"Ngươi nói đúng, Liệt! Vẫn là hoa yêu như ta tự đa tình rồi, ta đau lắm, đau lắm! Ngươi biết không, đau lắm!"
Lạc Nhi nói từng chữ từng chữ trong nghẹn ngào, hiện giờ cánh hoa của nàng cũng chỉ còn có ba cái, mất một mạng này xem như tàn đi một cánh.
Âu Dương Liệt trừng mắt nhìn Lãnh Thần Phong: "Ngươi rốt cuộc có biết ngươi đã làm gì không?"
Lãnh thần phong không hiểu sao tim hắn giờ phút này cực kì đau nhói, vì cái gì, không lẽ là vì Lạc Nhi, thực sự vì Lạc Nhi sao, ta đã sai rồi sao? Thật sự sai rồi sao?
Hắn rất muốn tiến tới và đỡ lấy Lạc Nhi vào lòng nhưng hắn không thể, sự uy nhiêm và danh dự của cả một đế chế bị hành động của hắn ô nhục ghi danh sử sách nên hắn lựa chọn ngoan cố.
"Ta tự biết mình đang làm gì? Khôn hồn thì cút sang một bên."
Âu Dương Liệt vốn đã tức giận nay lại bị những lời nói của Lãnh Thần Phong làm cho hắn tức điên lên, mà Lạc Nhi trong tay đã tàn đi một cánh hoa từ lâu, chỉ còn hai cánh, gương mặt tốt lên một chút, vẫn còn ý thức được mình vừa trải qua những gì.
Âu Dương Liệt tập trung toàn bộ ma khí dưới lòng bàn tay, Lạc Nhi vô ý thấy được, nàng nhìn sang Lãnh Thần Phong kia, vẫn là không buông bỏ được, ngay lúc mà vương đánh một chưởng đến chỗ Lãnh Thần Phong cũng vừa lúc Lạc Nhi rời khỏi vòng tay của Liệt chắn cho Phong một chưởng đó, Liệt cứng đờ tay mình, không dám nhúc nhích, cho đến khi nàng ngã gục xuống.
Cả hai người Thần Phong và Dương Liệt cùng là to:
"Lạc Nhi!"
Thân thể Lạc Nhi đột nhiên sáng bừng lên, những cánh bỉ ngạn nhỏ bay bổng khắp người nàng, chỉ thoáng cái trở nên úa tàn hết tất cả, biến mất trong không khí.
Lạc Nhi yếu ớt ngã gục trên mặt đất, mặc dù thân thể không tốt nhưng nàng vẫn gượng gạo nói:
"Liệt! Đừng, đừng làm hại chàng, tốt xấu gì! Ta vẫn yêu chàng, cầu xin ngươi, hoa của ta đã tàn hết rồi, ngươi ta nói 'Hoa ngàn năm hoa nở, hoa ngàn năm hoa tàn' chờ ngàn năm sau, nó sẽ nở lại thôi."
Âu Dương Liệt dường như không còn đủ bình tĩnh nữa, hắn bế Lạc Nhi lên, trừng mắt nhìn Lãnh Thần Phong, gào ra từng chữ:
"Ngươi hãy nhớ những gì ngươi làm, ta sẽ không bao giờ để nàng ấy, quay lại..."
Không ngờ vừa nói xong, Liệt định bước chân tới bay đi thì phát hiện, hắn bị trúng độc, bước chân loạng choạng, hắn tức giận hỏi:
"Ngươi hạ độc ta."
Lãnh Thần Phong cười to nhìn đôi uyên ương này mà buông lời phỉ báng:
"Các ngươi diễn đủ chưa? Ta xem đủ rồi, cái gì mà hoa nở hoa tàn, nói thẳng ra chỉ là loại phản quốc, ta từ lâu đã biết ngươi và nàng ta cùng một bọn, giờ lại ở trước mặt ta diễn tuồng, ngươi nghĩ ta tin."
Âu Dương Liệt dường như quá xem thường Lãnh Thần Phong, không nghĩ hắn sẽ hạ độc mình để rồi bất cảnh giác, hắn thua rồi.
Lạc Nhi ở trong tay của Liệt vẫn hôn mê, Liệt bây giờ không đủ sức để đưa Lạc Nhi đi nhưng cũng không thể để nàng ở lại, hắn lưỡng lự không biết nên làm gì.
Lãnh Thần Phong lại hăm dọa: "Ngươi đâu, bắt cả hai người này giam vào đại lao cho ta, nàng ta tỉnh, lập tức hành hình."
Bọn Lính vội chạy tới, bắt lấy Âu Dương Liệt và Lạc Nhi, cả hai đều trong tình trạng hôn mê.
* * *
Trong đại lao ẩm ướt, dơ bẩn, cả đời này, Liệt chưa bao giờ vì một người con gái mà làm nhiều như vậy, hắn hiện đang bị độc của Lãnh Thần Phong khống chế, còn Lạc Nhi thì đuối sức nằm đó.
Bất giác đôi mi thanh tú đó động đậy, nàng từ từ mở mắt ra, đầu óng choáng váng, xoay cuồngz
Lạc Nhi đờ đẫn nhìn ngắm bốn phía, thốt ra hai từ:
"Khốn khiếp."
