Editor: Táo
Gia Cát Lượng vào cửa, cũng không ngồi xuống, chỉ đứng một bên, duy trì đủ khoảng cách với tôi.
Tôi rót cho hắn một tách trà, đặt nó trên bàn, ra hiệu cho hắn ngồi xuống và nói chuyện.
Tay của hắn cầm quạt lông mở ra, lại nói: “Chỉ có một vấn đề cần thỉnh giáo, sẽ đi rất nhanh!”
Tôi nghĩ thầm cũng không so đo nhiều, nhưng chờ hắn hỏi xong, tôi cũng còn có vấn đề muốn hỏi hắn.
Tôi ngồi xuống ghế, còn hắn ngồi ở đầu kia của bàn, duy trì khoảng cách nói chuyện với tôi.
Từ khi hắn gõ cửa cho đến khi cánh môi hắn bắt đầu động đậy, tôi cũng không nghĩ tới hắn sẽ đến hỏi tôi chuyện gì.
Tôi lại cho rằng hắn sẽ không hỏi gì khác ngoài lần đối chiến này với Tào Tháo.
Chờ giọng nói của hắn ném xuống đất, trong trí nhớ của tôi mới ném ra một vết nứt vững chắc.
Tôi mới phát hiện ra một vấn đề tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Còn nghi vấn của tôi về chuyện vì sao hắn vừa mới gặp tôi đã có thái độ kinh ngạc này, cũng tự nhiên có đáp án.
Hóa ra… Chuyện trong trí nhớ của tôi, căn bản có thứ nằm sai vị trí!
Tuy nhiên, lại không ai nói với tôi!
“Năm đó, cô nương có ấn tượng khi nhìn thấy trên người ta có một miếng ngọc bội khắc chữ không?” Đó là câu hỏi mà hắn hỏi tôi.
Tôi lại bắt đầu không hiểu gì cả.
Năm đó? Ngọc bội? Năm đó là năm nào chứ, đây mới là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người này mà đúng không?
“Khi ấy, ta bị mất trí nhớ, cũng đã quên mất chuyện này.
Sau này khi nhớ ra, mới phát hiện ra miếng ngọc bội ta cực kỳ trân trọng kia, đã không tìm thấy đâu.” Hắn lại bổ sung thêm.
Mất trí nhớ?
Từ này dường như đánh thức một điểm nào đó trong ký ức tôi.
Năm đó, là năm Kiến An thứ sáu.
Tôi và Quách Gia đi về phía Nam Dương.
Trên đường, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Quách Gia cũng từng có một đoạn thời gian mất trí nhớ ngắn ngủi.
Còn miếng ngọc bội kia, đúng vậy, tôi từng tìm ra miếng ngọc bội ấy trên người Quách Gia.
Khi ấy, còn cảm thấy nó rất lạ mắt, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, đưa cho tiểu nhị đi đổi ít quan tiền.
Nhưng ngay lúc này đây, Gia Cát Lượng lại đứng trước mặt tôi, người có vẻ bề ngoài giống ý hệt Quách Gia này, lại nhắc đến chuyện mất trí nhớ cùng miếng ngọc bội?
Một ý tưởng khủng khiếp xuất hiện trong tâm trí tôi!
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ tới giờ, tôi vẫn luôn nhầm lẫn sao?!
Các tình tiết khi ấy dần dần gợi mở ra trước mắt tôi.
Túp liều kia ở phía Nam Dương, còn có nữ tử họ Hoàng cùng chúng tôi trên chiếc xe ngựa năm đó, còn có cả ánh mắt khi ấy của nàng khi nhìn Quách Gia.
Túp lều kia, khi tiểu thư đồng nhìn về phía sau tôi, còn nói một câu tiên sinh đã về…
Khi tôi đang định quay đầu lại, thì đột nhiên bị đánh đến ngất xỉu.
Còn Quách Gia lại đột nhiên khôi phục trí nhớ đã mất.
Còn nói, Gia Cát Lượng đã cưỡi gió đạp mây đi du ngoạn rồi.
“Sao cô nương lại kinh ngạc đến như vậy?” Gia Cát Lượng thấy tôi chậm chạm không trả lời, lại hỏi thêm: “Chẳng lẽ… Hắn không nói lại với cô nương…?”
