Có Minh cơ dẫn đường, vượt qua Vong Xuyên đi tới Luân Hồi Đài không mất quá nhiều thời gian.
Lúc đi qua Vong Xuyên bọn họ không cùng Liên Tam Thành Ngọc đi chung một chiếc thuyền, lúc xuống thuyền cũng là Liên Tam dẫn Quận chúa đi thẳng tới Luân Hồi Đài, Quốc sư cùng Quý thế tử bị đám Minh cơ mời nghỉ chân uống trà trên chiếc lá sen bằng thạch anh tím lơ lửng trên không trung gần Luân Hồi Đài.
Quốc sư không dám để Liên Tam cùng Quý Minh Phong ở chung một chỗ, hận không thể tách hai người họ cách xa nhau ít nhất ba trăm trượng. Tối nay Tam điện hạ nói chuyện không chút kiêng kỵ, mà Quý thế tử lại không dễ gạt, có nhiều lần Quốc sư cảm giác mình không thể chống đỡ nổi trước mặt Thế tử, hoàn toàn nhờ vào sự không tập trung của Quý thế tử nên hắn mới miễn cưỡng vượt qua được cửa ải. Quốc sư nhớ tới một màn này lại không khỏi nhức đầu, vì vậy Minh cơ an bài như vậy, vừa vặn lại hợp ý hắn.
Vậy mà sau khi ngồi vào chỗ của mình, lại vẫn thấy âm thanh của Tam điện hạ cùng Quận chúa theo gió truyền tới từ Luân Hồi Đài. Quốc sư phun ngụm trà ra ngoài, không còn chút lưu luyến hỏi Minh cơ đang hầu hạ bên cạnh: "Ngươi có thể đem khối lá sen thạch anh tím dưới chân chúng ta cách xa Luân Hồi Đài thêm chút nữa được không?"
Quý thế tử vẫn một mực im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Như vậy rất tốt."
Thật ra Luân Hồi Đài cách bọn họ nói xa không xa, nói gần cũng không phải gần.
Trên đài cao bằng tinh thể đen có mọc một cây luân hồi cho phép u hồn tiến vào kiếp sau, thân gỗ to lớn chọc trời, đâm thẳng lên bầu trời Minh Ti, tàng cây bị đám mây mà sáng bạc lượn lờ bao bọc, đó chính là cửa đi đến kiếp sau.
Các đốm sáng bạc trên lá cây chính là u hồn bám vào, cái cây to lớn bằng mắt thường có thể nhìn thấy sự sinh trưởng, không ngừng có các cành cây thò ra từ trong đám mây trắng bạc trên bầu trời, ở dưới gốc cây, những cành cây không ngừng mọc ra, trên đó là vô số lá cây mới mọc, đám u hồn mới tới bám vào lá cây rồi cùng với những nhánh cây vươn lên hòa cùng vào tàng cây bên trên cùng.
Tam điện hạ cùng Hồng Ngọc quận chúa đứng dưới tàng cây.
Quý thế tử bắn ra bốn chữ "Như vậy rất tốt" liền không nói thêm gì nữa, tựa hồ đang an tĩnh lắng nghe tiếng hai người đối thoại từ trên Luân Hồi Đài theo gió đêm đưa tới.
Quốc sư nhìn thấy gương mắt hắn càng nghe càng trầm xuống, không khỏi tò mò, cũng đặt ly trà xuống dựng lỗ tai lên nghe.
Đầu tiên lọt vào tai là âm thanh của Quận chúa. Quốc sư không biết sự tình lúc trước như nào, nhưng đoán ra được lúc này bọn họ đang nói tới chính là một câu chuyện cũ vô cùng bi thương. Quốc sư lần nữa nghe thấy cái tên Thanh Linh này.
Ngọn gió đưa tới âm thanh của Quận chúa đã có điểm khàn khàn: "...Ngươi nói thế gian này chỉ có Thanh Linh mới có tư cách phán ta đúng hay sai, nhưng ngay cả Luân Hồi Đài cũng không tìm được Thanh Linh, nàng, nàng nhất định là không muốn thấy ta, đêm đó Quý thế tử nói không sai, là ta lỗ mãng tùy hứng mới hại chết Thanh Linh, cho nên ngay cả khi nàng đã chết cũng không muốn gặp ta, bởi vì nàng hận ta."
"Bọn họ nói bậy, nàng không có lý do gì hận ngươi." Tam điện hạ thấp giọng trấn an.
