Editor: Táo
Vì dưỡng bệnh cho Quách Gia, chúng tôi được bố trí cho một gian nhà hèo lánh, trước của phái mấy binh lính canh giữ.
Vào tháng 9, không phải quá lạnh, nhưng gian phòng của chúng tôi vẫn được xây thêm một cái lò sưởi ấm.
Trong không khí, tất cả đều là mùi đắng của thuốc.
Quách Gia đôi khi tỉnh lại, sẽ cùng tôi đi dạo trong sân.
Căn nhà nhỏ này được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng chò dù có sạch sẽ, vẫn cảm thấy có vẻ quá trống rỗng.
Chỉ có một gốc mộc lan nơi góc sân, nở hoa có vẻ đặc biệt lay động lòng người.
“Mộc lan…” Quách Gia nhìn nụ hoa đang nở kia, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn tôi nói: “Hương mộc lan, nàng có ấn tượng gì không?”
“Ừ?” Tôi không rõ, dường như trong trí nhớ chưa từng có sự tồn tại của mộc lan.
“Có một người, nơi ở, y phục thường ngày của hắn, đều có mùi hương mộc lan.”
“Thiếp có biết không? Không phải chỉ có mình Tuân Úc trên người mới có mùi thơm quanh quẩn sao?” Còn có thể nói chuyện phiếm cùng chàng, tâm tình tôi cũng vơi đi phần nào.
Cả người Quách Gia đều gầy đi không ít, y phục phủ lên người, chỉ cảm thấy rộng đi.
Nhưng đôi mắt kia, vẫn trong sáng như vậy, lóe ra ánh hào quang hiểu rõ thế sự.
“Ôn Nhiễm.
Nếu ta chết, ta nhất định sẽ để chủ công sinh ra trong loạn thế này bảo vệ nàng chu toàn nhất.
Nhưng ta biết rõ tính khí chủ công, không chắc sẽ giữ ước hẹn đến bao giờ.
Vì vậy… có một người, ta không biết nàng có sẵn sàng đầu quân không?”
Sau đó một hồi lâu sau, tôi mới đáp: “Hiện tại, chàng ngoài việc dưỡng bệnh thật tốt, có thể chuyện gì cũng không nghĩ có được không? Thiếp không muốn chàng lo lắng về thiếp như vậy..
“
Nhưng chàng đã phớt lờ lời nói của tôi, tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: “Không phải Lưu Bị sẽ vận động Gia Cát Lượng xuất núi sao? Nàng mang theo Quách Dịch mà đi đi, dù sao, Quách Dịch cũng là hài tử của Quan Vũ!”
Gì chứ? Gì chứ! Thì ra thật sự là con của Quan Vũ! Ngày đó, hắn mang nữ nhi đi, lại không biết còn có một nam nhi nữa.
“Chàng bảo thiếp đầu quân cho Quan Vũ sao?” Tôi cảm thấy không thể tin được, và tôi cũng sẽ không bao giờ làm điều đó.
“Không!” Quách Gia lắc đầu: “Là Gia Cát Khổng Minh.”
Tôi giật mình, tôi lại lần nữa ngây ngốc! Chuyện này không phải chứ, thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn nữa!
Huống hồ…
Tôi nhìn nam tử trước mắt, thân thể bệnh nhược, dung nhan tiều tụy, một lòng lại là vì tôi mà suy tính.
Huống hồ… Cả đời chàng cống hiến hết mình cho kế hoạch bình định thiên hạ của chủ công, nhưng khi biết Lưu Bị là đối thủ mạnh của Tào Tháo, vẫn tình nguyện bảo tôi đi đầu quân cho đối thủ sao?!
Nếu bị Tào Tháo biết được suy nghĩ của chàng…
“Phụng Hiếu…” Tào Tháo sải bước tới: “Sao không nghỉ ngơi trong phòng, lại ra ngoài hóng gió?”
Lúc này Tào Tháo đã dỡ áo giáp quân doanh xuống, chỉ khoác y bào bình thường, thấy chúng tôi đứng trong sân, định đỡ Quách Gia ngay lập tức trở vào nhà.
Quách Gia cười cười, nói: “Đa tạ chủ công lo lắng..