Thái độ kia của hắn, đột nhiên cũng lộ ra một vẻ ngạc nhiên.
“Hắn… Hắn là ai? Tôi run rẩy hỏi.
“Quách Gia…Hắn không nói với cô sao…Năm ấy, người mất trí nhớ kia, được cô nương chăm sóc, thật ra là ta.”
Cuối cùng, hắn cũng nói ra điểm mấu chốt, chứng thực hết tất cả những phỏng đáng sợ đang xuất hiện trong đầu tôi.
Chờ cho đến khi tôi bình phục lại trước chân tướng bất thình lình gây đả kích lớn này, tôi cũng đem sự thật về miếng ngọc bội kia kể ra.
Năm đó, dĩ nhiên nó đã bị tôi đổi lấy tiền chữa trị cho Gia Cát Lượng.
“Còn nhớ ra là tiệm cầm đồ nào không?”
Tôi lắc đầu: “Khi ấy, khách lạ như ta đành nhờ tiểu nhị đi đổi, thứ lỗi”
Hắn cũng chỉ lắc đầu, thở dài một tiếng thôi mà thôi.
“Thực xin lỗi, đều do ta, nhiều năm như vậy mà ngài vẫn còn canh cánh trong lòng như vậy, có thể thấy miếng ngọc bội kia đối với ngài rất quan trọng”.
Giờ phút này, tôi lại càng sầu não hơn.
Thứ nhất, tôi cứ như vậy mà làm mất đi thứ quan trọng kia của Gia Cát Lượng, thứ hai là Quách Gia khi ấy vì sao lại không nói rõ cho tôi chân tướng việc này, cho đến tận bây giờ, tôi cũng không có cách nào đối chứng.
“Không cần phải tự trách mình.
Ngọc bội kia, trước kia là do phu nhân ta đưa cho ta.
Bây giờ, đã biết được nguyên nhân như vậy, đã không còn đắn đo gì nữa!” Hắn nói lạnh nhạt như vậy, càng làm cho tôi băn khoăn hơn.
“Mặt khác, qua nhiều năm như vậy, giờ đây ta cũng có thể nói với cô nương một câu… Cảm tạ”.
Hắn nhìn tôi và nói một cách nghiêm túc.
Tôi cũng giương mắt nhìn hắn, giờ đây mới thấy rõ hai gò má hắn, thân hình này, so với một Quách Gia gầy gò có vẻ đầy đặn hơn chút.
“Đa tạ cô nương…đã chăm sóc ta vào thời điểm ấy!”.
Lời nói của hắn kết thúc ở đây.
Tôi không biết phải nhận lời nói ấy ra sao?
“Quấy rầy, cáo từ.” Hắn hơi ngập ngừng, lại có vẻ muốn xoay người rời đi.
“Chờ đã..” Tôi hét lên với hắn: “Ngài đã nhìn thấy chưa? Ngài đã gặp Quách Gia chưa? Chàng ấy, chàng đã nói gì với ngài?”
Hắn hơi dừng một chút, mở lời: “May mắn được gặp, nhưng đã bảy tám năm trôi qua, có một số chuyện, có đôi lời, thật sự đã không còn nhớ rõ.”
“Có hay không…Về ta?” Tôi hỏi với một trái tim thổn thức.
Gia Cát Lượng nhìn lại tôi, giống như hắn rất ít khi cười, cứ mãi làm ra một thái độ căng thẳng.
“Cô nương biết phu quân mình rất yêu mình, thế là đủ rồi.”
“Đa tạ.”
Hắn bước qua ngưỡng cửa, còn tôi cũng đa tạ hắn, đa tạ hắn vì những lời cuối cùng vừa nói ra kia.
“Cũng chúc ngài cùng phu nhân ngài hạnh phúc.”
Hắn khẽ gật gật đầu tỏ ý đáp lại tôi ở nơi ngưỡng cửa kia.
“Ta đã gặp phu nhân của ngài sao? Nữ tử họ Hoàng đó?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy, nàng ấy tên là Nguyệt Anh.” Hắn trả lời tôi, sau đó có vẻ như còn hơi dừng lại nơi cửa một vài giây, mới rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...