Editor: Táo
“Tiên sinh… có thư cho ngài!” Bất Vân nhau nhảu chạy vào thư phòng, đưa một phong thư cho Gia Cát Lượng.
Lúc Gia Cát Lượng xem thư, Bất Vân còn không quên tiến lên, tò mò hỏi: “Là Hoàng cô nương phái người gửi tới ạ?”
“Nhiều miệng.” Gia Cát Lượng liếc mắt một cái: “Ngươi cứ đi nấu nước cho ta.”
Trong miệng Bất Vân phụng phịu, hậm hực bỏ đi, lại bị Gia Cát Lượng gọi lại: “Vậy là đã đến tết Thượng Nguyên rồi sao?”
“Đúng vậy, tiên sinh, còn năm ngày nữa là đến tiết Thượng Nguyên.” Bất Vân mặt mày sáng lạn đáp lại.
“Biết rồi, ngươi nấu nước đi.” Gia Cát Lượng hời hợt nói một câu, lại đẩy Bất Vân đi.
Tết Thượng Nguyên.
Hắn dường như đều sắp quên mất ước định với Nguyệt Anh.
Đã gần nửa năm trôi qua, cảnh Nguyệt Anh tặng hắn miếng bội ngọc kia lại đột nhiên hiện ra trước mắt.
Hắn nhớ lại, khi ấy nàng đem miếng ngọc bội kia nhét vào trong tay hắn, cố chấp nhìn hắn nói: “Muội sẽ cho huynh rất nhiều thời gian suy nghĩ thật kỹ, chúng ta ước định vào tết Thượng Nguyên năm tới có được không? Dưới gốc liễu bên cạnh cầu Liễu, muội sẽ đợi huynh ở nơi đó.
Nếu huynh không thể đón nhận, hãy mang miếng ngọc bội kia trả lại cho muội.”
Nàng vừa nói xong, một luồng gió nhẹ thổi qua bên cạnh bọn họ, thổi lên một góc mạng che mặt nàng, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy hai vết bớt màu xanh trên mặt nàng.
Hắn với Nguyệt Anh, thời thơ ấu đã quen biết, có thể nói là thanh mai trúc mã.
Mặt trái của nàng có một vết bớt màu xanh lớn như đồng tiền, khi còn bé, không ít lần bị những đứa trẻ khác trong làng gọi là cô nương xấu xí.
Mà mỗi lần như thế, Gia Cát Lượng lại đứng ra, thay nàng đuổi đám tiểu hài tử cùng tuổi không hiểu chuyện kia đi, lại còn an ủi Nguyệt Anh đang khóc kia.
Nàng ấy trong mắt hắn, giống như một một muội muội cần được bảo vệ thật tốt.
Hắn thậm chí không thể nhớ nàng đã dùng mạng che mặt từ khi nào.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tiểu muội muội này nói ra hai chữ thích hắn.
Hắn cũng thích muội muội này, một người vừa thông minh, tính cách lại rất tốt.
Nhưng Nguyệt Anh đối với hắn nói thích có nghĩa là nàng muốn gả cho hắn, là loại tình cảm phu thê kia!
Gia Cát Lượng đặt lá thư sang một bên, tay phải chống trán, nghĩ đến nửa năm nay, Nguyệt Anh quả thật đúng như lời nàng nói, muốn cho hắn đủ thời gian suy nghĩ, nên cũng chưa từng tới tìm hắn nữa.
Nếu có gặp nhau, có lẽ là lúc hắn mất trí nhớ, ngồi xe ngựa của nàng.
Hắn không tin nàng ấy không hề biết, người có vẻ mặt ngây ngô kia chính là hắn.
Có phải nàng ấy cố ý để bọn họ ngồi cùng xe ngựa không?
Gia Cát Lượng nghĩ vậy, lại nhớ tới nữ tử tên là Ôn Nhiễm kia.
Đoạn thời gian mất trí nhớ kia, trong trí nhớ của hắn lại rõ ràng đến như vậy.
