Editor: Táo
Ngày 5 tháng 9.
Đó chính là ngày tốt trong miệng Quách Gia.
Cũng chính là ngày hôm nay.
Năm đó ở Giang Đông, tôi may một bộ y phục cưới màu đỏ rực, cuối cùng cũng có ngày có thể được mặc vào.
Lữ Mông, cảm tạ huynh khi ấy đã đoạn tình với ta như vậy, mới có thể khiến cho ta cơ hội gặp được Quách Gia.
Giờ đây, ta còn có thể hạnh phúc hơn nữa, chúc huynh cũng sẽ có một mối lương duyên tốt đẹp của riêng mình.
Vừa được ở cùng một nơi với Quách Gia, tôi không hề cô đơn giữa Tam Quốc này, nên nghi lễ rước dâu được miễn.
Tào Tháo làm chủ cho chúng tôi tại đại yến tiếp khách, khách đến náo nhiệt, y như năm ngoái, tôi ở đây đón năm mới đầu tiên vậy.
Yến hội bắt đầu từ giữa trưa, cho đến tận tối, đôi phu thê chúng tôi mặc hồng y đỏ thắm, đi giữa làn khách kia, vui vẻ ăn uống và kính rượu họ.
Đầy màu đỏ, đầy dòng hỷ tự tưng bừng.
Đây là hôn lễ của tôi, giữa tôi và một quỷ tài ngàn năm trước, là lễ đường của chúng tôi.
Khách mới đến hoặc quái tài trí giả nói đùa thiên hạ trên triều đình, hoặc là những anh hùng chiến thần phi nước đại trên sa trường.
Cảm giác này rất kỳ diệu, kỳ diệu đến mức làm cho tôi cảm thấy không chân thật.
Nhưng tôi biết rõ đây cũng không phải là mộng cảnh, Quách Gia ở bên cạnh tôi, ở trong tầm tay tôi, ôn nhu cười với tôi.
Hoảng hốt nhớ lại chuyện lúc buổi ngày…
“Phu nhân, hôm nay nhìn nàng rất đẹp.” Quách Gia lập ở phía sau tôi, nhìn tôi thay hỷ phục trong gương đồng, ôn nhu nói.
“Đúng vậy! Đa tạ phu quân.” Tôi không hề che dấu nội tâm đang vui mừng, tình cảm toàn bộ đều giãn ra trên mặt: “Lễ tiết thời của chàng hiện giờ như thế nào? Ta sẽ không phải đợi mãi ở trong phòng, còn chàng cứ ở ngoài uống cho say với bọn họ đến đêm mới về chứ?”
“Bằng không nàng còn muốn như thế nào?” Chàng ấy nâng cằm tôi từ phía sau.
“Ở chỗ chúng ta, tân lang tân nương đều sẽ cùng nhau tham dự lễ cưới dùng rượu tạ quan khách tới dự.”
“Nàng xác định muốn xuất đầu lộ diện như vậy, hả?” Chàng cố tình nhíu mày nhéo cằm tôi.
Tôi cũng hằn học chàng mà nhíu mày: “Hóa ra, chàng nói ta đẹp đều là gạt ta, chàng ngại ta đi ra ngoài khiến chàng mất mặt sao?”
“Kích tướng?” Quách Gia cười khẽ: “Nàng thật sự cảm thấy sẽ có tác dụng với ta sao? ”
Tôi phồng mặt lên, làm ra một cái bánh bao.
Quách Gia này! Thật sự làm người ta tức chết mà!
“Được rồi.” Quách Gia chọc chọc đôi má phồng lên của tôi: “Tất cả đều theo ý nàng.
Một ngày quan trọng như vậy, tất nhiên, chúng ta phải dành cho nhau.”
“Quách Phụng Hiếu” Lại một bàn rượu mời xong, tôi nhẹ nhàng nhếch ngón tay chàng, hạ giọng nói: “Thật sự cảm tạ chàng!”
