Tam ca, tam tẩu không ở trong phủ.
Đám tiên đồng ở lại trông phủ đang túm tụm quỳ trước cửa động chơi chọi dế. Tiên đồng đứng đầu là Vân Sinh nhìn thấy ta đến, bèn vẫy tay với ta, hớn hở nói: “Đã bao năm cô cô không tới chơi nhà, lần này quả thực không may, phu nhân vừa mới đi khỏi nhà, điện hạ ngày hôm qua cũng cưỡi Hổ trán trắng đi tìm phu nhân rồi. Nếu cô cô không chê, hãy để Vân Sinh tiếp đón người”.
Ta im lặng một lát, hai vợ chồng họ coi việc người đuổi người chạy là hứng thú lớn nhất trong đời, mấy vạn năm qua mà vẫn vui vẻ không biết mệt. Ta thực sự cũng cảm thấy hơi đói, bèn bảo Vân Sinh chuẩn bị mang mấy món lên. Ăn xong bữa sáng, tiện tay lấy hai chiếc bình, san rượu Đào Hoa Túy đưa cho nó, dặn dò cẩn thận, rồi vẫy mấy đám mây lành quay trở về Thanh Khâu.
Giữa đường đi qua Hạ Châu, nhớ đến mộ của Thiên Ngô cũng ở nơi này nên nhân thể đến thăm.
Thần tiên thời viễn cổ phần lớn là dung mạo xuất chúng, chỉ có Thiên Ngô là khác biệt. Dung mạo đã không xuất chúng thì được bù đắp về mặt số lượng, tức là có tới tám cái đầu người. Năm đó khi ta còn học nghệ trên đỉnh Côn Luân cũng khá thân thiết với hắn. Sau đó vì sao đó mà hắn chịu ứng kiếp của thần tiên thời viễn cổ, vùi thân trong sét lửa. Nghe chuyện hắn chịu ứng kiếp, ta hộc tốc từ Thanh Khâu chạy đến Hạ Châu, nhưng hắn đã chỉ còn một nắm xương trắng.
Vì chần chừ ở Hạ Châu mất nửa ngày, nên khi về tới Thanh Khâu đã là giữa trưa.
Hai chân ta chuẩn bị chạm đất thì nhìn thấy một người bé nhỏ vận đồ màu xanh thẫm trong động Hồ Ly của cha mẹ ta. Mê Cốc dáng vẻ tựa bảo mẫu, đứng bên cạnh, vô cùng bối rối: “Tiểu điện hạ, người chậm lại một chút đi, chậm lại chút đi”.
Ta đưa tay dụi dụi mắt.
Tên đó đã ngã “phịch” dưới chân ta, mắt rưng rưng lệ, nói với vẻ cực kỳ ấm ức: “Mẫu thân, người nói lời mà không giữ lời, rõ ràng hôm qua còn nói sẽ cùng cha con con về Thiên Cung”.
Mê Cốc cụp mắt nhìn xuống đất, thỉnh thoảng lại liếc xéo về phía ta, hẳn là có rất nhiều điều muốn hỏi.
Ta trừng mắt nhìn lão ta, xua xua ống tay áo, coi như cho phép.
Lão ta chắp hai tay: “Mê Cốc đáng muôn chết, cô cô sai Mê Cốc trông coi Thanh Khâu. Bản lĩnh của Mê Cốc có thể đối phó với các tiểu tiên, nhưng tiểu điện hạ của Thiên tộc giá lâm, sao lão có thể ngăn người lại được. Huống hồ cả thái tử điện hạ cũng đưa con trai của cô cô tới, biết thân phận của tiểu điện hạ, thì chỉ còn cách mời thái tử vào Thanh Khâu nhưng lại không được ý chỉ của cô cô, xin cô cô trách tội”.
Ta ngây người ra, Dạ Hoa Quân cũng tới sao? Không có lẽ hôm qua ta quậy một trận khi hắn gặp người đẹp, nên hôm nay cố ý tới đây hỏi tội ta chăng?”.