Kể cả buổi tối hôm đó, hắn cùng Ôn Nhiễm ngủ trên một chiếc giường, hắn không nhịn được, còn từ phía sau ôm lấy nàng ấy.
Nàng ấy nắm lấy tay hắn, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, cùng nhau đi vào giấc ngủ.
Mặc dù chỉ là do mất trí nhớ mà thực sự cho rằng mình chính là tình lang của nàng.
Hắn luôn viện cớ như vậy.
Nhưng rõ ràng, sâu thẳm trong thâm tâm Gia Cát Lượng, đêm đó, hắn quả thật có động lòng.
Nhưng cái gọi là động lòng kia, cũng chỉ có thể dừng lại ở cái đêm hôm đó.
Đúng rồi, Ngọc bội!
Gia Cát Lượng mới sực nhớ ra, đi lục lọi toàn bộ túp lều tranh kia, cũng không tìm ra miếng ngọc bội mà Nguyệt Anh đưa cho hắn.
Vậy là… Vậy là bị mất rồi! Thậm chí còn hoàn toàn không nhớ ném ở đâu và từ khi nào!
Năm ngày sau, Tiết Thượng Nguyên.
Gia Cát Lượng chỉnh lại y phục, rồi đi ra ngoài.
“À, tiên sinh… quạt lông của ngài quên không cầm rồi!” Bất Vân đuổi theo hô lên.
Gia Cát Lượng quay đầu lại âm trầm nhìn thằng bé một cái, cũng không để ý tới nó, cứ thế đi lại.
“Ha ha, tiên sinh đi vui vẻ một chút!”
“Thư phòng, nghiên mực có một quyển kinh thư, trước khi ta về hãy học thuộc nó.” Gia Cát Lượng vừa đi vừa dặn dò.
Bỏ lại Bất Vân phía sau vẻ mặt như ăn phải củ hoàng liên.
Trên đường đi đến cầu Liễu, một đường đều bị tiếng cười nói vui vẻ vờn quanh.
Hoa đăng đầy mắt, mỹ nhân trang điểm xinh đẹp, nam thanh nữ tú tràn đầy thần thái sáng láng.
Gia Cát Lượng lại nhìn lại mình, trên người chỉ có một bộ y phục vải xanh đơn giản nhất, thậm chí còn được giặt đến mức trắng bệch ra.
Lúc hắn còn vẩn vơ nghĩ liệu mình có phải ăn mặc tùy ý không thì người cũng đã bước đến cầu Liễu.
Gia Cát Lượng nhìn về phía cây liễu duy nhất dưới chân cầu, thoáng cái đã nhìn thấy Hoàng Nguyệt Anh đứng ở đó.
Tơ liễu phất qua gò má nữ tử, chỉ thoáng dạo được tấm mạng che trên mặt nàng.
Mái tóc dài được búi cao đẹp mắt, một cây trâm bạch ngọc được chạm trâm hoa mộc lan cắm ở phía trên.
Bộ y phục màu hồng cũng phác họa ra vóc dáng của xinh đẹp của nàng.
Gia Cát Lượng dừng lại trên cầu, phát hiện nàng chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn mọi người thả hoa đăng bên hồ, thỉnh thoảng rũ mí mắt xuống, giống như nhìn chằm chằm vào đôi giày thêu của mình.
Cuối cùng, hắn thở nhẹ và đi xuống cầu.
“Tiểu Anh.” Gia Cát Lượng cười gọi nàng.
“Huynh tới rồi.” Hoàng Nguyệt Anh nhìn như rất bình tĩnh, nói một câu như vậy, mà thật ra là trên mặt có mạng che mặt, mới không đến mức làm cho người ta nhìn ra trong lòng nàng trong nháy mắt hơi bối rối.
“Thật ngại quá, lại để cho muội chờ ta.”
“Muội cũng vừa tới.”
Gia Cát Lượng tiếp tục cười cười, đi đến bên cạnh Hoàng Nguyệt Anh, cũng nhìn hồ nước vừa rồi nàng đang nhìn.
Mặt hồ lấp lánh ánh sáng, đã phủ đầy vô số đèn hoa đăng.