“Đầu tiên… ” Chàng rót đầy chén rượu, còn nói: “Phu nhân, nàng dùng sai xưng hô, mặt khác, sao nàng lại nói cảm tạ ta? Nếu là cảm tạ ta đồng ý cho nàng đêm nay được lộ diện như vậy, vậy nàng có thể nghe cho kỹ…”
Bàn tay bị ta ôm lấy kia đem ta dùng sức cầm, hướng về phía tôi từng chữ từng chữ nói: “Từ hôm nay trở đi, Quách Phụng Hiếu sẽ không để Ôn Nhiễm lại một mình.
Nhưng, dù sao cũng không phải vĩnh viễn…”
“À?” Tôi nhẹ giọng kinh ngạc, chàng cứ như thế này giữa chốn đông người mà nói không phải vĩnh viễn, là muốn khiến tôi luống cuống sao?
“À..” Giống như là mưu đồ vừa thành công, nụ cười của chàng càng lúc càng sâu, khóe môi lẫn hàng mày, tất cả đều là ý cười, tràn đầy khiến tôi như rơi vào trong tay giặc.
“… Mà là tất cả quãng đời còn lại của ta.”
Tôi định nghĩa điều này là một lời nói đầy tình cảm.
Những lời nói tình cảm đẹp nhất mà tôi từng nghe qua trong kiếp sống của mình.
“Quân sự tế tửu, Ôn, ôi không, Quách phu nhân.
Văn Viễn là một kẻ thô lỗ, không nói được lời nào dễ nghe, chỉ có thể thật lòng chúc phúc hai vị bên nhau đến bạc đầu giai lão!” Trương Liêu giơ ly rượu đứng lên nghiêm túc nói với chúng tôi.
“Đa tạ Trương tướng quân, đây nhất định là chúc phúc tốt nhất.” Quách Gia đáp lại, uống hết chén rượu.
Tôi cũng vội vàng giơ chén rượu lên, hướng về phía Trương Liêu gật gật đầu cảm tạ.
Trương Liêu lại đi tới hướng chúng tôi, nhìn Quách Gia một chút, lại nhìn về phía tôi: “Quách phu nhân..
“
“Quách Ô Nha… Quách Phụng Hiếu…” Ở một bàn khác, Dương Tu bỗng nhiên lớn tiếng gọi Quách Gia đi qua.
Quách Gia vỗ vỗ tay tôi, đi về phía bên kia trước.
Tôi nhìn về phía Trương Liêu một lần nữa và lắng nghe lời hắn tiếp tục nói.
“Không ngờ tới lại nhanh như vậy, cô nương đã thành Quách phu nhân.
Còn nhớ lần đầu tiên ở Quan Độ gặp cô nương, ta còn hỏi cô nương có phải Quách phu nhân không…”
Tôi cười cười: “Trong doanh trại Quan Độ, thật sự cảm tạ ngài đã chăm sóc ta.”
“Không cần nói lời đa lễ.” Hắn nói xong, vẫn đứng bên cạnh tôi.
Tôi lại cảm thấy xấu hổ định đi, lại không xác định hắn đã nói xong hay còn muốn nói gì không.
“Trương tướng quân?” Tôi thăm dò gọi hắn một chút: “Ngài không thoải mái sao?”
“Sao lại hỏi câu này?” Hắn mỉm cười.
“Nhìn vẻ mặt của ngài, dường như có chút…” Có chút cô đơn.
Đúng rồi, chính là từ này, nhưng tôi không dám nói ra.
“Thực thất lễ, chỉ là nhớ lại chút chuyện thương tâm.”
Tôi thở ra một hơi: “Tô Vũ… Tên nàng ấy có một chữ Vũ?”
Nhìn biểu cảm kinh ngạc trong nháy mắt của Trương Liêu, tôi biết mình đã đoán đúng rồi.
Mối tình đầu của Trương Liêu, vị cô nương bí ẩn hắn kể lại, cũng chính là vị phu nhân xuyên không kia của Tào Tháo.
“Không cần phải hỏi tại sao ta biết? Thật trùng hợp, ta đến cùng một nơi với quê hương của của nàng ấy.
Mọi thứ đã trôi qua nhiều năm như vậy, ta nghĩ nàng ấy sẽ rất hạnh phúc nếu ngài buông bỏ được mọi thứ xuống?”
