Tam Quốc Cơ Mật


Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc, nơi này là phủ đệ của Đại tướng quân, xung quanh đây trong sáng ngoài tối ít nhất cũng có mười mấy vị cao thủ, vì sao người này có thể đến đây dễ dàng như vậy? Vương Phục phản ứng nhanh nhất, một tia sáng lóe lên, hắn rút thanh chủy thủ đeo bên hông ra, đặt lên yết hầu người vừa mới đến.

Người trẻ tuổi kia lại bình tĩnh không sợ hãi gì chỉ khen: “Kinh đô có lời đồn đại ‘Vương nhanh, Trương chậm, Đông Phương bất phàm’, khoái đao của Vương tướng quân, quả nhiên nhanh như chớp giật.”
Lúc này Ngô Thạc và Xung Tập cũng đã nhận ra thân phận của người vừa đến, đồng thời nói: “Ngươi là ...!Đức Tổ.” Vương Phục sững sờ: “Dương Đức Tổ? Là con trai của Dương Bưu đại nhân, Dương Tu sao?” Chủy thủ trong tay hắn cũng buông lỏng ra.

Dương Tu cũng không hề để ý, chắp tay nói: “Chính là tại hạ.”
Đổng Thừa cầm phù ấn trong tay ném qua cho Dương Tu, nói: “Đức Tổ, ngươi quá lỗ mãng rồi, đi tới đây mà không thông báo gì cả.

Nếu không phải Vương tướng quân cẩn thận, ngươi không phải là đã mất mạng sao?” Dương Tu nhận lấy ấn phù tiện tay giắt bên hông: “Ta đã cược là Vương tướng quân xuất thủ sẽ có chừng mực, xem ra ta cược đúng rồi?” Vương Phục nhìn chằm chằm người tuổi trẻ to gan thích làm loạn này, cũng không biết nói gì, đành phải thu thanh chủy thủ lại, quay về lại chỗ cũ.
Đổng Thừa kéo tay Dương Tu dẫn đi giới thiệu với từng người.

Ba người lần lượt hoàn lễ, trong lòng lại có chút lo lắng.

Nếu là con trai của Thái úy Dương Bưu đương nhiên là có thể tin được, chỉ là người trẻ tuổi này làm việc không nghiêm túc, mở miệng nói là đánh cược, để hắn đứng giữa chủ trì, thật sự có chút không yên lòng.

Ngô Thạc tự phụ là người mưu trí nhất sau Đổng Thừa, nhìn thấy Dương Tu lông mày không khỏi nhíu lại.
Dương Tu nhìn khắp bốn phía thu lại vẻ mặt đang cười nghiêm túc nói: “ Các vị đúng là có lòng trung quân ái quốc, chỉ là tính toán có chút sai lầm.” Hắn đột nhiên làm khó khiến mọi người kinh ngạc.

Đầu ngón tay của Dương Tu gõ lên mặt bàn, nghiêm mặt nói: “Xung quanh Đổng phủ này, có không biết bao nhiêu là thám tử của Hứa Đô Vệ.

Mọi người cứ thế mà quang minh đến đây, bị Mãn Bá Ninh điều tra ra thân phận, còn có thể làm được gì?”
Ngô Thạc hừ lạnh một tiếng: “Dương công tử quá lo, nơi này lời không truyền sáu tai(1), người bên ngoài chỉ biết chúng ta hôm nay đến phủ dự yến tiệc của Đổng tướng quân.

Không có bằng chứng hắn có thể bắt được cái gì.” Dương Tu mỉm cười: “Hứa Đô vệ làm việc khi nào còn phải cần bằng chứng? Nếu ta là Mãn Bá Ninh, liền thừa lúc các người hồi phủ, trong đêm tối trên đường hạ sát thủ, bàn cược lớn này tự nhiên sẽ biến mất.”
“Ám sát đại thần triều đình? Hắn cũng phải có gan mới làm được!”
“So với việc Hứa Đô đại loạn, một chút chuyện vượt quá giới hạn này, bọn chúng có thể giao phó nổi.”
Dương Tu lạnh lùng nói ra điểm mấu chốt của vấn đề, ba người kia liền trầm mặc không nói, ngón tay của hắn thon dài linh hoạt, đang xoay chuyển như chơi đùa với viên xúc xắc trong lòng bàn tay.
Từ trước đến giờ, tranh đấu giữa Tào thị và đám lão thần Lạc Dương đều diễn ra trong bóng tối.

