"Tử Thiên, chàng tỉnh lại đi!".
Tiếng gọi vừa gượng gào vừa đau đớn của Lạc Yên khi nhìn thấy Tử Thiên đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Chàng nằm yên không cử động, mặc cho tiếng gọi của Lạc Yên ngày một lớn, nhưng có lẽ, Tử Thiên sắp không chống cự nổi rồi.
Bắc thần tướng quân và Nam Đông Hải thần cùng đến gặp Thiên đế để cầu xin ngài cứu Tử Thiên.
Tuy Thiên đế rất quý trọng lòng anh dũng, dám làm, dám hi sinh của Tử Thiên, nhưng nếu ngài cứu chàng, Tam giới phải làm sao đây?
Ngài cũng rất khó xử, nhưng vì Tam giới, ngài không thể gật đầu mà đồng ý, đành để Tử Thiên tự chống trọi, nếu chàng không thể qua khỏi, trong lòng Thiên đế cũng không thể nhẹ nhõm được phần nào, vì ngài còn cả hai vị tướng quân lớn kia, ngài đã có lỗi với họ.
Nhưng ngài ra điều kiện, nếu ngài cứu Tử Thiên, Lạc Yên phải bằng lòng uống nước Vong Xuyên, quên đi tình ái, và phải xuống lịch ba kiếp nạn ở nhân gian.
Dù những tháng ngày rất khó khăn, cũng như phải đoạn tuyệt tình ái, nhưng đổi lại, khi trở lại Thiên giới có thể phi thăng thành thần, thuận lợi tu thành chính quả.
Lạc Yên nghe vậy, nàng rất đau đớn, một là ở lại chứng kiến Tử Thiên phải chống chọi với tử thần, thậm chí, chàng còn có thể rời bỏ nàng bất cứ lúc nào, hai là chấp nhận hi sinh, uống nước Vong Xuyên, quên đi tình ái, lịch ba kiếp ở dưới nhân giới nhưng đổi lại, có thể thấy Tử Thiên bình an, khỏe mạnh.
Nàng không thể có lựa chọn khi nhìn Tử Thiên ngày càng tệ hơn, từng nhịp tim của chàng đạp rất chậm, lục phủ ngũ tạng đã bắt đầu thối rữa, nếu không cứu chữa, e rằng không kịp.
Lạc Yên đành gật đầu đồng ý.
Nàng buông đôi tay của Tử Thiên, đi về phía sông Vong Xuyên, ngoảnh đầu lại, người cũ đã sắp thành người xa lạ.
Thiên đế giữ đúng lời hứa, đến cho Tử Thiên uống viên linh đan do chính tay ngài luyện từ năm mươi ba loại cỏ và thiên thảo, ngàn năm mới có một viên.
Sau khi Tử Thiên uống, linh khí có thể hồi phục, một canh giờ sau là có thể tỉnh lại.
Trước khi đi, Lạc Yên có nói với Thiên đế: Tiểu nữ có thể đi, nhưng xin ngài, cho tiểu nữ đứng nhìn chàng một chút, chỉ cần thấy chàng bình an vô sự, tiểu nữ không còn vướng bận gì nữa, tiểu nữ có thể đứng ở một góc nào đó để nhìn chàng, vậy là được rồi.
Một canh giờ sau, Tử Thiên đã tỉnh lại.
Nhìn chàng tiều tụy đi rất nhiều, khắp người đều là những chỗ băng bó vết thương, nhưng khi vừa mở mắt, người chàng tìm, vẫn luôn là Lạc Yên: Lạc Yên đâu?
Lạc Yên vẫn luôn đứng ở một góc ngoài cửa, nhìn nén chàng.
Khi Tử Thiên gọi tên nàng, nàng đã bật khóc, nhưng đã vội lấy tay che miệng lại, cố nén nỗi đau đi để Tử Thiên không phát hiện: Là ta có lỗi với chàng.
Nàng nhìn Tử Thiên, ánh mắt không lỡ rời xa nhưng không còn cách nào để lựa chọn cả, cười một cái vĩnh biệt, sau này nếu có duyên, ắt sẽ gặp lại.
Bóng nàng bắt đầu bước xa, xa dần Tử Thiên, nhưng chàng lại chẳng thấy.
Trong phòng, Tử Thiên vẫn luôn miệng gọi tên Lạc Yên, nhưng không thấy nàng, chàng đã định đứng dậy để tim nàng, nhưng vì cố yếu ớt, chàng đã ngã xuống đất: Nàng đi rồi sao? Nàng bỏ ta rồi?
Tử Thiên đau đớn, nằm khóc dưới mặt đất ớn lạnh, chàng hoàn toàn bất lực.
Lạc Yên đi về phía sông Vong Xuyên, gặp Mạnh Bà đã đứng chờ sẵn ở cửa sông.
- Cô nương à, cô định tìm ai sao?
- Con không định tìm ai cả, xin bà ban cho con một chén canh Vong tình, để con đoạn tuyệt tình ái.
- Vậy, cô có tình nguyện quên không?
- Con không muốn chút nào, nhưng nếu không làm vậy, người con yêu sẽ phải chết, như thế, khác gì là giết chết con.
- Vì yêu mà đau khổ, ái tình, trên thế gian này là một thứ vô cùng phức tạp, dính vào nó rồi, sao có thể quay đầu? Thôi được, uống đi.
Lạc Yên cầm lấy chén canh đang, tay nàng run rẩy, làm sao để nàng uống đây? Người mà nàng yêu đang gọi tên nàng trong kia, mà nàng thì lại chuẩn bị quên chàng rồi, như thế là do nàng sai, hay do nàng quá ích kỉ chứ?.
????ha????h ????hấ???? ????ại ( T????ÙM T????????YỆ????.???????? )
"Tử Thiên, tuy ta quên chàng rồi, nhưng sau này, ta tin, định mệnh nhất định sẽ đưa chúng ta về lại bên nhau.
Vì ta biết, đá tam sinh có khắc tên đôi tâ, và không ai có thể chia rẽ chúng ta được.
Chàng có thể quên những kí ức vui vẻ hay đau đớn đều được, nhưng đừng quên, từng có một Lạc Yên yêu chàng như thế".
Nói xong, nàng nhìn về hướng của Tử Thiên, uống chén canh.
Nàng đã quên đi tất cả.
Lạc Yên tiến về phía Tru Tiên Đài, nhảy xuống và bắt đầu ba kiếp ở nhân gian, trải qua đủ sinh, lão, bệnh, tử, yêu, hận, tất cả nàng sẽ phải chịu đựng để quay về thiên giới có thể đắc đạo thành tiên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...