Lạc Yên trở về Trường Lưu điện với tâm trạng rất vui, vừa nhìn thấy Tử Thiên, đã vội chạy đến ôm lấy chàng:
- Tử Thiên sư huynh, muội nhớ huynh lắm!
Hành động ấy của Lạc Yên chỉ đơn thuần là do bộc phát, nhưng đối với Tử Thiên, nó lại là cái ôm đặc biệt nhất.
Tử Thiên đỏ mặt, tay cũng dần đưa lên ôm lấy Lạc Yên.
Rồi chàng hỏi tại sao Lạc Yên lại vui thế? Nàng dẫn Tử Thiên vào trong và kể tất cả mọi chuyện xảy ra ở yến tiệc:
- Huynh biết không, ở Ma giới có một vị sư huynh cũng rất là tốt với muội, còn dẫn muội đi xem rừng hoa ở bên bờ sông U Minh, muội rất thích huynh ấy, muội còn hái những bông hoa đẹp nhất về cho huynh này.
- Muội thích hắn ta sao? Nói ta biết, hắn là ai?
- Huynh ấy tên Tứ Ca, huynh ấy đẹp lắm, lại còn tốt bụng nữa, huynh ấy đã hứa sẽ dẫn muội đi chơi một lần nữa.
- Cái gì, đẹp sao? Vậy muội nói ta biết, ta có đẹp không?
- Có chứ, huynh là người đẹp nhất mà ta từng biết luôn á, là Tử Thiên sư huynh tốt nhất không ai có thể thay thế được.
Mới chỉ một Tứ Ca thôi mà Tử Thiên đã ghen tới như vậy rồi, sau này, nếu nhiều hơn thế, chàng phải chống chọi sao đây? Nhưng có câu nói của Lạc Yên đã có thể xoa dịu cơn giận của Tử Thiên rồi, cũng khẳng định được rằng, trong lòng của Lạc Yên, Tử Thiên quan trọng tới như thế nào.
Nhưng người mà chàng đang lo lắng chính là Tứ Ca.
Hắn nhiều mưu mô, lại còn có ý định tiếp cận Lạc Yên, chắc chắn không phải có mục đích tốt gì:
- Lạc Yên, sau này, muội không được gặp mặt tên Tứ Ca đó nữa, hắn không tốt như muội nghĩ đâu.
- Tại sao chứ, huynh ấy rất tốt mà.
- Hắn nổi tiếng nhiều mưu mô, hay sinh lòng đố kị, hắn đã từng gửi mật thư nói muốn khiêu chiến với ta, nhưng ta không chấp nhận, bây giờ, muội muốn sư huynh của muội bình an hay là hồn phi phách tán đây?
- Muội không có ý đó, sư huynh sẽ luôn mạnh khỏe mà, huynh còn phải bảo vệ muội nữa chứ, đừng bao giờ nói như vậy nữa, muội sẽ buồn lắm.
Muội hứa với huynh, sẽ không bao giờ gặp mặt Tứ Ca huynh nữa.
Tử Thiên nghe vậy đã tạm thời yên tâm.
Tối hôm đó, Lạc Yên đã đích thân đi làm điểm tâm cho Tử Thiên:
- Huynh ăn nhiều một chút.
Hôm nay thấy huynh hay tức giận lắm, nên muội phải đích thân dỗ dành sư huynh chứ? Huynh xem, bánh này muội là sáu cái, bánh hình hoa đào, trên có khắc chữ "Tử Thiên độc nhất vô nhị"..
- Tại sao lại là "Tử Thiên độc nhất vô nhị"?
- Vì sư huynh của muội rất tốt, chỉ có một mà thôi.
Tử Thiên sư huynh là người mà Lạc Yên đây muốn gắn bó cả đời, là người rất quan trọng với Lạc Yên, tốt với Lạc Yên nhất.
- Đối với muội, ta quan trọng tới vậy sao?
- Đúng vậy, huynh mà.
Tử Thiên bỏ chiếc bánh đang ăn dở xuống đĩa.
Nhào đến hôn Lạc Yên khiến cô giật mình mà ngã xuống, Tử Thiên vẫn cố níu lấy, ôm chặt lấy eo, kéo Lạc Yên lại gần mình, hôn lên trán, lên má, lên môi của nàng, Lạc Yên vẫn nằm im bất động.
Tử Thiên chợt nhận ra mình đã làm một chuyện quá đường đột, sẽ làm cho Lạc Yên sợ, nên vội vàng bật dậy, đỡ nàng đứng lên.
Sau đó, chàng đã dùng phép khiến cho Lạc Yên bất tỉnh, rồi xóa hết những kí ức về những chuyện chàng vừa làm với nàng.
Rồi chàng ẩm Lạc Yên lên giường của mình:
- Lạc Yên, ta đã yêu muội đến điên cuồng mất rồi, muội cứ nói những lời như thế, ta không kiềm được đâu.
Đây sẽ là cái hôn cuối cùng và ta mong muội sẽ quên đi.
Chỉ mình ta nhớ, thế là đủ rồi.
Tử Thiên lại hôn lên đôi môi vẫn còn ướt của Lạc Yên, ngồi xuống nhìn ngắm nàng vẫn chìm trong cơn mê say, tất cả những kí ức đối với Tử Thiên là đẹp nhất nàng cũng đã quên rồi.
Vì chàng muốn, Lạc Yên có thể từ từ mà chấp nhận chàng, chứ không phải một cách đường đột như thế.
Sáng hôm sau, Lạc Yên tỉnh lại, thấy Tử Thiên đang nằm bên cạnh mình, nàng không muốn gọi chàng dậy vì sợ chàng lỡ mất giấc ngủ, đã nhẹ chàng đắp chăn lên người chàng, bước nhẹ ra ngoài để làm đồ ăn sáng cho chàng.
Khi nàng làm xong, đi vào đã thấy Tử Thiên ngồi bên bàn:
- Sao huynh dậy sớm vậy, muội thấy huynh mệt, nên không muốn đánh thức huynh, muội có làm đồ ắn sáng cho huynh, huynh ăn đi cho nóng, xong chúng ta cùng nhau tập luyện.
- Muội, vẫn ổn chứ?
- Muội ổn mà, huynh mau ăn đi.
Tử Thiên nhẹ nhõm khi Lạc Yên đã quên sạch hoàn toàn kí ức về tối hôm đó.
Trong đầu chàng bây giờ chỉ nghĩ, nên thổ lộ với nàng thế nào:
- Lạc Yên, sư huynh có chuyện muốn nói.
- Huynh nói đi.
- Ta..
ta..
ta thích muội.
Không, nói đúng hơn, là ta yêu muội.
Nói xong, Tử Thiên không dám nhìn thẳng vào mắt của Lạc Yên, vì sợ nàng sẽ bất ngờ mà chạy mất, nhưng vừa nói hết câu, Lạc Yên vẫn hồn nhiên đáp:
- Muội cũng thích huynh, muội cũng yêu huynh nữa.
- Muội, muội nói thật sao?
Tử Thiên liền đứng lên, đến chỗ Lạc Yên:
- Muội, có thể nói lại được không?
- Muội, muội nói, muội thích huynh, muội cũng yêu huynh nữa.
Tử Thiên cười, chàng nhẹ nhàng hôn Lạc Yên.
Cái hôn lần này không phải đường đột, chàng cũng không phải âm thầm mà xóa nó đi trong kí ức của Lạc Yên nữa, mà chàng muốn nàng nhớ mãi.
Cái hôn ngày một sâu hơn, nồng hơn, Lạc Yên vẫn đứng yên mặc cho Tử Thiên tùy tiện hôn mình.
Nhưng chàng đâu biết, cái thích, cái yêu mà Lạc Yên chỉ là vì chàng quá tốt với nàng, nàng chỉ yêu tính cách, yêu con người nho nhã của chàng, chứ không phải tình yêu nam nữ như chàng nghĩ:
- Từ giờ, chúng ta sẽ không cần phải giấu diếm nữa, ta yêu nàng Lạc Yên à, yêu đến điên cuồng, vì yêu nàng mà thay đổi, ta thật sự rất yêu nàng.
Lạc Yên vẫn mỉm cười, gật đầu với Tử Thiên.
Nàng nhận ra, thì ra đối với Tử Thiên, nàng quan trọng đến thế.
Vong đan đã bắt đầu nứt ra.
Tử Thiên vì vui sướng, đã vội ẩm Lạc Yên về phòng của mình, Lạc Yên vẫn im lặng để cho Tử Thiên tùy ý làm bừa, vì nàng nghĩ, đó chính là cách để thể hiện tình cảm.
Vì Tử Thiên đã từng dạy nàng, để thể hiện lòng biết ơn, nàng có thể ôm lấy người đó, nhưng người mà nàng được hôn, chỉ có một mình Tử Thiên mà thôi, vì chàng là người đặc biệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...