Người trước có quyền thế độc tài quân chính( quân đội và chính trị), người sau có danh vọng trong thiên hạ, đều vô cùng kiêng kỵ lẫn nhau, bởi vậy mà tạm thời tầng lớp cấp cao vẫn bình an vô sự, tranh đấu chỉ giới hạn ở trên triều đình.

Nhưng mà mọi người trong này đều hiểu rõ, nếu thật sự có uy hiếp – giống như kế hoạch mà bọn họ đang trù tính – gây nguy hiểm đến gốc rễ của Tào thị, thì người kia cũng không tiếc dùng bạo lực cực đoan để giải quyết vấn đề.

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh sau lưng ba người chảy ròng ròng.

“Theo ý công tử, bây giờ chúng ta nên làm thể nào?” Ngô Thạc mặt không biến sắc hỏi, hắn để ý thấy Đổng Thừa nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, chắc chắc là còn có kế sách phía sau.
Dương Tu híp mắt cười, từ trong ngực lấy ra mấy món đồ vật, bày từng cái trên bàn, trong phòng lập tức tràn ra mùi máu tanh gay gắt.

Vương Phục nhíu mày, bởi vì hắn vô cùng quen thuộc mùi vị này.
Trên bàn chính là năm ngón tay cái, từ vết máu ở chỗ đứt có thể thấy mới bị cắt xuống không lâu.
“Lần này ta đã thay các vị giải quyết hết năm tên thám tử.

Đổng công à, Mãn Bá Ninh quả nhiên rất xem trọng sinh thần của ngài.”
“Đêm nay đến thọ yến của Đổng công tổng cộng có hơn hai mươi người, năm tên thám tử này luôn luôn đứng canh gác ở các lối ra, âm thầm điểm danh đếm số cho đến người cùng cùng ra khỏi phủ.” Dương Tu cười như không cười, dừng lại nhìn lướt qua mấy người Xung Tập, Ngô Thác cùng Vương Phục, để cho bọn hắn run rẩy một chút.

“May mắn là bọn họ chưa kịp hồi báo, liền bị ta chặn lại, cho nên Mãn Sũng tạm thời sẽ không biết trong đám quan viên dự tiệc là ai tham gia đại sự của Đổng công.”
Nói đến đây Dương Tu lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc chuyện này cũng chỉ là giải quyết nhất thời.

Đêm nay chúng ta sẽ an toàn, nhưng mà chậm nhất là đến bình minh, Mãn Sủng sẽ biết.

Năm thám tử hắn sai ra ngoài làm việc bị giết, sẽ làm cho hắn có hứng thứ hơn với chuyện đã xảy ra trong Đổng phủ.

Nếu như Hứa Đô vệ muốn điều tra, nhất định là sẽ tra ra được.”
Mọi người đều biết, Dương Tu không phải đang phóng đại lên.
Những ngón tay của Dương Tu khép lại, xiết chặt ấn phù, ánh mắt rét lạnh: “Cho nên từ giờ cho đến khi Huyền Đức công chiếm được Từ Châu, mời chư vị đại nhân hành động theo chỉ thị của ta, không được có nửa điểm khinh suất.”
Sau đó Dương Tu bắt đầu an bài, từng việc từng việc đều rất tỉ mỉ đâu ra đó, thậm chí ngay cả chuyện lát nữa bọn họ rời đi Đổng Phủ phải như thế nào để tránh tai mắt đều cân nhắc qua.

Mọi người không khỏi thán phục, đều nói con trai của Dương Bưu là một người tài tuấn (tài giỏi đẹp trai), bây giờ được tận mắt thấy, quả không sai.
Sau nửa canh giờ, Dương Tu cũng bàn giao xong chuyện cuối cùng.

Lúc này trăng cũng đã lên giữa trời, thế là mọi người bắt đầu rối rít từ biệt, ai ai cũng mang theo nhiều tâm tư rời khỏi phủ Xa kỵ tướng quân.