Hôm qua ta chạy đi rất vội, cũng không biết hắn và công chúa Mậu Thanh rốt cuộc thu dọn sân khấu thế nào. Nhưng cô Mậu Thanh đó luôn luôn nặng tình với hắn, cho dù đầu óc ta mụ mẫm bị con trai hắn xúi giục đi làm loạn một trận, nếu như hắn thật lòng muốn đến với nàng ta thì cũng không có gì khó. Lần này hắn chạy đến đây tìm ta tính sổ, thực quá nhỏ nhen. Mà ta chẳng kìm được cứ làu bàu.
Cục bột nhỏ ôm lấy tay phải của ta, ngẩng đầu lên bĩu môi nói: “Phụ quân nói mẫu thân không muốn về cùng là do không quen ở trên Thiên Cung. Chuyện đó chẳng vấn đề gì, con và phụ quân chuyển tới sống cùng mẫu thân là được. Chỉ cần có mẫu thân, A Ly ở đâu cũng thấy quen đó”.
Ta bị những lời của nó làm cho choáng váng, sắc mặt hẳn cực kỳ khó coi, nói: “Con nói, con ở cùng với ta sao? Phụ quân con cũng dọn tới ở cùng với ta ư?”.
Cục bột nhỏ ngây thơ, hoạt bát lại gật đầu.
Mê Cốc rất hiểu lòng người dìu ta, thì thầm bên tai: “Cô cô, cần bình tĩnh”.
Trước đó cũng có tiền lệ.
Nghe nói Thiên Quân ngày nay khi làm thái tử vốn rất phong lưu, Lão Thiên Quân đã sắp đặt cho biểu tỷ làm thái tử phi của Thiên Quân. Thiên Quân bất mãn, Lão Thiên Quân liền hạ chỉ giam lỏng Thiên Quân ở phủ của cô mẫu. Thiên Quân ở phủ cô mẫu một tháng, rốt cuộc đã nảy sinh tình cảm với biểu tỷ, khi trở về Thiên Cung đã thành đôi thành lứa. Thực là một câu chuyện đẹp.
Như thế, Dạ Hoa Quân đến tiểu trang Thanh Khâu của ta, là danh chính ngôn thuận, không ai có thể đuổi hắn đi.
Có điều lần này hắn giống như đến gây rắc rối cho ta, đừng nói đến chuyện vun đắp với chả không vun đắp tình cảm. Vì thế, bản thượng thần thực lo lắng lắm thay.
Nghe nói Dạ Hoa Quân giao cục bột nhỏ cho Mê Cốc rồi về Thiên Cung trước mà cực kỳ an tâm.
Đã là người kế vị Thiên Quân trong tương lai, cai quản thần tiên trong bốn biển tám cõi, đương nhiên hắn cũng phải sống chung với những chuyện lặt vặt trong việc cai quản đó. Hắn đã dự định sẽ tới tiểu trang của ta ở Thanh Khâu, xem ra đi về là để chuẩn bị một chút.
Cục bột nhỏ nhìn sắc trời, rồi lại đưa mắt nhìn ta: “Mẫu thân, A Ly hơi đói rồi”.
Động Hồ Ly đã mấy ngày không nổi lửa, ta quay mình hỏi Mê Cốc: “Chỗ ngươi còn đồ ăn không?”.
Mê Cốc ngại ngần đáp: “Không, chưa từng có”.
Ta thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Gần đây chẳng phải Phượng Cửu nấu cơm, ngày ngày mang đến cho ngươi hay sao, chẳng nhẽ đã đuổi nàng ta về động phủ của cha mẹ rồi ư?”.
Thần sắc của Mê Cốc hết sức nặng nề: “Nửa năm trước, nàng ta nói phải xuống nhân gian một chuyến để báo ơn, đã sớm thu dọn đi rồi, có lẽ lâu nữa cũng không quay lại, trời mới biết có phải nàng ta đã bị tên ân nhân kia giữ lại hay không, chỉ sợ lần sau quay về, trong tay còn bồng theo một con tiểu hồ ly cũng nên”.
