Editor: Táo
Khi tôi một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy cái cổ ấm áp kia chảy xuôi qua lòng bàn tay tôi, tôi lại phát hiện ra mình vẫn đang ở trong xe ngựa, nằm trên đùi Quách Gia.
“Tỉnh rồi?” Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc và mỉm cười với tôi.
Độ cong nơi khóe môi, nét mặt ấy, thân thiết đến mứctôi không thể không nhận ra.
Tôi giật mình! Vội vàng ngồi dậy nhìn chàng: “Chàng đều đã nhớ ra? Chàng có nhận ra ta không?”
“Tất nhiên, ta làm sao có thể để nàng lo lắng quá lâu.” Chàng vẫn cười nhẹ nhàng, lại không biết tôi dường như đều sắp khóc nức nở ra.
“Chuyện này… Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Ta có mơ không? Hay trước đó chỉ là một giấc mơ của ta? Không phải chúng ta giờ này đang ở nhà của Gia Cát Lượng sao? Ta, chúng ta đang đi đâu thế này? Có vẻ như ta đã bị đánh ngất xỉu, chàng biết không? Chuyện này tóm lại…” Tôi thừa nhận đầu óc mình rất hỗn loạn, quả thật tôi cũng suy nghĩ không rõ rất nhiều chuyện.
Vậy nên, vào giờ phút này, chỉ cần Quách Gia ôm tôi một cái.
Chỉ cần chàng vỗ nhẹ lưng tôi trấn an tôi, tôi sẽ cảm thấy an tâm lên rất nhiều.
Giọng nói của chàng luôn luôn có sức mạnh để khiến tôi bình tĩnh lại.
“Không phải là mơ.
Ta chỉ nhớ, nàng đã ngất xỉu vì chăm sóc ta đến mức quá mệt mỏi.
Hiện giờ, chúng ta đang trên đường trở về Hứa Đô.”
“Chuyện gì?! Còn Gia Cát Lượng thì sao? Chàng có thấy hắn không? Ta mới đến cửa nhà hắn, vẫn chưa thấy hắn mà đã đi như vậy sao?”
“Gia Cát Lượng đi du ngoạn, nghe tiểu thư đồng của hắn nói ít nhất phải hai, ba tháng sau mới trở về.”
“Vậy sao? Vậy thì thật đáng tiếc…” Tôi lẩm bẩm, bất thình lình lại hiện lên hình ảnh lúc trước khi tôi ngất đi, tiểu đồng trong túp lều kia rõ ràng nói một câu tiên sinh nhanh như vậy đã trở về rồi sao?
Tôi nhớ rất rõ ràng!
“Nhưng mà, chàng còn nhớ không? Ngày hôm đó, chúng ta ở phía trước cửa túp lều kia, rõ ràng nghe được..
“Tôi còn muốn nói rõ cho Quách Gia nghe, nhưng chàng đã cắt ngang lời tôi nói.
“Ôn Nhiễm.
Đừng quan tâm đến Gia Cát Lượng nữa! Lúc trước, ta mất trí nhớ, khiến nàng chịu không ít khổ sở.
Giờ phút này, ta chỉ muốn nhanh chóng cùng nàng trở về Hứa Đô, thực hiện lời hứa trước kia của ta.”
“Hứa…” Tôi lặp đi lặp lại lời nói của chàng như một kẻ thiểu năng.
“Quách Phụng Hiếu cầu thân Ôn Nhiễm!” Từng từ, chàng nói rất rõ ràng.
“Chàng, chàng…” Tôi vốn muốn hỏi chàng xác định thật vậy sao? Nhưng lại cảm thấy quá giả tạo.
Hạnh phúc có phải đến quá nhanh hay không, ước muốn của tôi là rất muốn trở thành phu nhân của Quách Gia! Đây là kỳ vọng bí ẩn lớn nhất, cũng là thứ chôn kín nhất trong lòng tôi, cũng chưa bao giờ từng dám nói với người khác.
Vậy mà, có một ngày đã thực sự thành sự thật?
Chuyện này, đây nhất định không phải là mộng trong mộng chứ.
Ánh mắt của chàng chân thành như vậy, lời nói của chàng cũng nghiêm túc như vậy mà.
Huống hồ, đây cũng không phải là lần đầu tiên chàng nói như vậy.
Vì vậy, … Vì vậy, …
“Vậy nên, chàng sẽ không hối hận chứ?” Lúc nói ra, tôi đã muốn bóp chết chính bản thân mình.
Lời vô nghĩa phá hoại bầu không khí này xin được nuốt vào trong bụng có được không? Tuy tôi nói ra câu hỏi này, là bởi vì trong tâm trí tôi luôn khắc sâu một lời chàng từng nói với tôi: Chàng không cam lòng chỉ có một nữ tử, mà còn thích rất nhiều nữ tử khác.
“Nàng còn có nghi ngờ gì nữa? Hay là nàng cảm thấy Quách mỗ ta không phải là người đáng giá để phó thác suốt đời?”
“Gì vậy? Ta rõ ràng là sợ chàng…” Tôi nhìn chàng, có chút chột dạ, dứt khoát không nhìn vào ánh mắt chàng mà hạ giọng: “Nếu như chúng ta thành thân, chàng còn cùng nữ nhân khác… Vậy thì ta tình nguyện không cần, ít nhất trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút…”
“Ha ha!” Quách Gia cười to: “Vậy giờ phút này để cho ta nói rõ cho nàng hay.
Ta thích nàng, thích chịu đựng một tương lai trên giường chỉ có mình nàng mà thôi!”
“Này…” Tôi hét lên.
Thật vậy, chàng đã nói chuyện lộ ngang xương như vậy cho tôi nghe.