Sau khi mọi người rời đi hết, Đổng Thừa mới phân phó cho hạ nhân pha một bình trà ngon, mang lên hai cái chén làm bằng đốt trúc, ngồi xuống đối diện Dương Tu.
“Thái úy đại nhân vẫn tốt chứ?” Đổng Thừa cầm cái muôi đồng múc một muỗng đổ vào chén của Dương Tu.
Dương Tu nói: “Hai ngày trước phụ thân đi ra ngoài giải sầu, vừa mới trở về hôm qua.

Lão nhân gia hiện tại cũng nhàn nhã, suy nghĩ cũng thoáng, mỗi ngày đều du sơn ngoạn thủy.” Đổng Thừa nghe vậy, nhịn không được thở dài: “Dương Thái úy thoát khỏi bể khổ, để lại chúng ta nơi này bận tối mặt tối mày.”
“Người tài luôn có việc đề làm.


Lại nói, tiểu chất không phải đã đến đây cược cùng ngài một ván lớn này sao.” Dương Tu nhấp một ngụm trà nóng, cả người đều cảm thấy ấm áp hơn, cười hì hì lau miệng, “Nếu như có chút hoàng tửu(rượu Thiệu Hưng), lại có một bộ súc sắc để chơi, liền không gì tốt hơn.”
“Tiểu tử ngươi đi đến đâu vẫn không quên rượu và đánh cược.

Thật không biết một người hành vi cử chỉ đoan chính như Dương Thái úy, sao lại có thể sinh ra một quái thai như ngươi nữa.”
Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, trà trong bình cũng vơi đi một nửa.

Đổng Thừa đột nhiên hỏi: “Đức Tổ, ngươi cảm thấy lần này ra tay phần thắng được bao nhiêu?” Dương Tu không chút nghĩ ngợi, thuận miệng đáp: “Xem tình hình bây giờ, hơn phân nửa là đi vào chỗ chết.”
“Ồ! Vì sao?” Mí mắt Đổng Thừa hơi nhướng lên.
“Danh tiếng của Huyền Đức công tuy cao, nhưng thủ đoạn đánh trận rất vụng về.

Dựa vào ông ta hấp dẫn chủ lực của Tào quân, chỉ sợ đại sự khó thành...” Dương Tu nói từng chữ một, đầu ngón tay thon dài chỉ về phía nam, khóe miệng lộ ra một chút ý cười: “Dựa vào sự cẩn thận của bệ hạ và Đổng công, chắc sẽ không mang số tiền cược lớn này hoàn toàn đặt vào cửa của Lưu Huyền Đức, chắc hẳn đã có tính toán khác.”
Đổng Thừa cười to, lại không nói gì, hai tay bưng chén trà lên, khói tỏa ra từ chén trà nóng bay trước mặt khiến khuôn mặt của ông ta mơ hồ không rõ.
Vương Phục sau khi rời khỏi phủ Đổng Thừa, trong lòng tràn đầy phiền muộn, một mặt là vì bản thân làm việc bất lợi bị Đổng Thừa phê bình, mặt khác là vì cái kế hoạch này khiến cho hắn bất an.
Tru sát Tào tặc, thực hiện bốn chữ này, không phải dễ dàng như trong lệ thư(kiểu chữ trang trọng) đã viết.

Vương Phục tự hỏi, bản thân mình cũng không có lòng trung thành mãnh liệt đối với Hán Thất, hắn cũng chỉ đơn thuần là một võ giả(người học võ), chỉ muốn kiếm chút cơm trong quân đội, vì sao lại bị cuốn vào chuyện phức tạp như vậy.

Bên trong vòng xoáy này hiểm ác như thế nào chứ...!bản thân cũng khó có thể biết được, nhưng mà bây giờ đã không thể quay đầu lại được nữa.
Vương Phục phất tay muốn quăng hết hết phiền nhiễu trong đầu đi.

Hắn nhẹ nhàng cầm cương, để cho ngựa chầm chậm đi qua một con hẻm nhỏ ở bên cạnh Đổng phủ.

Chỗ này hai bên đều là nhà dân thấp bé, mái hiên tối om nhìn không thấy, suýt chút nữa chạm vào đầu hắn.

Lúc này sớm đã là giờ giới nghiêm, cấm đi lại ban đêm, dân chúng tầm thường đều ở trong nhà, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Đây là an bài của Dương Tu, có thể che giấu phần lớn tai mắt người khác.