Ta gật đầu, hết “à” rồi “ừ”.
Cục bột nhỏ sợ là nhất thời không thể tìm thấy đồ ăn, đôi mắt đã rơm rớm.
Một, hai ngày ở bên nó, ta cũng hiểu sơ sơ tính cách của cục bột nhỏ. Tuy làm ra vẻ đáng thương, nhưng nó tuyệt đối sẽ không khóc, mà chỉ rưng rưng rớm lệ, khiến tim ta như bị cào cấu, hận bản thân không phải là con người, sao có thể ngược đãi nó như thế?
Tuy nhiên ta thực sự chưa bao giờ ngược đãi nó.
Mê Cốc bên cạnh đã không chịu đựng được, vội vàng kéo tay cục bột nhỏ, cười nói: “Ca ca sẽ dẫn người đi ăn, tiểu điện hạ có thích ăn quả tỳ bà không?”.
Mép ta giật giật, cục bột nhỏ bây giờ mới có hai, ba trăm tuổi, còn Mê Cốc năm nay đã gần mười ba vạn bảy nghìn tuổi, mà không ngại ngần nhận mình là ca ca của nó, thật không biết xấu hổ.
Ta theo đuôi họ đi đến khu chợ phía đông.
Đám tiểu tiên bán hoa quả nhìn thấy ta bèn dừng tay, cung kính gọi một tiếng “cô cô”, cực kỳ lễ phép.
Trong đó không ít kẻ tóc bạc như tơ, da nhăn nheo đồi mồi, đương nhiên so với ta, họ vẫn còn trẻ trung chán. Nhưng cục bột nhỏ thấy thế lại rất phật lòng, chạy tới trước mặt một Tùng thụ tiên (vốn là cây tùng tu luyện thành tiên) đang bán quả thông, chống nạnh, hỏi rất nghiêm túc: “Mẫu thân ta trẻ trung xinh đẹp là vậy, sao ngươi lại dám gọi mẫu thân ta già như thế?”.
Tùng thụ tiên đó há hốc mồm hồi lâu mới khép lại được: “Cô cô, từ lúc nào mà cô cô có thêm một đứa con thế?”.
Ta ngẩng đầu trông trời xanh, đáp: “Vừa có thêm hôm qua”.
Năm nay quả tỳ bà bội thu, quả được đựng trong những giỏ tre, chất từng hàng quanh giếng chợ, nhìn rất thích mắt, xem ra cục bột nhỏ rất thích thú.
Đám tiểu tiên trồng tỳ bà đứng sau những giỏ tre lại không tỏ vẻ thích thú như cục bột nhỏ. Đã là bội thu thì tỳ bà của bọn họ sẽ phải bán rẻ, sao mà vui nổi, âu cũng là hợp tình hợp lý.
Mê Cốc so sánh giá cả ba hàng, xem xét hồi lâu, rồi lại nếm thử, chỉ vào một giỏ tre màu xanh thẫm, nói với ta và cục bột nhỏ: “Chọn nửa giỏ của nhà này đi”.
Trình độ chọn hoa quả rau củ của Mê Cốc là do Phượng Cửu đích thân dạy cho, ta đương nhiên rất tin tưởng lão ta. Vì thế gật đầu, ngồi xuống trước giỏ tre, bắt đầu chọn lựa kỹ lưỡng.
Cục bột nhỏ chạy đến đối diện ta, hai cái chân nhỏ cũng bắt chước ta. Cũng vì người nó quá nhỏ, nên hễ ngồi xổm xuống là bị mấy giỏ tre che khuất, nó lại không chịu mà nhấp nhổm, kiễng chân lên đứng bên cạnh giỏ, cầm lấy một quả tỳ bà, giả bộ như đang xem xét thật lâu.
Đương lúc chọn lựa, thì có một cánh tay chen vào. Ta cứ ngỡ đó là tay của Mê Cốc, bèn đứng sang một bên nhường cho lão chọn. Nhưng chẳng ngờ lão vẫn tranh giành với ta, còn cướp lấy quả mà ta đã lựa về, đang cầm trong tay, ta cảm nhận có gì không đúng, bèn mới nhìn ngược lên ống tay áo màu đen – cha của cục bột nhỏ, Dạ Hoa Quân – lần này chắc đã chuẩn bị cẩn thận trên Cửu Trùng Thiên rồi mới tới, đang cúi lưng, cười tươi rói nhìn ta.
Khuôn mặt hắn tươi cười như thế, thực là rất nguy hiểm.
Ta ngẫm nghĩ, cảm thấy hắn đã tới Thanh Khâu nhà ta làm khách, tuy là khách không mời mà đến, nhưng Thanh Khâu nhà ta vốn là nơi trọng lễ nghĩa, đương nhiên sẽ không thèm tính toán với hắn, tất phải thể hiện phong độ của người làm chủ, nên ta cũng cười tươi rói với hắn: “Ây da, hóa ra là Dạ Hoa Quân, đã ăn chưa? Trưa nay chúng ta ăn quả tỳ bà, chưa ăn thì cùng ăn với chúng ta nhé!”.
Nụ cười trên gương mặt Dạ Hoa trở nên cứng đờ, rồi lăn qua lăn lại mấy quả trong lòng bàn tay với vẻ chán ghét, nói: “A Ly đang tuổi ăn tuổi lớn, nàng lại cho nó ăn thứ này?”.
Ta thuận tay nhéo nhéo má cục bột nhỏ, hỏi nó: “Con có thích ăn thứ này không?”.
Cục bột nhỏ chần chừ gật đầu, nói: “Thích ạ”.
Dạ Hoa Quân không còn gì để nói, vỗ trán nhìn ta chằm chằm một lúc, rồi giằng tay ta: “Gần đây có chỗ nào kiếm được chút rau thịt củ quả không?”.
Ta ngẩn ra, đã bị hắn ta kéo đi. Phía sau ta Mê Cốc bế cục bột nhỏ vội vàng gọi với: “Cô cô, nửa giỏ tỳ bà này có mua hay không?”.
Dạ Hoa đi rất nhanh, ta gật đầu lia lịa với hắn: “Mua, chọn lâu như vậy, không thể để người bên cạnh hưởng hết, sao lại không cần cơ chứ?”.
Chuyến đi chợ hôm nay quả thực rất thú vị.
Không lâu sau cả bốn chợ đông, tây, nam, bắc đều biết, một người đàn ông tuấn tú dẫn theo đứa con nhỏ đến ở trong phủ động của vua nước họ, mà đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm đó lại gọi cô cô của họ là mẫu thân, gọi người đàn ông đó là phụ quân.
Thanh Khâu thanh bình đã quá lâu, đến việc tứ ca bị mất vật cưỡi là Tất Phương điểu cũng đã đủ để đám tiên tử đàm tiếu suốt ba năm. Lần này tóm được chuyện của ta, bọn họ ắt thích thú khôn xiết. Một con sói xám đánh cá ở chợ bắc mang một giỏ cá đến đưa cho ta, cười ha ha: “Chỉ mấy con cá thôi mà, mấy con cá thôi mà, cô cô hấp lên, để tẩm bổ cơ thể”.
Dạ Hoa đón lấy giỏ cá, nhếch môi cười: “Chăm con đúng là không dễ dàng gì, cần phải tẩm bổ cho nàng ấy hơn nữa”.
Sói xám sờ lên mặt cười ngây ngô.
Ta thật quá bi thảm, tẩm bổ cái đầu ngươi ấy.
Đến khi về động Hồ Ly, cục bột nhỏ ăn quả tỳ bà đến mức no căng, Mê Cốc dáng vẻ rất hiền hậu cầm chổi quét dọn đám vỏ quả trên mặt đất.
Dạ Hoa tự rót cho mình một cốc trà lạnh, bảo ta: “Đi nấu cơm đi”.
Ta điềm nhiên liếc Mê Cốc một cái, cũng ngồi xuống rót một tách trà. Cục bột nhỏ ưỡn bụng, nắm lấy tay ta nũng nịu: “Mẫu thân à, con cũng muốn đi”. Ta tiện tay đưa tách trà cho nó uống.
Mê Cốc nhăn nhó ôm chổi đứng một bên: “Cô cô, người biết rõ là…”.
Lão không chịu vào nhà bếp. Dạ Hoa chống cắm nhìn ta hồi lâu, khẽ cười nói: “Ta thực sự không hiểu nàng, rõ ràng Thanh Khâu là đất tổ của cõi tiên, sao nàng cai trị lại giống hệt trần gian vậy. Đàn ông cày cấy, đàn bà dệt vải, chẳng có chút bóng dáng của tiên thuật đạo pháp gì cả”.
Hắn đã chẳng có chút tự giác của người đến làm khách, thì ta cũng chẳng cần giữ thể diện của người làm chủ, bèn lười nhác cười đáp: “Nếu như cái gì cũng dùng tiên thuật để giải quyết thì làm thần tiên cũng chẳng thú vị gì. Cứ như thế, họ sẽ cảm thấy nhàm chán, ta sẽ chọn thời cơ, tạo một chiến trường cho bọn họ, để họ đánh trận vui vẻ, tránh buồn chết đi được”.
Tách trà dội xuống mặt bàn cạch một tiếng. Hắn nửa cười nửa không, nói: “Thật là thú vị, nếu thực sự có lúc đó, có cần ta sai vài viên thiên tướng xuống giúp nàng không?”.
Ta đang định hỉ hả đáp lại một tiếng thì trong bếp đột nhiên vang lên một tiếng “xoảng”.
Mê Cốc đầu tóc rối bù mặt mày nhem nhuốc đứng ở cửa động, trên tay vẫn còn cầm một muỗng canh rất lớn, u oán nhìn ta.
Ta ớ ra một lúc, rồi quay người qua thương lượng với Dạ Hoa: “Dù sao cục bột nhỏ cũng đã ăn no, chúng ta là ba thần tiên đã thành niên, không cần ăn cũng chẳng sao, bữa này coi như đã xong nhé”. Rồi lại quay người, dõng dạc nói với Mê Cốc: “Mau đến phàm giới gọi Phượng Cửu về cho ta”.
Mê Cốc tay vẫn cầm muống canh, chắp tay: “Biết lấy lý do là gì đây?”.
Ta nghĩ một lát, thận trọng nói: “Vậy hãy nói Thanh Khâu xảy ra chuyện rất, rất lớn”.
Còn chưa dặn dò xong, ta đã bị Dạ Hoa kéo vào bếp: “Thêm củi, đốt lửa, nàng biết làm chứ?”.
Cục bột nhỏ sờ bụng, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế dựa bằng tre nhìn chúng ta, rồi lật người, ngáy khò khò.
Ta thấy sự việc phát triển đến bước này thật quá thần kỳ. Ta và Dạ Hoa Quân quen nhau chưa tới hai ngày, chớp mắt, hắn đã vén tay áo, dáng vẻ ung dung đứng trước bếp nhà ta nấu cơm, thỉnh thoảng còn dặn dò ta mấy câu như “củi nhiều quá, bỏ bớt ra đi” hoặc “lửa nhỏ quá, cho thêm củi vào”…
Đột nhiên nhớ ra cục bột nhỏ nói mẫu thân nó là một người phàm trần ở trên núi Tuấn Tật ở Đông Hoang. Haizz, đại để Dạ Hoa Quân có được tay nghề cao như hiện nay không chừng cũng là do vị phu nhân trước của hắn bạc mệnh nhẩy xuống Tru Tiên đài.
Nhìn một tay hắn cầm muỗng canh, một tay cầm xẻng múa đến mức xuất quỷ nhập thần, ta khâm phục hết mức, từ tận đáy lòng thốt lên khen ngợi: “Phu nhân trước hẳn là một đầu bếp cừ khôi!”.
Hắn lại ngây người ra.
Lúc đó ta mới nhớ ra, vị phu nhân đó của hắn đã sớm hồn phách tiêu tan, bây giờ nhắc lại, e rằng lại chạm vào vết thương lòng của người ta?
Ngọn lửa reo tí tách dưới đáy nồi.
Ta nuốt nước miếng, im lặng nhét thêm củi vào trong lò.
Dạ Hoa đơm thức ăn lên, nhìn ta vẻ rất cổ quái, điềm nhiên nói: “Nàng ấy giống như nàng, khi ta nấu ăn cũng chỉ biết nhóm lửa thêm củi mà thôi”. Ta cười cười, cũng chẳng biết nói tiếp câu gì. Hắn quay người múc canh, khẽ giọng thì thầm một câu: “Không biết trước khi gặp ta, sống bằng cách gì trên mảnh đất cằn cỗi núi Tuấn Tật ấy nữa?”.
Vốn là hắn nói cho một mình nghe, nhưng cũng đã lọt vào hai tai ta, vô duyên vô cớ khiến ta cũng mủi lòng.
Dạ Hoa làm ba món mặn và một món canh.
Mê Cốc đã thu dọn sạch sẽ, ta bèn gọi lão đến cùng ăn.
Dạ Hoa lay cục bột nhỏ dậy, lại trút cho nó rất nhiều đồ ăn. Cục bột nhỏ chống má, thở hổn hển, nói: “Nếu phụ quân ép A Ly ăn nữa, con sẽ biến thành quả bóng da mất”.
Dạ Hoa thủng thẳng uống tiếp tách trà lạnh ban nãy, nói: “Ăn thành quả bóng da cũng tốt, lúc về Thiên Cung ta cũng không cần dẫn con cưỡi mây, mà chỉ cần đá con một cái, bay thẳng lên tới điện Khánh Vân của con”.
Cục bột nhỏ lập tức quỳ xuống chân ta, giả vờ khóc: “Hu hu hu, phụ quân là người xấu”.
Dạ Hoa buông tách trà, cầm bát lên múc canh cá, nửa cười nửa không nhìn cục bột nhỏ, nói: “Coi như con đã tìm được chỗ dựa”. Sau đó đẩy bát canh đầy đến trước mặt ta, cực kỳ dịu dàng nói: “Đây, Thiển Thiển, nàng phải tẩm bổ”.
Miếng cơm bị mắc lại trong họng, Mê Cốc cứ ho mãi không thôi.
Hai mắt ta hoe đỏ, nâng cục bột nhỏ đang gục trên đầu gối dậy, mỉm cười bưng bát canh trước mặt, nói: “Ngoan nào, mau ăn bát canh này đi”.
Tay nghề của Dạ Hoa cũng không tồi, tuy rằng ta không thích món canh cá lắm, ba món còn lại ta cũng vui vẻ thưởng thức.
Bữa trưa diễn ra rất dễ chịu, khiến tâm tình cũng vui vẻ, thoải mái hơn rất nhiều. Vì thế Dạ Hoa đòi ta giúp hắn dọn một thư phòng trong động Hồ Ly để hắn phê duyệt công văn, ta cũng không so đo, dọn dẹp lại căn phòng gần hồ mà tam ca ở trước đây giao cho hắn.
Ta cứ tưởng lần này Dạ Hoa đến tính sổ với ta, chẳng ngờ nửa tháng sau, hắn vẫn chẳng nhắc tới chuyện ở cung Thủy tinh Đông Hải.
Mỗi sớm, một tiểu tiên tên là Ca Quân tới gõ cửa, trên tay cầm một số công văn hôm qua Dạ Hoa đã xử lý xong, lại đem đến một số công văn mới.