“Chẳng lẽ là do ta không thể buông bỏ sao? Ta vẫn cho rằng mình đã sớm buông bỏ, chỉ là sau khi nhìn thấy cô nương, mới…”
“Nếu không thể tương nhu dĩ mạt, thì bất nhược tương vong vu giang hồ* đi.
Hơn nữa, người chết cũng đã chết.” Tôi hiểu được mình không có tư cách nói với Trương Liêu chuyện này, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hắn mỗi lần gặp tôi đều tăng thêm khổ đau.
Hơn nữa, mặt mày tôi thật sự giống như Tô Vũ sao? Vậy sao, không thấy Tào Tháo nói điều gì khác biệt.
Ngày ấy, tôi vừa mới chạy tới Hứa Đô này, thiếu chút nữa đã chôn vùi dưới tay Tào Tháo.
*Điển cố Nam Hoa Kinh – Trang Tử:
Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp.
Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng.
Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia.
Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Lời bình: Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên.
Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao? Con người đối với tình cảm cũng như thế…”Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác.
“Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vugiang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.
Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.
“Vâng.
Đa tạ, Ôn Nhiễm cô nương.
À…” Giống như hắn ý thức ra mình quên gọi tôi là Quách phu nhân.
Tôi khoanh hai tay mình: “Vẫn rất quen thuộc khi ngài gọi ta là Ôn Nhiễm cô nương, cáo từ.”
Hắn cũng gật đầu chào hỏi: “Thật lòng chúc phúc cô nương cùng Quách Tế Tửu!”
Tiệc rượu cùng yến tiệc cũng gần tàn cuộc, Quách Gia mới đột nhiên vỗ đầu: “Hình như một ngày rồi cũng không thấy Hoa Đà đâu?”
Tôi cũng hơi giật mình nghĩ lại, thật sự đúng là như vậy.
“Chàng sẽ không quên gọi hắn chứ?”
“Hôm trước ta rõ tự mình đi nói với hắn, hắn cũng đồng ý nhất định sẽ tới.”
Không bao lâu sau, đám người tụm năm tụm ba dần dần tan tiệc.
Tôi cùng Quách Gia đều đang chuẩn bị đi, lại nhìn thấy Hoa Đà lê bước chân đến rất muộn.
“Hụ… ha ha… ” Quách Gia nhiệt tình tiến lên nghênh đón: “Ngươi chính là cố ý đến trễ như vậy, để trốn không uống rượu, đúng không?”
“Quách Phụng Hiếu, không có thứ gì tốt cho ngươi, quà này coi như chúc mừng.” Hoa Đà lấy ra một tấm bức đồ ký, ném vào trong ngực Quách Gia.
“Này! Ném quà rồi đi luôn, không khỏi quá không trơ trẽn chứ! “Quách Gia nói to với Hoa Đà đang có ý rời đi.
“Xuân tiêu khổ đoản*, đã không còn sớm, Hoa Đà không tiện quấy rầy.”
(*): Buồn bực mỗi đêm xuân ngắn ngủi
“Được rồi, vậy ít nhất hãy uống xong chén này đã?” Quách Gia đưa chén rượu cho Hoa Đà.
Hoa Đà tiếp nhận, nhìn tôi một cái, lại nhìn về phía Quách Gia nói.
“Được rồi.
Quách Phụng Hiếu, Quách, phu nhân, Hoa Đà chúc hai người nhất niên hảo hợp*”.
(*): Một đời hạnh phúc.
“Hoa Đà, lời nói của thần y tự nhiên sẽ luôn linh nghiệm.” Đêm nay chén rượu cuối cùng của Quách Gia, chính là một chén rượu cạn sạch như vậy.
Hỷ sự của chúng tôi, kết thúc trong lúc lật xem tranh chữ Hoa Đà tặng.
Hoa Đà nổi tiếng là người sáng tạo ra ngũ cầm hí, lần này món đồ vật này được hắn dùng làm lễ vật tân hôn để dành tặng cho Quách Gia.
Khi tôi cầm bức họa ký trong tay, thậm chí tôi vẫn còn cảm thấy vết mực trên đó còn chưa kịp khô lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...