Dương Tu đã nói con đường này rất ‘sạch sẽ’, chắc là đúng như vậy.
Lúc một người một ngựa này đi đến giữa con hẻm nhỏ, Vương Phục cảm giác được phía sau dâng lên một luồng sát khí mãnh liệt, vừa thoáng qua đã biến mất.

Vương Phục phản ứng cực nhanh, ngay lúc quay đầu lại, cây chủy thủ đã biến thành một ánh sao băng, bay về một góc nhà nào đó.


“Keng” một tiếng kim loại chạm nhau, chủy thủ không biết đã bị thứ gì đánh bay, chếch qua cắm xuyên vào tường.
Vương Phục âm thầm có chút giật mình trong lòng.

Vừa rồi hắn tùy ý động đao, xuất thủ vô vùng mau lẹ, mà đối phương có thể nhẹ nhàng đỡ được.
“Người đến là ai?” Hắn trầm giọng quát, hai mắt quyét về phía đầu tường.

Với thị lực nhiều năm rèn luyện của hắn mà vẫn không nhìn ra được động tĩnh gì.

Người ẩn mình kia, lúc đón lấy phi đao cũng nhân cơ hội không một tiếng động mà thay đổi vị trí, một lần nữa ẩn nấp trong bóng tối.

Nếu không phải vừa rồi người nọ lộ ra một chút sát khí, chỉ sợ hắn đến gần sau lưng mà mình còn không biết.
Nghĩ vậy Vương Phục cảm thấy sau lưng chảy mồ hôi, toàn thân lạnh lẽo.

Hắn hít sâu một hơi, rút bội kiếm từ bên hông con ngựa, nắm chặt chuôi kiếm bày ra thế thủ.
Một giọng nói đột nhiên vang bên tai hắn, như cát bay trong gió, ám muội mà khô khan: “Vương tướng quân đừng sợ, ta phụng mệnh Dương công tử bảo hộ các người rời khỏi.” Thanh âm vang vọng không cố định, khó có thể xác định được phương hướng.

Vương Phục ngó xung quanh, không thể nào tìm ra nơi phát ra âm thanh này, không dám buông lỏng chút nào, thầm nghĩ, thì ra đây chính là người của Dương Tu.

Năm tên thám tử kia, đại khái có thể đoán được là do vị sát thủ im hơi lặng tiếng này xử lý.
Thấy Vương Phục vẫn bày ra tư thế như gặp phải đại địch, giọng nói kia lại chuyển hướng nói chuyện: “Tại hạ có nghe qua danh tiếng khoái kiếm của Vương thị, ngoài ra thiên hạ còn có Trương công tử và Đông Phương An Thạch.

Nhìn thấy tướng quân cho nên nổi lên lòng hiếu thắng.

Không nghĩ rằng tướng quân lập tức nhận ra, bội phục bội phục.”
Vương Phục nói: “Kiếm kỹ của tại hạ còn kém, so với huynh của ta là Vương Việt thì kém xa- sao bằng hữu không hiện thân gặp mặt một lần.” Im lặng một hồi, giọng nói kia lại vang lên lần nữa, hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo: “Mời tướng quân nhanh chóng hồi phủ, miễn sinh thêm rắc rối.”
Vương Phục còn muốn nói thêm, nhưng giọng nói kia đã biến mất.

Một cơn gió đêm tiêu điều thổi qua bên tai, chỉ để lại một mình Vương Phục trong con hẻm nhỏ chật hẹp.

Lần này hắn tin rằng người có thân ảnh quỷ dị kia đã rời đi thật rồi.
Lúc này tâm tình của Vương Phục càng trở nên lo lắng, hắn không tin một sát thủ đỉnh cao như vậy lại ‘ngẫu nhiên’ để lộ hành tung.

Cho nên đây không phải là cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn, mà là uy hiếp, một loại ám chỉ rõ ràng.
Vương Phục tin rằng, bằng những cách khác nhau, Ngô Thạc và Xung Tập sau khi rời khỏi cũng sẽ ‘ngẫu nhiên’ mà phát hiện ra sự tồn tại của tên sát thủ này.

Vừa nghĩ đến người thanh niên trẻ tuổi trên mặt luôn cười cười kia, bày ra năm cái đầu ngón tay đầy máu, Vương Phục cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Loại người như vậy, vĩnh viễn không thể chân chính tin tưởng bất kỳ ai, mà mình đang cùng hắn tham dự một âm mưu, thật không biết là may mắn hay bất hạnh.

