ý để mặc ta cài đồ trang sức lên tóc, ăn hết bát cơm.
Buổi tối, ta vừa cho Mạch Khê lên giường đi ngủ, chợt nghe thấy một tiếng động rất khẽ trong sân.
Ta nhíu mày, nghĩ thầm, không biết tên trộm ngu xuẩn nào lẻn vào tiểu viện nhà ta. Đẩy cửa phòng, lại hoảng hốt.
Hóa ra không phải là trộm, mà là một nam tử cao lớn mặc y phục màu đen, lúc này hắn đang ôm chặt miệng vết thương trên lưng, dựa vào tường, nhờ bóng đêm che khuất thân người. Hắn không biết ta đang nhìn, dù hắn có che kín đến đâu ta vẫn có thể nhìn rõ. Ta bĩu môi, giả vờ như không phát hiện ra hắn, ra ngoài sân bê chậu nước đi vào nhà.
Đêm đó, quân lính kinh thành giới nghiêm cả đêm, bên ngoài đèn đuốc chiếu sáng cả bầu trời.
Ta ôm Mạch Khê bình yên ngủ, trước khi ngủ vẫn mơ màng nghĩ, đây có phải là người bắt đầu kiếp số của Mạch Khê không? Có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Tóm lại mặc kệ chuyện gì xảy ra, người này cũng rất phiền phức.
Nếu ngày mai hắn vẫn còn ở đây… đành đánh ngất rồi quăng ra ngoài đường thôi.
Chú thích:
[27]: Phong hoa tuyệt đại: ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được
[28]: Đằng vân giá vũ: đạp gió cưỡi mây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...