Nhưng Quận chúa tựa hồ không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Có lý do chứ, Liên Tam ca ca," nàng nghẹn ngào một tiếng, "Bởi vì ta hại chết nàng, bởi vì ta...xấu xa." Nàng lập tức nén lại cái nghẹn ngào đó, quảng phất tự khinh bỉ chính mình lại tựa như tiếp tục cùng Liên Tam tìm lý do, "Bởi vì ta không có khả năng bảo vệ mình, nhưng vẫn tự đem mình vào hiểm cảnh, bởi vì ta to gan lớn mật tùy tiện ngông cuồng, sai một trăm lần cũng không biết hối cải, bởi vì ta, ta là một tội nhân." Lời nói mang theo chút nức nở, nàng nói với Liên Tam, "Ngươi xem, không phải có rất nhiều lý do sao."
Quốc sư liền nghe Tam điện hạ trầm mặc một hồi: "Là vị Quý thế tử kia nói với ngươi những lời này?"
Quận chúa không trả lời hắn, âm thanh ẩn chứa run rẩy: "Cho nên, ta chính là một tội nhân." Nàng tổng kết, "Ta biết ta là một tội nhân, rơi vào hóa cốt trì nên là ta, chết cũng nên là ta. Đêm đó, lúc bọn họ bỏ lại ta ở rừng cây nhỏ trước mộ, thật ra ta đã nghĩ, nếu người chết là ta thì thật tốt, tại sao ta lại còn sống."
Quốc sư nghe thấy Tam điện hạ trầm mặc một hồi, sau đó, hắn mới nói: "Cho nên, Chu Cẩn mới phong ấn lại đoạn ký ức này, bởi vì nếu không phong ấn, ngươi sẽ không thể sống được, đúng không?"
Có lẽ Quận chúa gật đầu, có lẽ không, Quốc sư nhìn không rõ, chẳng qua là nghe thấy giọng nói Quận chúa ngày càng khàn: "Ta nghĩ nếu như ta đủ xấu xa, dù Quý thế tử có nói như vậy, ta vẫn có thể mang theo hết thảy các thứ này mà ung dung sống, nhưng ta lại không phải như vậy, ta" Thanh âm run rẩy lợi hại, "Liên Tam ca ca, ta không có cách nào sống tốt, là bởi vì ta không có xấu như vậy, ta không có cách nào gánh trên lưng cái chết của Thanh Linh," nàng mạnh mẽ chống cự hồi lâu, cố gắng thở gấp, nàng không có khóc, nhưng âm thanh khàn khàn lại run rẩy kia nghe vào cực kỳ tuyệt vọng, khiến người ta chua xót. Nàng tuyệt vọng hướng Liên Tam nói: "Ta không biết nên làm gì, ta cảm thấy còn sống rất khổ cực."
Quốc sư thấy Quý thế tử ngồi đối diện đột nhiên chấn động, sắc mặt vốn không tốt lắm trong nháy mắt trở nên ảm đạm, "Không phải như vậy." Hắn nghe thấy hắn khàn giọng nói, âm thanh kia ẩn chứa đè nén, lại tựa như rất tốn sức, nhẹ vô cùng.
Tất nhiên những lời hắn nói hai người trên Luân Hồi Đài không nghe được, cơn gió nhẹ thổi qua, cơ hồ trong khoảnh khoắc, Quốc sư nghe thấy câu nói của Tam điện hạ giống hết lời Quý thế tử đã nói: "Không phải như vậy."
"Không phải như vậy." Bốn chữ là nói cho Thành Ngọc.
Nhưng bốn chữ vô cùng đơn giản này, lại khiến nàng rất lâu không có phản ứng, nàng mím chặt môi mờ mịt nhìn thanh nhiên bạch y trước mặt, bởi vì hoàn toàn không nghĩ qua chuyện này còn có khả năng khác, mờ mịt trong chốc lát, trên mặt nàng hiện ra trống rỗng: "Nếu như không phải vậy, vậy thì...Là như nào chứ?"
Liền nghe Tam điện hạ bình tĩnh nói: "Cái chết của Thanh Linh, không phải hoàn toàn là ngươi sai, ngươi cũng không phải tội nhân, hiểu không?"
Lúc hắn nói những lời này vẻ mặt rất bình thản, giống như đó là một chuyện hiển nhiên, khả năng hắn nói vốn là sự thật. Bởi vì thái độ ung dung đó, nàng cũng muốn tin tưởng những lời hắn nói mới là thật, nhưng nàng không thể.