Có lẽ vừa rồi bên trong nội trạch, dao động trong lòng đã bị hắn nhìn ra, Vương Phục không khỏi tự giễu nghĩ, phát hiện mình càng hãm càng sâu hơn so với trong tưởng tượng.
***
Tháng mười hai ở Hứa Đô rét lạnh, gió bấc rét buốt như con dao trong tay tên đồ tể, lấy lưỡi dao mỏng mà chèn vào khoảng trống, ương ngạnh mà kiên định thâm nhập vào từng tấc thịt của tòa thành này.

Vương Phục buộc chặt mình trong tấm áo bào đen, một đường buông lỏng dây cương để ngựa tự đi, tâm phiền ý loạn mà rơi vào trầm tư, cũng không để ý đường xá dưới chân.

Không biết qua bao lâu, hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện mình được tọa kỵ đưa đến một nơi vắng vẻ trước căn phòng nhỏ.
Đây là một ngôi nhà gỗ đơn độc và tao nhã, trước cửa còn cắm nghiêng một cành hoa mai vừa cắt xuống, những bông hoa nhỏ đầu cành nở rộ trong giá rét.

Nến trong phòng đã tắt, hẳn là người trong nhà đã ngủ.
Vương Phục nhìn ngôi nhà kia trong lòng dâng lên một chút ấm áp.
Đây chính là nơi ở của thê tử Thiếu đế Lưu Biện, Đường Cơ.

Sau khi hoàng đế đưa nàng về Hứa Đô, liền sắp xếp cho nàng một chỗ ở tĩnh lặng, lúc bình thường rất ít xe ngựa qua lại, bây giờ đã là canh hai, càng là yên tĩnh im ắng.
Vương Phục không gõ cửa, chỉ yên lặng đứng dưới tán cây bên ngoài mà nhìn qua khung cửa sổ tối đen, tưởng tượng thấy cô gái kia đang bình thản ngủ.
Lúc hắn mới quen cô gái này, là vào mấy năm trước ở thành Trường An.

Lúc đó Vương Phục vẫn chỉ là một du hiệp phóng đãng, gặp phải loạn Lý Giác, Quách Tỵ, hắn bị vây ở trong thành.

Một thiếu nữ tìm tới hắn, tự xưng là Đường Anh.

Nàng nói Lý Giác muốn cưỡng ép cưới nàng làm vợ, hy vọng Vương Phục có thể trợ giúp nàng rời khỏi Trường An, còn lấy ra một cái trâm cài tóc bằng vàng cùng vài món châu báu làm thù lao.
Vương Phục tiếp nhận ủy thác này, hai người họ cố gắng hết sức mới rời khỏi thành Trường An, Vương Phục cũng bởi vì vậy mà trúng một đao của Lý Giác.

Trong lúc chạy trốn, hình ảnh kiên nghị của Đường Anh lưu lại thật sâu trong lòng hắn.

Khi hắn quyết định thổ lộ tâm ý của mình, thì cô gái đó liền biến mất.
Thất vọng, Vương Phục đi đầu quân cho Tào gia ở Duyện Châu, dựa vào võ nghệ của mình lên làm tướng quân.

Về sau thiên tử đến Hứa Đô hạ chiếu tìm kiếm quả phụ của Thiếu đế Lưu Biện, nhiệm vụ này lại tới tay Vương Phục.

Vương Phục làm sao cũng không nghĩ ra, vị Đường Cơ kia, chính là cô gái Đường Anh thiếu nữ trong mộng của mình.
Một vị tướng quân Tào gia, và một quả phụ của thiên tử hán thất, Vương Phục biết chuyện sẽ không đi tới kết quả gì, trừ khi xuất hiện một biến loạn giống như năm đó ở Trường An.

Vương Phục đưa mắt nhìn về phía hoành thành xa xa, cười tự giễu, rồi quay đầu ngựa yên lặng rời đi.

Hắn nhớ lại lý do vì sao mình lại tham dự vào kế hoạch này.
“Ta sẽ tận lực trợ giúp Hán thất phục hưng, nhưng mà không phải là vì bệ hạ ngài.” Hắn thầm nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận