Editor: Táo.
Cam Ninh rời đi.
Không lâu sau, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tôi nghĩ tên phá dỡ kia không trở về nhanh như vậy, hơn nữa lúc hắn đi ra ngoài cũng không đóng cửa, người đến đây có vẻ rất lịch sự lễ phép.
“Mời vào.” Tôi nằm ở trên giường không nhúc nhích, mí mắt giương lên phát hiện chỉ có thể nhìn thấy chân người tiến vào, cũng lười nhúc nhích.
“Ta mang cho đệ chút thuốc chống say nắng, còn có hai bình này phân biệt là hoàn hữu dược dược cùng kim sảng hỏa dược, cũng không biết đệ cần dùng cái gì, nhìn mà dùng.”
Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn Lữ Mông đang đặt thuốc trước mắt xuống, tâm tình có chút cảm động.
Hay đúng hơn, đó là niềm vui.
“Lữ Mông.” Tôi vô thức gọi hắn.
“Ừ?” Hắn đáp ứng, ánh mắt nhìn tôi.
Nhưng tôi chỉ nhìn hắn, lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ mở miệng một câu hỏi siêu cấp ngu ngốc: “Ăn cơm chưa? ”
Tôi thấy hắn mím môi, nói một câu: “Chưa”
Sau đó, hắn đến gần tôi vài bước, hỏi: “Có phải đệ muốn ăn không?” ”
Tôi gật gật đầu, lại lắc đầu.
Môi hắn mím thành một đường thẳng, lông mày cũng nhíu lại một chút.
“Vậy nhớ uống thuốc, ta đi trước.”
Phải, hắn cư xử thật đúng cách.
Trong quân doanh, huynh đệ, như vậy vừa đủ quan tâm cùng khách khí.
Không xa không gần, cũng không mặn không nhạt.
Còn cảm động của tôi sau khi hắn nói xong, cũng khiến chính tôi kinh ngạc.
Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy toàn bộ không gian tĩnh lại, ngưng đọng lại.
Tôi cứ thế đưa tay bắt lấy tay Lữ Mông.
Vì vậy, vội vàng muốn bắt tay hắn và giữ hắn lại.
Đầu hắn xoay nửa, giống như cũng đứng yên trong nháy mắt.
Sự giằng co này, quên mất động tác tiếp theo nên làm sao.
“Là lại muốn nói tay ta lạnh lắm sao? ” Tôi buông tay hắn ra, mở miệng mở ra cục diện lúng túng này.
Phải, tôi đang làm gì vậy? Thật điên rồ.
Ai ngờ Lữ Mông quay đầu nhìn tôi, nói ra đúng là như vậy: “Đừng yêu cầu ta nói giúp, Chu Thái phạt, đệ trốn không thoát.
Nhìn thân thể đệ cũng không có gì đáng ngại, đêm nay tất sẽ phạt đệ”.
Hắn đây là cố ý thay hành động khó tin vừa rồi của tôi giải vây, hay là hắn thật sự cho rằng tôi là muốn thông qua hắn cầu tình với Chu Thái.
Hiện tại tôi không biết.
Nhưng lời nói của hắn cũng nhắc nhở tôi, còn có sự thật bị phạt kia đang chờ tôi.
“Thật sự không thể sao? Tử Minh huynh, xin huynh giúp ta nói chuyện cầu tình đi, giảm thiểu chút trừng phạt có được không, làm ơn.
“Tôi cũng chỉ theo lời hắn nói, dứt khoát hướng hắn cầu xin.
“Nói như vậy…” Hắn hẳn là đang cân nhắc khả thi: “Nhiều nhất sẽ không cho hắn phạt đệ nhiều, bổ sung mười vòng còn dang dở kia, chuyện này không thể cho qua.
”
Vì thế, sau khi buổi tối tam tầm, đống người kia đi ăn tối, chỉ còn lại tôi một mình quanh doanh trại tiếp tục cơn ác mộng chưa hoàn thành của mình.