"Không, là ta sai." Nàng ngừng một chút, cố gắng kìm nén dòng lệ dâng trào, "Ta," nàng khó khăn nuốt xuống một chút: "Ta cũng đã thử tìm cho mình một cái cớ, một lần rồi lại một lần, tự nói với bản thân mình, trước khi vào mộ, ta đã biết các loại cơ quan trong đó, một mình xông vào, hoàn toàn không phải vì tự ái, coi như muốn nói cho Quý thế tử, bọn họ không nhất định có thể thành công, bởi vì ta cũng không hoàn toàn biết hết. Ta có thể dùng mạng mình đi đánh cược, lại không thể dùng mạng bọn họ đánh cược. Ta từng tìm được cái cớ như vậy đó."
Hắn không lập tức trả lời nàng.
Nàng thấy hắn giơ ngón tay lên, quệt nhẹ qua khóe mắt nàng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tựa như nàng có chảy nước mắt. Nàng trừng mắt nhìn, đúng là trước mắt có chút mông lung, nàng hơi ngẩng đầu lên, muốn đem nước mắt trôi ngược vào trong, sau đó nàng nghe thấy hắn mở miệng, âm thanh vẫn ung dung như vậy, hắn nói: "Đó cũng không phải là mượn cớ, sự thật chính là như vậy."
Nàng nhắm hai mắt lại, lắc đầu một cái: "Không phải vậy, đó," nàng đem nghẹn ngào nuốt vào trong cổ họng, "Đó chẳng qua là ta tự tìm cho mình lý do đường đường chính chính, muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi mà thôi. Nhưng, Quý thế tử nói đúng, thật ra ta có thể lựa chọn không xông vào trong mộ, nếu như ta không đi, Thanh Linh cũng đâu có chết."
Ngón tay hắn đặt ở khóe mắt nàng dừng lại một chút. "Lại là Quý thế tử." Hắn nói, âm thanh có chút không vui. Nàng mở mắt ra, nàng không nhớ hắn là người thích giễu cợt người khác, nhưng lúc này khóe môi đẹp mắt kia lại cong lên đầy chế giễu: "Ta nghĩ lúc hắn trách mắng ngươi cũng chưa có nói, nếu ngươi không xông vào Nam Nhiễm cổ mộ, hắn cũng khó mà tìm được ai khác có thể thành công lấy được cổ thư trong nam nhiễm, lúc đó số người bỏ mạng trên chiến trường chắc chắn sẽ nhiều hơn?"
Nàng có chút ngẩn người. Đúng là cho tới bây giờ chưa có ai nói cho nàng biết.
Ngón tay lau nước mắt cho nàng dừng lại bên gò má nàng, thuận thế rơi xuống vai trái, khiến nàng hơi nghiêng về phía hắn: "Có thể tìm lại phương pháp phá mộ đã thất lạc từ lâu, đã không đơn giản; không biết phương pháp phá mộ, nhưng có thể chuẩn bị chu toàn, có can đảm xông vào mộ, lại là bất phàm; ở trong mộ đối mặt với những cơ quan đột nhiên xuất hiện, còn có thể ứng biến linh hoạt, nếu ta là vị Quý thế tử kia," hắn dừng lại, nàng ngửa đầu nhìn hắn, hắn hơi cúi người, ghé sát bên tai nàng nói nhỏ, "Ta chỉ nghĩ, A Ngọc chúng ta thông minh dường nào, có thể bình an trở lại."
A Ngọc của chúng ta thông minh dường nào, có thể bình an trở lại.
Cổ họng cứng ngắc, nàng không nói ra lời, thử ngừng một chút, muốn đem tất cả nghẹn ngào cùng đau đớn nuốt hết vào trong cổ họng, nhưng lần này không có thành công. Nước mắt kiềm chế hồi lâu rốt cuộc không chịu nổi nữa tràn ra ngoài, đầu tiên là tiếng khóc thút thít vô cùng nhỏ, đến khi cánh tay hắn nắm lấy vai nàng, nàng rốt cuộc không nhịn nổi nữa khóc thất thanh.
Giống như chiếc thuyền nhỏ bị mưa gió tàn phá rối cuộc tìm được bến tàu neo đậu, hai tay nàng nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, đem mình dính sát vào trong ngực hắn. Tựa hồ mọi ủy khuất đã tìm được lối ra, nàng khóc không ngừng được, nhưng vẫn không nhịn được hoài nghi, thút thít trong ngực hắn nói: "Là, là bởi vì Liên Tam ca ca chỉ luôn thiên vị ta, mới có thể nói như vậy..."