“Sao, còn thẹn thùng?” Chàng còn cố tình nâng cằm tôi lên và cười đùa.
“Hừ, chàng cho rằng ta sẽ?” Tôi cố ý tựa vào người chàng thật sát, hai tay vòng qua ôm cổ chàng, làm bộ muốn hôn chàng.
Ai ngờ còn chưa để tôi thực hiện được, xe ngựa đã bất ngờ dừng lại.
Quách Gia vén rèm ra nhìn, nghiêng nhiên cánh mũi trước mắt tôi: “Xuống xe đi, chúng ta đến rồi.”
“Đến rồi?” “Tôi kinh ngạc: “Nhanh như vậy về Hứa Đô rồi sao?”
Chàng lắc đầu cười: “Trước khi trở về Hứa Đô, thuận đường đến bái kiến một vị bằng hữu.”
Vị bằng hữu cao nhân thần bí trong miệng Quách Gia này, hắn ở một nơi rất hẻo lánh, có lẽ là muốn phá lệ ở chốn thanh tu này.
Vừa nhìn đã biết là một thế ngoại cao nhân không tầm thường.
Dưới góc khuất khổng lồ ở vùng ngoại ô trấn nhỏ, một một ngôi nhà tre mọc lên ở một góc nhỏ.
Nó thực sự là một nơi tốt để tránh xa thế gian ồn ào kia.
Phía sau căn nhà trúc còn có một mảnh đất trồng rau không nhỏ, còn có con heo con nhỏ bị buộc ở bên phía kia đang nằm phơi nắng.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi bất giác bật cười đến ấm áp.
Thật là một cao nhân thế tục.
Cửa nhà trúc mở nửa ra, thoáng nhìn qua cũng không thể nhìn thấy thứ gì.
Quách Gia đứng ở cửa, lần đầu tiên tôi nhìn thấy chàng cung kính như vậy: “Ngưỡng mộ Thủy Kính tiên sinh từ lâu, nay Dĩnh Xuyên Quách Gia tự mình ghé thăm!”
Thủy Kính Tiên Sinh? Đây không phải là bạn tốt của Gia Cát Lượng trong lời đồn sao? A, không thấy Gia Cát Lượng, thì gặp được vị tiên sinh này cũng rất tốt.
“Chàng hóa ra cũng không biết ngài ấy, thế mà mới vừa rồi đã tự xưng là bằng hữu?” Tôi thì thầm ở bên cạnh.
“Không phải bằng hữu, chẳng lẽ là kẻ địch sao?” Chàng nhẹ giọng cười nói.
Trong lòng tôi như hướng đến một người, chàng và Gia Cát Lượng hẳn sẽ là kẻ địch.
Trước đó, tôi đã suy đoán rất nhiều mục đích của Quách Gia trong chuyến đi tìm Gia Cát Lượng.
Nếu nói để thuyết phục hắn đến trợ lực cho Tào Tháo, đương nhiên là không thể nào; nhưng, nếu nói là đến để ám sát, thì hai chúng tôi dường như không thực tế lắm.
Tóm lại tôi tưởng tượng rất nhiều cảnh hai người bọn họ gặp nhau, không ngờ tới, cứ như vậy mà vô duyên không thể gặp.
Chuyện này cũng giống như nhân sinh ban đầu, với một và chuyện, sẽ luôn cảm thấy hối tiếc.
Trong suốt thời gian sau đó, gian phòng kia không hề có tiếng đáp lại nào.
“Ngài ấy không có ở đây sao?” Tôi lặng lẽ thò đầu ra từ phía sau chàng.
Đột nhiên, một tiếng ngáp lớn lọt vào tai chúng tôi.
Âm thanh này dường như ở phía bên kia của ngôi nhà tre này? Nhưng vừa liếc mắt nhìn ra bên đó, thì lại là một vùng rừng rậm.
Chúng tôi theo tiếng ngáp vừa rồi mà đi, giữa rừng trúc xanh ngắt, có một chiếc võng làm bằng vải nhuộm màu xanh lá cây, hai đầu được buộc ở giữa hai gốc trúc tráng kiệt nhất.
Phía trên đang có một người nằm, một thân y phục màu lam, ngay cả mũ trùm đầu che nắng trên mặt cũng là màu xanh lam.
Nếu không nhìn kỹ, nhất thời, thật đúng như đang ẩn mình trong một vùng lớn màu xanh biếc.
Đầu tiên, tôi rất kinh ngạc, sau đó cùng nhìn Quách Gia mà cười cười.
Hẳn đã cảm nhận được chúng tôi đi đến, dưới mũ trùm đầu lộ ra một con mắt, ánh mắt lười biếng khi nhìn thấy chúng tôi, đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.
Không, nó giống như một sự ngạc nhiên, tôi nghĩ vậy.
“Dĩnh Xuyên.
Quách Gia?” Giọng nói mang theo chút khàn khàn, đây vốn là một câu hỏi đơn thuần, nhưng dường như ẩn chưa rất nhiều điều thăm dò cùng trêu ghẹo thật sâu sắc.
Tư Mã Huy (chữ Hán: 司馬徽), tự Đức Tháo (德操), hiệu Thủy Kính (水鏡), còn gọi là “Thủy Kính tiên sinh”, người Dĩnh Xuyên, không rõ năm sinh năm mất, là một nhân vật lịch sử cuối thời Đông Hán (Hán mạt và Tam Quốc).
Tương truyền ông là danh sĩ có tài kinh bang tế thế, kiến thức hơn người.
Trước tình cảnh chính trị nhà Hán thối nát, đất nước bị chia cắt, nhân dân lầm than, ông đành bất lực chọn cuộc sống mai danh ẩn tích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...