“Nửa năm không gặp, huynh có chuyện gì thú vị muốn nói cho muội nghe không?” Hoàng Nguyệt Anh hỏi.
“Cuộc sống của ta, ngày nào cũng vậy, không cần hỏi muội cũng biết mà… Những chuyện thú vị… Thực sự chưa từng có”.
“Đúng không…” Hoàng Nguyệt Anh khẽ giọng lẩm bẩm: “Người có vẻ ngoài giống huynh, là chuyện gì xảy ra chứ?”
Gia Cát Lượng quả thực không ngờ Hoàng Nguyệt Anh lại trực tiếp khơi mào ra đề tài này như vậy.
Nhất thời có chút kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại, thì biết mình đã đoán đúng, lúc ấy nàng đã biết người nọ là hắn, mới có thể đồng ý cho bọn họ ngồi xe ngựa của nàng.
“Muội đã gặp hắn ta chưa?” Gia Cát Lượng hỏi.
“Ừm, nghe thôn dân nói huynh ngất xỉu ở ven đường được Mạc đại thúc đang đi đánh cá cứu lên, muội lo lắng liền chạy đến thăm huynh.
Nhìn thấy người kia, lại thấy có cảm giác kỳ lạ.
Hắn thấy muội đến, cũng không nói gì.
Sau đó, muội lại nghĩ hắn chắc chắn không biết muội là ai, nên mới không nói lời nào.”
“Vậy sao muội lại khẳng định hắn không phải ta, dù sao hắn với ta cũng giống nhau như vậy mà? Người thường nhất định sẽ không nghi ngờ gì?”
“Muội đâu phải là người bình thường đâu.” Hoàng Nguyệt Anh tinh nghịch nháy mắt với Gia Cát Lượng: “Khi ấy, muội đã nói với người nọ ‘Khổng Minh ca ca, Tiểu Lục đến thăm huynh’, hắn chỉ cười cười mà gật đầu.
Sau đó, muội nói với hắn, tên muội là Hoàng Nguyệt Anh..”Câu cuối, nữ tử lại khẽ cười, tràn đầy vẻ thông tuệ mà xinh đẹp.
Gia Cát Lượng nghe xong cũng không khỏi mỉm cười theo
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó người nọ nói phải đợi đến khi huynh trở về, bằng không hắn vẫn sẽ mạo danh thân phận Gia Cát tiên sinh của huynh.
Hắn cũng đưa cho muội một bức chân dung và nhờ muội giúp hắn tìm thê tử của hắn.
Và muội thực sự đã hứa với hắn vậy!”Hoàng Nguyệt Anh nói đến đây, hình như cũng không quá tin tưởng quyết định lúc ấy của chính mình: “Sau đó, muội tìm được phu nhân hắn, và cũng nhìn thấy nàng, ở cùng một nơi với huynh.
Còn huynh, lại giả vờ không quen biết muội?”
Hoàng Nguyệt Anh nhìn Gia Cát Lượng, mặc dù không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm giác được một chút không vui của nàng ấy.
“Thứ lỗi.
Tiểu Anh.
Ta tất nhiên không phải cố tình ra vẻ không biết muội.
Chỉ là, khi ấy đầu ta bị thương, còn bị mất trí nhớ”.
Gia Cát Lượng thản nhiên giải thích.
“Vậy nên, nữ tử kia đã coi huynh là tướng công của nàng ấy? Than ôi, chuyện này không thể”.
Hoàng Nguyệt Anh vẫn lắc đầu.
“Vậy khi ấy, còn muội thì sao? Chuyện gì cũng không nói ra, cứ như vậy đưa chúng ta về lại túp lều kia, cũng không phải là kiểu phong thái ngồi xem kịch sao?” Gia Cát Lượng trêu ghẹo nàng
Trong mũi Hoàng Nguyệt Anh phát ra một tiếng hừ ngắn: “Ai bảo muội thực sự cho rằng huynh có nữ tử khác bên mình.
Huống hồ, muội chỉ hộ tống hai người về đến nơi rồi rời đi ngay, cũng không ở lại xem kịch mà!”