"Không phải vậy." Hắn nhẹ giọng nói, " Mặc dù Thanh Linh đã chết, nhưng ngươi lại khiến cho nhiều người được sống, chuyện này vốn không phải là một lỗi lầm." Hắn tiếp tục nói, "Trước kia ta ở trong quân đội cũng đã làm ra rất nhiều quyết định. Ta thường lựa chọn quyết định để cho một nhóm người chết tạo cơ hội sống sót cho nhiều người khác. Ta cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, cũng chưa từng cảm thấy gánh tội nghiệt gì. Nếu như Thanh Linh chết bởi vì cứu ngươi mà khiến ngươi có tội, vậy ta chẳng phải là tội không thể tha thứ sao?"
Nàng chậm rãi từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên, giống như nghe vào những lời của hắn, nhưng trong mắt vẫn có mê man.
Đây chính là chấp niệm của phàm nhân. Trên Cửu Trọng Thiên mỗi khi Tam điện hạ ngồi cùng Đông Hoa đế quân đàm đạo chưa từng dài dòng như vậy, nhưng tối nay hắn nói nhiều đến mức này, tựa hồ cũng không thể khiến nàng đột nhiên hiểu ra. Đặt vào thời điểm trước kia, Tam điện hạ nhất định sẽ cảm thấy nhàm chán, buông tay mặc kệ, càng chưa nói tới mấy loại khổ não của phàm nhân trong mắt hắn đều không đáng nhắc tới.
Nhưng tối nay, hắn tựa như vô cùng kiên nhẫn. Hắn còn dụng tâm đem mình đặt vào vị trí phàm nhân, dùng suy luận và tuệ căn của phàm nhân để chỉ điểm bến mê cho nàng: "Thế gian có rất nhiều cái chết cùng hy sinh không thể tránh khỏi, A Ngọc, những thứ kia là tiếc nuối, không phải là lỗi."
Nàng rốt cuộc lộ chút xúc động, tựa hồ tin đó không phải là lỗi, nhưng có lẽ một đêm kia đã tạo thành thương tổn cho nàng quá lớn, vừa tháo được nút thắt này, nàng lại vướng vào nút thắt khác: "Coi như đó không phải là lỗi, nhưng, Thanh Linh nhất định rất hận ta, chỉ cần nghĩ tới đây, ta liền..."
"Nàng không hận ngươi, nàng thậm chí cả một chút tiếc nuối cũng không có." Lúc những lời này thốt lên, Tam điện hạ ngẩn người, hắn rốt cuộc ý thức được bản thân tối nay kiên nhẫn đến đáng sợ. Vạn sự vô thường, vô thường cho nên vô ích, cùng vô ích so đo, hoàn toàn là một chuyện không có ý nghĩa, nhưng lúc này hắn lại giúp nàng so đo cùng cái vô thường, cùng cái vô ích này, lý trí trước sau như một của hắn nói cho hắn biết như vậy rất khó hiểu. Nhưng muốn nàng được giải thoát thì lại phải hoàn thành cái việc khó hiểu này, tối nay hắn mang nàng tới nơi này, vốn chính là vì điều này.
Hắn xoa xoa trán, thử đi sâu vào tìm hiểu phàm nhân, tháo gỡ nỗi thống khổ của nàng: "U hồn không có ở Luân Hồi Đài thì chỉ có thể đi hai chỗ, một là đã đi đầu thai, hai là nằm trong bụng Minh thú. Nếu trên sách sinh có ghi tên Thanh Linh, vậy thì nàng đã thuận lợi đi qua Võng Nhiên Đạo, đi tới Luân Hồi Đài. Mà lúc này nàng không có ở đây, có thể khẳng định nàng đã bước vào luân hồi. Nàng cũng không phải không muốn thấy ngươi, đây cũng không phải là chuyện nàng có thể quyết định."
Nàng trợn to hai mắt, không xác định lẩm bẩm: "Là như vậy?"
Hắn nhìn nàng: "Ngươi phải hiểu, U hồn mang theo tiếc nuối không thể nhanh như vậy tiến vào luân hồi, Thanh Linh không có ở đây, rõ ràng là không còn tiếc nuối. Không có tiếc nuối là ý gì," hắn kiên nhẫn cùng nàng giải thích, "Chính là cứu ngươi, nàng cũng không hối hận, có cho lựa chọn lại lần nữa, nàng vẫn sẽ hy sinh chính mình để ngươi được sống. Trong chuyện này, trừ chính ngươi ra, không có ai tiếc nuối cả." Hắn nhàn nhạt nói, "Ngay cả Quý thế tử có thể cũng không có."