Đôi mắt nàng dừng lại trên người ma Vương, nàng vội ngồi bật dậy lại gần hắn:
"Liệt, ngươi...!Ngươi sao thế này, Liệt, Liệt...!Tỉnh lại cho ta Liệt!"
Hắn vẫn bất động không phản ứng, Lạc Nhi điên cuồng gào thét, mà Liệt vẫn không có phản ứng, nàng vô thức ngồi bệch xuống nền nhà ẩm mốc, nước mắt cứ như vậy mà rơi.
Nàng tự hỏi:
"Ta đã sai rồi sao? Vì cái tình yêu ngàn năm dành cho chàng mà ta hại Liệt, hại mình, nhưng sao ta không buông được? Tại sao chứ? Tại sao?"
Nàng trách cứ bản thân mình, vừa hận, vừa đau...!Bất giác nàng nhớ tới, hoa của nàng đã tàn, nhưng nàng còn sống, là nhờ vào lá, nghĩa là máu của nàng vẫn dùng được, nàng hấp tấp lấy thanh đao nhỏ của Liệt cắt mạnh một đường ngay cổ tay mình, đưa máu đến miệng Liệt, nàng thật sự sợ Liệt xảy ra chuyện, hắn là người bằng hữu tốt nhất của nàng, nàng quyết không để hắn xảy ra chuyện.
Quả nhiên có hiệu quả, uống máu của Lạc Nhi, thần sắc của Âu Dương Liệt tốt hẳn lên, hắn từ từ ngồi dậy, ôm chầm lấy Lạc Nhi, "Nàng..
Nàng không sao chứ!"
Lạc Nhi gắng gượng cười: "Ta ổn."
Nhận được câu trả lời vừa ý, Âu Dương Liệt lấy lại tinh thần ngồi xuống tập trung nội lực, điều hòa kinh mạch.
Ở một nơi khác, Lãnh Thần Phong đứng trong đình uyển lơ đãng nhìn khumg cảnh trước mặt, thật yên bình, hắn nhắm nghiền đôi mắt lại nhớ về những chuyện hôm nay, `Vẫn là ta không buông được, là hoa yêu như ta tự đa tình rồi, ta đau lắm đau lắm ngươi biết không? ´
Câu nói đó của Lạc Nhi in sâu vào trong lòng hắn, thật thật giả giả khiến hắn không biết nên tin hay là không tin, hắn vô thức bóp nát ly trà trong tay làm cho bàn tay chảy máu đỏ ửng.
Ngay lúc đó, Long thất ở bên ngoài dùng tốc độ nhanh nhất vào thông báo với Lãnh Thần Phong:
"Hoàng thượng! Ta vừa mới phát hiện, ở giường của Lạc Nhi cô nương có tấm lệnh bài này rơi."
"Cái gì?" Lãnh Thần Phong cầm ngay tấm lệnh bài đó xem, trên đó có khắc hai chữ `Phù Dung´ hắn dường như phát hiện ra điều gì đó, tức tốc xuất cung đến Huyết Hồ giáo, bởi lẽ, hai chữ `Phù Dung´ này là biệt hiệu của phái Nga Mi, hắn phải điều tra cho rõ ràng, tìm cho ra chân tướng.
* * *
Ngay khi hắn tìm tới Huyết Hồ giáo, đích thực là tìm thấy sự thật, theo như tin mật bên thuộc hạ hắn thông báo, bọn họ đã điều tra hành tung của phái Nga Mi, dạo này chúng thường nhận những vụ làm ăn lớn, như giết người không tìm thấy dấu vết, hại người không thấy chân tướng, và bọn họ xác nhận phái Nga Mi có cử đến một người vào hoàng cung, gặp trực tiếp Trương quý Tần.
Lãnh Thần Phong tức giận không thôi, không ngờ cuộc đời hắn lại làm nên chuyện trái với lương tâm thế này, buông ra hai từ cho đám thuộc hạ:
"Diệt môn!"
Hắn quay đi trở lại hoàng cung, hướng đại lao mà đi, hắn bây giờ rất ân hận, hận bản thân quá ngu xuẩn, đáng lẽ hắn nên điều tra rõ ràng rồi mới kết tội, không khiến cho nàng ấy phải bị vu oan như vậy, Lạc Nhi còn đỡ lấy cho hắn một chưởng, nàng chắc đang bị thương nặng lắm.
Càng nghĩ tâm hắn càng đau, phải chăng hắn có thể quay lại thời gian trước đó, hắn tuyệt đối không làm như vậy, vĩnh viển không làm như vậy, liệu giờ nàng có còn tha thứ cho hắn không?
Có chịu nghe hắn nói là: `Ta yêu nàng không? ´
Gió bắt đầu nổi lên từng đợt, âm khí đang dần lang tỏa từ phía đại lao, trời đất âm u đáng sợ, sớm chớp vang lên dữ tợn làm người ta rùng mình, Lãnh Thần Phong giật mình nhìn khung cảnh trước mặt, cước bộ dừng lại, đây là....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...