Nghe nói Ca Quân này chính là quan văn Tư Mặc dưới trướng của Dạ Hoa, làm việc hết sức tận tụy.
Lúc ban đầu, mỗi ngày ta còn xỏ giày đi mở cửa cho tiên quan Ca Quân, lâu ngày, vị tiên quan này cũng không còn ngại ngùng nữa. Thế là ta không buồn đóng cửa động Hồ Ly nữa, mà đặt một cơ quan ở cổng động, rồi dạy cho vị tiểu tiên này cách qua cơ quan đó, nhờ đó lại có thể kê cao gối ngủ ngon như trước.
Phần lớn thời gian Dạ Hoa đều đóng cửa, ở trong thư phòng xử lý công văn. Buổi sáng sẽ tới kéo ta dậy đi tản bộ, buổi chiều ăn xong cơm cũng sẽ lại đi tản bộ một lượt nữa, đến đêm, thỉnh thoảng còn tìm ta đến thư phòng đánh một, hai ván cờ với hắn. Ta ngáp ngắn ngáp dài, bị hắn quấy rầy mà chẳng biết làm thế nào, có mấy lần, nửa chừng đã ngủ gục trên bàn. Hắn lại chẳng gọi ta dậy mà dứt khoát cùng ngủ gục trên bàn cờ.
Nghĩ tới tiên quan Ca Quân đến lấy công văn, nhìn thấy cảnh tượng này, hẳn không tránh khỏi có chút nghĩ xiên nghĩ xẹo.
Một thần tiên tận tụy vì công việc, không có nghĩa y là một thần tiên không ưa buôn chuyện.
Đáng trách là phải tới khi vị thứ phi Tố Cẩm trong Thiên Cung phái một tiên nga tới Thanh Khâu nhà ta hai, ba lần thúc giục mời Dạ Hoa, ta mới ngộ ra được điều này.
Thành thực vì Mê Cốc, nên ta chưa bao giờ có may mắn được gặp tiên nga kia.
Chỉ nghe đám tiểu tiên được chứng kiến cảnh náo nhiệt lúc đó cười hi hi ha ha kể lại, tiên nga đó xiêm y tha thướt, lộng lẫy sang trọng, nhưng nét mặt, hành vi thì chẳng ra sao. Mê Cốc ngăn ả ta ở cửa cốc Thanh Khâu, ả lại vô cùng kiêu ngạo nói với Mê Cốc: “Nương nương nhà ta cũng không phải là người không dung thứ cho kẻ khác, huống hồ còn là đế hậu tương lai. Nương nương sai ta tới, cũng là có lòng tốt, thượng thần Bạch Thiển chưa cùng thái tử điện hạ cử hành hôn lễ, mà đã sớm tối quấn quít, đầu gối tay ấp, không hợp tình hợp lý chút nào, đến Thiên Quân năm xưa cũng không như vậy. Đến như công chúa Mậu Thanh được vời lên Thiên Cung cũng bị thái tử điện hạ lạnh nhạt”.
Thanh Khâu vốn là nơi phong tục cởi mở, có con trước khi cưới cũng không phải điều lạ lẫm, huống hồ chỉ là đầu ấp tay gối. Đám tiểu tiên thấy đây đúng là chuyện nực cười, bèn chẳng đợi Mê Cốc cất lời đã đánh đuổi tiên nga đó đi.
Ta ngẫm nghĩ những lời tiên nga đó nói, trừ “sớm tối quấn quít, đầu gối tay ấp” có hơi quá sự thực ra thì những điều còn lại không hẳn không có lý. Cũng bởi không rõ vì sao lần này Dạ Hoa kia lại ở nhà ta lâu đến thế, bèn lấy lý do này để nói với hắn.
Hắn đang mở cửa sổ, đứng trước án thư, vẽ tranh hoa sen trong đầm, nghe ta nói vậy liền nhíu mày đáp: “Ta nghĩ nàng ở đây thì dọn đến ở chỗ của nàng, chỉ có nàng mới là vợ của ta, người xung quanh có thể quản được sao?”.