Môi nàng run rẩy, không thể nói ra lời.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, hỏi: "Ngươi tin ta không?"
Hồi lâu, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn mở miệng lần nữa: "Có thể tại nơi này thoát khỏi đoạn quá khứ kia không?"
Nàng vẫn dừng lại hồi lâu, nhưng gật đầu một cái, lúc hắn định buông nàng ra, nàng nhẹ giọng hỏi hắn: "Ta có nhiều tiếc nuối như vậy, là ta quá hèn yếu sao?"
Cái vấn đề này thật ngây thơ.
Hắn ngưng động tác buông nàng ra, dừng một chút.
Nhưng ngây thơ này lại có chút đáng yêu.
Hắn quan sát vẻ mặt nàng hồi lâu, thấy trong mắt nàng không che giấu nghi ngờ cùng thấp thỏm, dáng vẻ rất ngốc nghếch, nhưng hai tròng mắt đen nháy kia không còn giống lúc trước hoàn toàn không có thần thái, cho nên dáng vẻ này tuy ngốc nghếch nhưng đã khiến tâm tình hắn khá hơn một chút.
Hắn lần nữa nắm lấy vai nàng, để cho nàng tựa vào ngực hắn: "Có tiếc nuối có gì không tốt," hắn nhẹ giọng nói, "Con người khi còn sống sẽ luôn có rất nhiều chuyện đáng tiếc, chuyện đáng tiếc vì ngươi mà ra, cả đời ngươi sẽ còn gặp rất nhiều. Tiếp nhận được những chuyện này, ngươi mới có thể thực sự trưởng thành," trước khi nàng ngẩng đầu lên, hắn nói xong câu sau cùng, hắn nói với nàng: "Bởi vì, phàm nhân đều như vậy mà trưởng thành."
Cái chết của Thanh Linh là một chuyện tiếc nuối, phải tiếp nhận tiếc nuối này, bởi vì phàm nhân, đều như vậy mà trưởng thành.
Làm thế nào đối mặt với một bi kịch, đây là một đáp án khác, cùng đáp án Quý Minh Phong và Mạnh Trân nói cho nàng hoàn toàn bất đồng.
Một khắc rất dài kia, thật ra Thành Ngọc không biết mình rốt cuộc đang nghĩ gì, trong chốc lát đó, tựa như nàng quay trở lại rừng cây trước Nam Nhiễm cổ mộ.
Cái đêm tàn nhẫn kia, tất cả mọi người rời đi để lại một mình nàng ngồi dưới cái bóng của con thú trấn mộ, làm bạn với nàng chỉ có ánh trăng sáng nhưng lạnh như băng trên đầu, cùng tiếng kêu bi thương của con thú truyền tới trong rừng cây. Nàng lạnh muốn chết, lại đau muốn chết, thời khắc nàng ôm chặt lấy thân mình khóc lóc, lần này, rốt cuộc cũng có một người tới bên cạnh.
Hắn đưa cho nàng một cái tay, một cái ôm vào ngực, rất ấm áp.
Hắn nói cho nàng biết, hết thảy đều không hoàn toàn là lỗi của nàng, chỉ là một điều tiếc nuối trong đời này, phải học cách tiếp nhận nó, như vậy nàng mới có thể trưởng thành.
Hồ điệp bất động rốt cuộc phá kén mà ra.
Thành Ngọc ôm chặt lấy thanh nhiên bạch y, hai giọt nước mắt từ khóe mắt nàng rơi xuống, nàng nghĩ đây sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng nàng khóc vì Thanh Linh, vì những chuyện không thể đối mắt, nàng cần phải trưởng thành.
Cây luân hồi chọc trời xòa ra trên đỉnh đầu bọn họ, giống như một đám mây xanh biếc; gió nhẹ lay động, lá cây chứa đựng u hồn vang lên xào xạc, tựa như chúc mừng sự hồi sinh mới; mà trên bầu trời hiện ra vô số ánh sao màu bạc, trong bóng đêm khởi vũ, giống như vô số con đom đóm, khiến cho ban đêm ở Minh Ti vô biên này được thắp lên vô số ngọn đèn không thể đếm xuể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...