“Được được, muội có lý.” Gia Cát Lượng buông bỏ.
Hai người lại im lặng một hồi, dường như đều nhìn hồ nước kia.
“Khổng Minh ca ca!” Hoàng Nguyệt Anh gọi hắn một cách rất dịu dàng.
“Ừ?”
“Chúng ta… Cùng nhau thả một chiếc đèn hoa đăng đi.”
“Ừm.”
Giống như đã chuẩn bị từ trước, Hoàng Nguyệt Anh thoáng cái liền lấy ra hai cái đèn hoa đăng, hai người ngồi xổm ở bên hồ, cùng nhau đem hoa đăng kia thả vào trong hồ.
“Ước nguyện đi.” Hoàng Nguyệt Anh nói xong, hai tay chắp lại, nhắm mắt lại, dáng vẻ thành kính cầu nguyện điều gì đó.
Gia Cát Lượng lại nhìn dáng vẻ này của nàng, không khỏi cười cười, nếu nói nguyện vọng, hắn nhất thời cũng chẳng nghĩ ra điều gì để cầu.
Hắn nhìn hoa đăng trong hồ cứ thế thuận dòng nước mà trôi đi, không bao lâu nữa sẽ không còn hình dạng tốt đẹp như lúc ban đầu.
Nói nguyện vọng, nói che chở, đều là tự an ủi mà thôi.
Một số thứ, có thể gặp mà không thể cầu, một số người, có cầu cũng không thể có được.
“Huynh đã ước nguyện gì?” Hoàng Nguyệt Anh mở mắt ra, nghiêng đầu hỏi Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng lại thản nhiên lắc đầu: “Nếu là ước nguyện trong lòng, làm sao có thể nói ra chứ?”
“Vậy huynh có ước nguyện sao? Muội tưởng huynh không tin chứ?” Nàng ấy dường như có chút kinh ngạc.
Gia Cát Lượng chỉ thoáng cười, cũng không giải thích thêm
Mặt trăng treo trên cành liễu.
Thời gian đã trôi qua một lúc lâu.
Đám người vui vẻ kia, có một số cũng dần dần tản đi.
Họ vẫn đứng bên bờ hồ suốt một khoảng thời gian dài.
Tay trái Hoàng Nguyệt Anh nắm chặt góc y phục, tay phải khi thì nắm chặt, khi thì thả lỏng, thật vất vả, cuối cùng nàng cũng vươn tay phải ra, mở lòng bàn tay hướng về phía Gia Cát Lượng.
“Ý gì?” Gia Cát Lượng nhất thời có chút khó hiểu.
“Huynh… Không có gì cho muội sao? Hoặc, chính xác là, không có gì để trả lại cho muội sao? “Hoàng Nguyệt Anh từng câu từng chữ, hỏi thật cẩn trọng, chỉ có nàng biết, cả người mỗi một tấc da tấc thịt đều rất căng thẳng.
Gia Cát Lượng trong nháy mắt như sáng tỏ ra: “Muội nói miếng ngọc bội kia sao…”
Hắn cho đến một giây này, vẫn đang suy nghĩ có nên nói thật với nàng ấy hay không, nói không biết đã bị hắn làm rơi mất ở đâu? Như vậy có quá thể làm tổn thương trái tim nàng hay không, và liệu nàng có hận hắn không?
Nhưng nếu không nói thẳng, nó có phải sễ gây ra sự hiểu lầm cho nàng không?
Trong lúc Gia Cát Lượng đang cân nhắc, lại nhìn tấm mạng che trên mặt nàng ấy bị gió đêm thổi lên, còn hắn rất muốn thay nàng cởi tấm mạng che mặt kia ra.
Hắn muốn nói cho nàng biết, vết bớt kia không hề ảnh hưởng đến diện mạo xinh đẹp của nàng.
“…… Miếng ngọc bội kia, ta chưa từng mang đến.”
Ánh trăng từ phía sau gốc liễu già kia vẫn đang dõi theo bọn họ, còn hắn lại nghe được chính những lời này từ miệng mình.