Ta đờ người ra, hắn nhắc đến, mới nhớ ra, Dạ Hoa Quân đứng trước mặt ta, đúng là phu quân mà Thiên Quân đã hứa gả cho ta. Kém ta hẳn những chín vạn tuổi, haizz, vị phu quân này thật là…
Ta thở dài một tiếng, trịnh trọng nói: “Nếu như ta cũng thành hôn đúng tuổi, thì bây giờ cháu ta cũng bằng tuổi ngươi rồi”.
Cánh tay đang cầm bút của hắn run run, ta liếc mắt nhìn trang giấy Tuyên trên mặt bàn, đúng thực là bút pháp tuyệt diệu, bút pháp tuyệt diệu.
Hắn trầm ngâm không nói, đặt bút xuống rồi chăm chú nhìn ta, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Ta cười khan “ha ha” hai tiếng, vội vã đổi đề tài: “Nghe tiên nga kia nói, ngươi đã mời công chúa Mậu Thanh của Đông Hải lên Thiên Cung?”.
Chuyển sang chủ đề này xem ra lại càng không ổn.
Ta vốn tưởng rằng đàn ông sẽ thích bàn về nữ giới. Năm đó khi ta là Tiểu Thập Thất trên núi Côn Luân, mỗi lần đại sư huynh tức giận, cùng huynh ấy bàn luận về nữ thần tiên xinh đẹp nhà ai đó, thì sẽ hóa giải được cơn giận ấy. Nhưng nào nghĩ ra giờ đây ta đã không còn là Tiểu Thập Thất với thân hình nam giới trên đỉnh Côn Luân ngày nào. Đúng là đám nam thần tiên thích bàn luận về các nữ thần tiên, nhưng sẽ không chịu cùng một nữ thần tiên bàn luận về một nữ thần tiên khác. Như thế này, quả là ta có đường đột.
Ai biết được lòng dạ đàn ông như kim đáy bể, mà đây còn là Dạ Hoa sâu sắc khôn cùng, hắn lạnh lùng nhìn ta một cái, lại cầm cây bút lên chấm mực, khóe miệng nhếch lên kéo thành một nụ cười, nói: “Nàng hãy đứng bên cửa sổ đi, đúng, đứng trước sập trúc, haizz, nên nằm xuống, tóc xõa ra một chút, tạo dáng thanh tân an nhàn một chút”.
Ta u u mê mê làm theo lời hắn xong, mới nghĩ ra hóa ra hắn muốn vẽ một bức tranh tặng ta.
Còn phải nằm trên sập trúc này bao lâu nữa đây, ta bèn diễn tư thế “Giấc xuân Hải đường”, im lặng không nói gì nữa.
Hắn hớn hở vẽ một lát, đột nhiên nói: “Mậu Thanh sống chết không chịu lấy nhị hoàng tử của Tây Hải, nàng ấy chăm sóc cho ta và A Ly đã lâu, ta mới đưa nàng ấy lên Thiên Cung làm tỳ nữ. Đợi bao giờ nàng ấy nghĩ thông suốt, thì sẽ đưa nàng ấy quay về”.
Ta ngẩn ngơ một lát, chẳng ngờ hắn lại nói ra điều này.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng khôn xiết, thong thả nói: “Còn gì muốn nói với ta, nàng cứ nói hết đi”.
Ta vô cùng cảm kích: “Tay ta tê rồi, có thể đổi sang tư thế khác được không?”.
Hắn cười một tiếng, lại vẽ thêm vài nét, mới nói: “Tùy nàng”.
Cuối cùng ta nằm trên sập trúc ngủ thiếp đi mất.
Khi tỉnh giấc trời đã nhá nhem tối. Trên người còn đắp một chiếc áo khoác màu đen, giống như của Dạ Hoa, còn hắn thì không biết đã đi đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...