Cũng không phải là ác mộng sao, thời sinh viên oán niệm nhất chạy bộ, loại còn là loại thời kỳ xuất huyết phi thường này.
Mới chạy hai vòng, nghe thấy trên đỉnh đầu hình như vang lên hai tiếng sấm rầu.
Đang lúc tôi lẩm bẩm trời cũng không thương mà cho tôi một trận mưa to, mưa kia cũng đã đồng loạt tưới xuống.
Tôi trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, đứng ở trong mưa lớn, tôi do dự có nên tiếp tục chạy hay không? Nhưng bên tai vang lên chính là lý do nghiêm khắc của Chu Thái: “Đi chạy xong mười vòng, không cần biết xuất hiện bất kỳ tình huống gì, chỉ cần ngươi còn khẩu khí.”Có thể thấy được bất kỳ tình huống nào của hắn đều đã tính cả yếu tố tự nhiên này.
Sau đó, chạy, ah, chạy trong mưa, khi còn là học sinh tôi không lâm vào tình cảnh như vậy.
Nhưng liệu trời có mưa lớn hơn một chút không?
Trên thực tế, trong đầu tôi có một ý tưởng khác, chỉ đơn giản là bị cảm lạnh và sốt, có lẽ có thể nghỉ ngơi một vài ngày.
Đầu óc đơn giản cũng không nghĩ có bệnh hay không bệnh đều huấn luyện như nhau, vậy tôi còn khó chịu hơn.
Có vẻ như đó là vòng thứ sáu… Cũng giống như… Tôi không thể nhớ rõ.
Cả người bị mưa dội, đều nhanh chóng hòa tan thành một thể với màn mưa trong trời đất này.
Trong cơn mưa mờ ảo, tôi mơ hồ thấy một người đàn ông đến gần tôi.
Bước chân của tôi tiếp tục di chuyển về phía trước một cách tê liệt, tôi chắc chắn rằng một người đàn ông đang đến gần tôi.
Một người đi, một người đến.
Tôi đâm thẳng vào người đến.
Chính xác, tôi không nghĩ tôi sẽ lao vào hắn.
Nhưng không giống như hắn đến đón tôi.
Tóm lại, thời điểm vừa dừng lại, tôi không còn bất kỳ sức mạnh nào.
Toàn bộ thân thể hoàn toàn lấy người trước mắt này làm vật chống.
Người tới đội nón khoác áo choàng, thuận tay cũng lập tức vây cho tôi một cái áo choàng che mưa.
Tôi cảm thấy ngây thơ, hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ gì, chỉ có thể cảm khái ông trời hình như quá chiếu cố tôi, bởi vì người tới là Lữ Mông!
Lữ Mông đội nón, ngược lại rất giống với hậu nhân được vẽ trên tam quốc.
Tôi đột nhiên cười, tôi biết rõ khoảnh khắc của tôi cười hạnh phúc như thế nào.
Bởi vì tôi nghĩ tới người trước mắt này sau này sẽ là bạch y vượt sông.
Tôi đang suy nghĩ, nếu tôi không thể ở lại lâu như vậy, nếu tôi không thể nhìn thấy câu chuyện này sau này đã được định sẵn sẽ xảy ra.
Sau đó, tôi ít nhất cũng sẽ thấy hắn trông như thế nào.
Không hiểu sao tôi lại thích Lữ Mông trong điển cố kia, hắn ở bên trong, hẳn là sẽ không cùng người trước mắt lúc này ở trong mưa đến thăm tôi.
Hình tượng này, có bao nhiêu khác biệt.
Điều này rất tốt.
“Đệ đang cười sao?” Hắn dùng thân thể của hắn đỡ tôi, lời mở miệng nghe có vẻ hơi kinh ngạc.