” rồi lặng lẽ đi vào phòng.
“Phụng Hiếu, đệ không vào giường nằm, thật sự không sao chứ?”.
Vào nhà, Tào Tháo vẫn còn không yên tâm mà hỏi vậy.
“Không có gì đáng ngại, khụ khụ… Tinh thần hôm nay vẫn còn… “Chỉ nghe một giọng nói yếu ớt, như thế nào cũng không giống dáng vẻ không có gì đáng ngại.
“Cũng tốt!” Tào Tháo thở dài, nói ra trọng điểm lần này: “Có một chuyện, muốn nghe ý từ Phụng Hiếu.
”
“Khụ khụ, có liên quan đến hai huynh đệ Viên Thượng?”
Tào Tháo gật đầu: “Bây giờ bọn họ đầu quân cho Công Tôn Khang, ta có nên thừa thắng xông lên không?”
Quách Gia vô lực lắc đầu: “Không cần.
Chủ công chỉ cần chờ, chờ Công Tôn Khang đem đầu bọn chúng đưa tới”.
Tào Tháo không nói gì, đương nhiên thái độ của hắn cũng không nghi ngờ lý do này của Quách Gia.
Xét cho cùng, Quách Gia thần cơ diệu toán cũng không phải mới nghe lần đầu.
Tôi biết Tào Tháo chỉ muốn nghe một lời giải thích để bản thân có thể an tâm hơn mà thôi.
Quách Gia đang định mở miệng tiếp tục, tôi khẽ sờ vai chàng, thay chàng nói: “Viên Thượng, Viên Hi vốn đã tới đường cùng, bọn họ hợp tác trên quan điểm cùng có lợi.
Nếu chúng ta tấn công, họ sẽ liên minh; và nếu chúng ta không quan tâm, họ sẽ tàn sát lẫn nhau.
Huống chi Công Tôn Khang, thấy chúng ta không có động tĩnh gì, còn sợ hai huynh đệ kia chiếm địa bàn của hắn hơn.
Cho nên, Công Tôn Khang nhất định sẽ tìm cơ hội giết chế bọn họ, đến lấy lòng Tào công.”
Tôi tự hỏi lần giải thích này vẫn còn trên lý thuyết hay không? Quách Gia cũng hướng về phía tôi mang chút ý tán thưởng mà gật đầu.
Ánh mắt Tào Tháo cũng rơi vào trên người tôi, ánh mắt giống như không có hơi ấm nào, mặt dù miệng hắn nói như vậy: “Nữ tử Phụng Hiếu coi trọng, quả nhiên không tầm thường!”
“Chủ công khen ngợi.” Quách Gia vỗ vỗ tay tôi vẫn đặt trên vai chàng.
“Tốt lắm! Phụng Hiếu nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ đến thăm đệ.”
“Chủ công khoan vội đi!” Quách Gia dường như có chút vội vàng gọi Tào Tháo.
Tào Tháo lại ngồi xuống: “Phụng Hiếu có việc gì, chỉ cần nói ra!”
“Vâng.
Là chuyện riêng của Quách Gia.
Thật sự hổ thẹn mà phiền chủ công”.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy tôi biết Quách Gia muốn nói gì với Tào Tháo! Tôi định ngăn lại, nhưng không còn kịp nữa!
“À, chuyện của đệ chính là chuyện của ta! Nói đi!”
“Sau khi Quách Gia chết, khẩn cầu chủ công hỗ trợ, bảo vệ phu nhân lẫn hài tử chu toàn trong loạn thế.”
Quả nhiên… Quả nhiên đúng như tôi nghĩ…
Tào Tháo trầm mặt xuống, hơi dừng một chút: “Phụng Hiếu không được nói những lời xui xẻo này nữa! Tên Hoa Đà kia, nhất định sẽ chữa khỏi cho đệ!”
“Chủ công không thể đáp ứng sao?” Quách Gia khàn giọng, nói ra những lời khiến tôi nghẹn họng!
Chàng lại nói ra bí mật của tôi với Tào Tháo! Bí mật mà tôi đã đi qua!
“Phu nhân đệ… Ôn Nhiễm… Cùng với Tô phu nhân, đến từ cùng một thời đại!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...