Một giây sau, hắn nhìn thấy nữ tử trước mắt kích động đến mức sắp lộ ra hai hàng nước mắt.
Giọng nói Hoàng Nguyệt Anh khẽ run lên: “Vậy nên..Vậy nên…” Nàng không thể nói ra câu gì, cuối cùng, chỉ gọi ra một tiếng: “Khổng Minh ca ca…”
Nàng lại không biết, lời kia của Khổng Minh chỉ là buột miệng, chính hắn cũng im lặng đến giật mình.
Hắn nhớ rõ ước định khi ấy Hoàng Nguyệt Anh đem miếng ngọc bội đưa cho hắn, hắn biết là sau khoảnh khắc này, cũng có nghĩa là hắn đã tiếp nhận thứ tình cảm kia của Hoàng Nguyệt Anh.
Cuối ngày hôm đó, Hoàng Nguyệt Anh cứ thế nhào vào trong lòng Gia Cát Lượng, không nhịn được mà khóc nức nở.
Gia Cát Lượng vỗ nhẹ lưng nàng, nói với nàng từ nay về sau có thể cởi tấm mạng che này ra hay không.
Hắn nói trong mắt Khổng Minh hắn, chưa bao giờ nghĩ rằng một vết bớt nhỏ có thể ảnh hưởng đến vẻ đẹp của Nguyệt Anh.
Hắn cũng hy vọng nàng không tự ti về những thứ đó.
Sau này, khi Gia Cát Lượng gặp lại Ôn Nhiễm ở Giang Đông, hắn lại không giấu được sự ngạc nhiên đó.
Sớm đã nghe nói Quách Gia đã chết, Tư Mã Huy còn tự mình đi bái tế, hắn cũng từng có lòng riêng nghĩ đến nữ tử kia, liệu đến cuối cùng nàng có đến đầu quân cho hắn không?
Nhưng cuối cùng, hắn lại không đợi nàng, thay vào đó hắn lại đợi Lưu Bị đến.
Hắn xuất sơn.
Việc đầu tiên hắn làm là thuyết phục Giang Đông đồng ý liên minh với Lưu Bị để chống Tào.
Ai ngờ, hắn lại gặp được nàng ở nơi này.
Hắn hỏi nàng về chuyện miếng ngọc bội kia, thế mà lại thật sự tìm ra được đáp án.
Hắn nên nói với nàng sao đây? Nếu không phải là nàng, hắn thật đúng là không biết mình sẽ cùng Tiểu Anh kết làm đôi phu thê ra sao?
Phải không, thật đáng để đa tạ nàng ấy.
Ngày chinh chiến trận Xích Bích đến, nhìn nàng bị đẩy xuống sông, hắn không ngờ tới mình sẽ không chút do dự mà nhảy xuống cứu nàng ấy.
Dưới lòng sông cuồn cuộn, tầm mắt hoàn toàn không thấy rõ gì.
Hắn chỉ dựa vào cảm giác mà bơi về phía nàng, hắn gào to tên nàng, nhưng vẫn không nhận được một chút phản hồi nào.
Cuối cùng, hắn vẫn không thể cứu nàng, còn khiến mình bị bệnh nặng.
Bất ngờ gặp gỡ, lại bất ngờ vĩnh biệt.
Nếu sớm biết vội vàng như thế, hắn sẽ tình nguyện ngay cả lần hội ngộ này cũng sẽ không cần.
Nhân sinh đáng sợ bao nhiêu, cứ như thế, lại thêm một lần luyến tiếc mà thôi.
Gia Cát Lượng nằm trên giường, ho khan, cứ như vậy nhìn ánh trắng cô liêu ngoài cửa sổ.
Hai chữ Ôn Nhiễm, từ nay về sau chỉ có thể trở thành một vùng ký ức nhỏ bé trong trí nhớ mà thôi.
Một thời gian dài sau đó, hắn nghe nói có một ai đó đã nhắc đến chuyện này.
Nhưng, cũng là rất sau lâu sau đó….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...