“Vâng.” Tôi gần như dựa vào vòng tay của mình để nhìn hắn: ” Bởi vì ta rất hạnh phúc.
”
“Hạnh phúc?” Lần này, tôi nghe thấy hắn thực sự ngạc nhiên.
Tôi dùng sức gật gật đầu, trán cùng cằm hắn có tiếp xúc thân mật một chạm rồi biến mất.
Tôi thấy hắn nhíu mày, nhưng không thể hiện nghi ngờ của mình bằng lời nói.
Cứ như thế, tôi bắt đầu đặt câu hỏi của mình: ” Tại sao lại đến? Có phải vì huynh thấy trời mưa, nên mới đến gặp ta? Huynh có lo lắng không? Tại sao lại làm nhiều chuyện như vậy? Chẳng lẽ là tình huynh đệ sao? Huynh có quan tâm đến những người huynh đệ mà huynh luôn quan tâm không? ”
Vâng, tôi dường như hỏi quá nhiều câu hỏi cùng một lúc, điều này làm cho hắn không biết trả lời như thế nào.
Và cuối cùng, hắn không trả lời tôi bất cứ điều gì.
“Chạy xong, thì về đi.” Sau khi tôi hỏi những câu hỏi vô nghĩa, hắn chỉ nói một câu như vậy.
Về phần vì sao lại nói câu không có ý nghĩa, tôi nghĩ đối với hắn lúc đó, chính là cảm thấy như thế.
Sau đó hắn xoay người định đi, thân thể tôi bỗng nhiên không còn chỗ dựa, tôi không kịp phản ứng thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Vẫn là Lữ Mông đúng lúc đỡ lấy tôi.
“Đi không nổi nữa.” Đây là sự thật, tôi nhìn hắn, không phải làm nũng cũng không có thói quen thè lưỡi, chỉ là rất bình thường nói với hắn như vậy.
“Lúc này huynh không phải nên trực tiếp cõng ta trên lưng sao, hoặc không ngại ôm ta.” Thấy hắn không phản ứng, tôi đã đưa ra một ý tưởng cho hắn với khuôn mặt dày của mình.
Hắn chăm chú nhìn tôi, rút ra kết luận: “Ôn Nhiễm, đệ lại phiền toái như một nữ tử vậy.
“Sau đó tay hắn dùng sức mạnh, ôm ngang tôi lên.
Không còn cách nào khác, tay tôi chỉ có thể vòng quanh cổ hắn.
Là Lữ Mông, là Lữ Mông tôi thích đang ôm Ôn Nhiễm tôi.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy đây đâu phải quyến rũ hắn, rõ ràng là hắn đang quyến rũ tôi! Hắn ôn nhu tỉ mỉ như vậy,sao tôi có thể chống cự được.
Nhịn không được, cả người tôi dính chặt lên người hắn, tuy có hai chiếc áo choàng cách nhau cũng không thể biết chúng tôi gần như thế nào.
Mặt tôi cũng vùi ở cổ hắn, giống như ngửi được mùi vị đặc trưng trên người hắn, còn cọ cọ, trong miệng lẩm bẩm…” Lữ Mông.
Huynh thật sự là Lữ Mông…”
“Này này:” Hiển nhiên bị động tác này của tôi kinh hãi, hắn kêu lên: “Chẳng lẽ đệ Chẳng lẽ đệ đã bị mưa dầm thấm đến/ bệnh sao.
”
“Đúng vậy, ta lạnh đầu.” Tôi thật sự không nghĩ da mặt tôi sẽ dày đến loại trình độ này.
“Ta… “Đệ…” Lữ Mông đột nhiên lắp bắp, cũng không biết hắn muốn nói cái gì.
“Tiểu lắp bắp.
Ha ha, tôi cúi đầu cười: “Rất đáng yêu a…”
Mưa vẫn triền miên triền miên dưới đất, còn Lữ Mông đang ôm tôi một đường về ký túc xá cổ xưa này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...